Phản Thiên [Thượng Thương Nhân]

Chương 49: 49: Ta Chửi Ta Chửi Tất!




Hai người trước khi khai triều thì đi dạo quanh hoàng cung một vòng, cảnh trong đây cũng khó nói là đẹp hay không.

Vì đa phần toàn là tường với gạch, lâu lâu thì có một hai cái cây gì đó được trồng.

Mặc dù biết xây một cái công trình to lớn như này tốn rất nhiều vật liệu thời gian, nhưng mà tên thiết kế cũng mù quá đi, thiết kế toàn đã với gạch này không bị gộp chết là may lắm rồi.

Cuối cùng thì Nam cũng hiểu được cái cảnh mấy quý phi ở trong phòng lâu ngày liền sinh ra bệnh.

Căn bản ở trong mấy cái nhà tù này, không bệnh chính là siêu nhân.

Anh tự nhủ, nếu như làm vua thì anh sẽ không xây cái hoàng cung như thế này đâu.

Lúc đi đến một cái cung do một hầu tướng tên Bàn Hư Tâm chưởng quản thì Nam thấy Mộng Quân có vẻ tức giận.

Hỏi ra thì mới biết đây vốn là nơi hoàng đế Huynh Châu Quốc lúc trước ban hưởng cho gia tộc của nàng khi lập được hai trong Thập Nhị Chiến Thần Công, một trong những điển tích mà Huynh Châu Quốc luôn tự hào.

Nam thấy thế cũng không nói gì nhiều, chỉ khuyên Mộng Quân là chuyện cũ đã qua, đừng nên để trong lòng, dù sao trên đời cũng toàn là chuyện lên voi xuống chó, khó trách khó lường.

Nàng ta tuy hạ hỏa một chút, nhưng vẫn lấy một cái thuẫn của Nam mà đánh nát cho hả cơn giận.

Chứng kiến một cảnh đó, anh cảm thấy hơi sợ hãi.

Chả phải nếu mối quan hệ của hai người tiến xa hơn một bước nữa thì có lẽ trong tương lai anh chính là chiếu thuẫn đó, cư nhiên bị hỏa nộ của Mộng Quân đập nát.

‘Đẹp thì có đẹp thật, yêu thì có yêu có thật.

Nhưng tốt nhất đừng dính vào hôn nhân, nhất định không nên.’ Nam bắt đầu chần chừng.

Thấy thế thuyền sắp đổ, Phản Phản liền bay vào vớt lên.

“Chủ nhân đừng nghĩ như thế, chân ái không dễ gì có được đâu.

Huống hồ chỉ là một cái tật nhỏ thôi mà, nếu có bị đánh thì hệ thống cũng có cung cấp cho chủ nhân vài kiện bảo bối với lại đan dược mà, không chết được đâu”

‘Ngươi nói câu không chết được đâu làm ta lo lắm đấy.

Nếu bị đấm thừa sống thiếu chết thì ta thà tự cắn lưỡi chết còn hơn’

Đáp lại lời Nam, Phản Phản kiên định nói.

“Vậy chủ nhân sẽ phụ Mộng Quân ư? Phụ tấm lòng của nàng ta dành cho chủ nhân ư? Tấm lòng của nàng ta thì ngày ắt hẳn là người thông hiểu hơn ai hết.”

Nghe Phản Phản nói vậy Nam có chút suy tư.

Tấm lòng của Mộng Quân thì anh giờ đã nắm rõ, nàng ta đối với anh chỉ có một tấm chân tình, anh đối với nàng cũng vậy.

Bây giờ chỉ vì một cái lý do mà phụ tấm lòng đó ư? Quả thực Nam không làm được

‘Ngươi nói đúng, ta không thể phụ lòng nàng được.

Ta…căn bản không làm được’

Nói rồi hai người lại đi tham quan tiếp.

Địa điểm tiếp theo chính là ngân khố của triều đình! Đây chính là một nơi mà khiến cho con tim của Phản Phản cũng Thành Nam xao xuyến không thôi, nhìn bên ngoài nhiều gian như thế, vả lại mỗi giai còn rộng nữa, bên trong ắt hẳn có cực nhiều Kim Tinh với dược tài để Nam bùm chíu thêm mấy lần nữa.

Nhưng trước khi trộm thì phải ghi nhớ nhà gia chủ cái đã, nếu không thì đại sự chưa thành mà đã bị gia chủ bón lên nhà ngục rồi.

Cũng may mà Nam có kỹ năng Trí nhớ tác giả nên thành ra tốc độ ghi nhớ và trí nhớ của anh cao hơn người bình thường khá nhiều, bây giờ chỉ cần đi một vòng là Nam liền có thể thông thuộc đường đi.

Sau hơn 4 canh giờ tản bộ thì cuối cùng cũng đến lúc khai triều.

Nam lần đầu tiên được lên triều liền rất phấn khích, nhưng còn Mộng Quân thì ngược lại.

Trong nàng cực kỳ lo lắng đôi lúc còn lộ lên vẻ cực kỳ sợ hãi, như thể sắp đối mặt với ác mộng của đời mình vậy

Thấy vậy, Nam vươn đôi bàn tay của mình ra, đan vào nắm chặt lòng bàn tay của Mộng Quân.

Nàng ta từ khi nắm lấy bàn tay Nam, nàng cảm thấy yên lòng hơn hẳn.

Tất cả sự lo lắng của nàng đều bị một cái nắm tay này xua tan hết, bây giờ chỉ có sợ ấm áp tận cùng mà Nam mang lại cho nàng mà thôi.

Một tiếng từ trong triều vọng ra.

“Mời Lữ tướng quân vào triều.

Bệ hạ có điều muốn nói”

Thế là Thành Nam cùng Lữ Mộng Quân cùng nhau bước vào triều yết kiến tên cẩu hoàng đế Huynh Tế Thu.

Quả đúng như Mạc Phàm cùng Nam dự đoán, lúc đầu chính là khen thưởng sau đó chuyển mũi nhọn qua cho Mộng Quân, khiến nàng thân mạng đại ân trở thành thân mang đại tội.

Nhưng với miệng lưỡi được rèn dũa qua bao lần lừa mấy thằng bạn chơi đánh bài thì Nam cũng xoay chuyển lại tình thế.

“Cây ngay không sợ chết đứng”, câu nói này được Nam áp dụng triệt để trong lần nói chuyện lần này, về cơ bản quân của Lữ Mộng Quân vẫn cho Mãnh Hồ Vương sống còn dâng biếu mấy viên đan dược rẻ rách của Nam làm vật cầu hòa.

Xét về mọi mặt chính là không thể kết tội Lữ Mộng Quân được.

Nhưng mà tất thảy mọi người đều muốn dồn nàng vào chỗ chết, nên dùng hết lý do này đến lý do khác để kết tội nàng.

Tuy vậy chỉ bằng cái tài ăn nói cùng câu châm ngôn trên, Thành Nam đã một mình cân cả chục bá văn trong triều.

Một mực khiến cho bọn họ hộc cả máu vì líu lưỡi.

Không những thế, anh còn mượn mấy bài thơ ngụ ý chửi quan văn cùng cẩu hoàng đế là một lũ đần.

Với cách gieo vần không giống ai, lại còn mang hơi hướng ngược đời, nhưng cái bài thơ này khi đọc ra thật là khiến người muốn chửi muốn tự vẫn vì trầm cảm.

Bên võ thì được một phen cười hả dạ, vì đa phần bên võ đều là người của vị hoàng huynh của Huynh Tế Thu lúc trước.

Do hắn tại vị không quá lâu nên chưa thể nào công khai loại bỏ được mấy vị quan võ bên này được.

“Tiểu tử này có chút thú vị”

“Đem tên cẩu hoàng đế này chửi một phen như thế quả thực khiến chúng ta thỏa mãn mà”

“Tuổi trẻ tài cao.

Nhỏ tuổi mà làm được thơ hay hơn tụi quan vô học kia đúng là hiếm có”

Vô số những tán thầm tán thưởng được dành cho anh, lại được Phản Phản thông báo.

Chúng khiến Nam hăng máu công kích Huynh Tế Thu cùng lũ thuộc hạ của hắn.

Đến cùng thì võ mồm của Nam cũng là cao thủ.

Anh đem cả công trạng của Mộng Quân tăng lên những bốn bậc, điều này khiến cho cẩu hoàng đế dù không cam lòng nhưng cũng phải chấp thuận.

Nhưng cái điều này cũng khiến cho anh trở thành mục tiêu của Huynh Tế Thu nhắm tới, nhưng anh cóc quan tâm.

Nếu hắn có tới thì Mạc Phàm chính là người mà hắn gặp cuối cùng trong cuộc đời.

Về phòng được bên võ sắp xếp cho Mộng Quân cùng Nam ở.

Anh đang định thay đồ đi tắm thì đột nhiên Lữ Mộng Quân bước vào, nàng ta bước tới dồn Nam vào một gốc tường đồ, rồi “bụp” một tiếng.

Lữ Mộng Quân áp tay một tay mình lên tường, rồi tay kia nhẹ nhàng nâng mặt của Nam lên nói.

“Hôm nay chàng làm tốt lắm, để thiếp thưởng cho chàng một phen”

Nói rồi Mộng Quân siết chặt môi của Nam lại, hai người hôn nhau một cách nồng thắm.

Chứng kiến một Mộng Quân mạnh mẽ như này không phải là hiếm với Phản Phản với Mạc Phàm, giờ hai người đã hoàn toàn quen cái cảnh Nam cùng Mộng Quân chơi mấy cái kiểu này rồi, dù sao ngoài hôn thì hai người cũng không có cách nào thể hiện tình cảm nào khác.

“Ăn không?” - Phản Phản cầm bịch bỏng ngô của mình cho Mạc Phàm

Hắn ta đón lấy bóc lấy vài hạt bỏ vào miệng nhai rột rột rồi nói.

“Chuyện này sẽ diễn ra lâu đấy, ta cá ít nhất nửa canh giờ”

“Còn ta thì cá một canh giờ” - Phản Phản ấy bỏng ngô bỏ vào miệng mình, thưởng thức một cảnh lãng mạng của một đôi xử nam xử nữ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.