Phản Thiên [Thượng Thương Nhân]

Chương 46: 46: Cơ Cấu Thiên Đạo




Phản Phản được đụng trúng chuyên môn của mình, mà phấn khích trả lời.

“Khác với các truyện cổ tiên hiệp mà chủ nhân từng đọc qua, thì Thiên Đạo ở đây không do một ai chấp chưởng cả.

Nó chính là tự nó chấp chưởng chính nó, tự mình mà sinh ra linh trí, tự mình tiến hóa đến cùng cực!

Ở đấy có hai thứ được gọi là Thiên Đạo Ý Chí và Thiên Đạo Vẫn Thạch.

Thiên Đạo Vẫn Thạch giống như một cái thân xác chứa đựng Thiên Đạo Ý Chí, không có gì đặt biệt.

Còn Thiên Đạo Ý Chí chính là thứ đứng đằng sau sự vận hành của vạn vật nơi đây, nó chính là do bút lực của ngài mà sinh ra cách vận hành của riêng mình.

Mà để vận hành theo thế giới mà ngài đã thiết lập thì nó phải sử dụng một cái thứ được gọi là Luân Hồi Lực.

Nếu ví Thiên Đạo như một cái hệ điều hành thì Luân Hồi Lực chính là máy tính.

Thiếu máy tính thì hệ điều hành vô dụng, nên từ đó sinh ra hai thứ được gọi lần lượt là Thiên Luật và Thiên Mệnh để bảo vệ nguồn tài nguyên máy tính này.

Xét về quyền lực thì Thiên Mệnh chính là cao hơn Thiên Luật một tiểu cảnh giới, Thiên Mệnh chính là chính là cơ sở để tạo nên Thiên Luật, Thiên Luật định hình lên Thiên Điều, Thiên Điều định hình lên quy tắc

Nhưng trăm ngàn năm thì bí mật về Luân Hồi Lực vẫn sẽ lộ ra bởi những kẻ tu tiên, những kẻ này khi biết đến loại hình này sẽ điên cuồng hấp thụ và trui rèn nói.

Để ngăn chặn những kẻ phá rối này, Thiên Mệnh chính là chọn ra một người gọi là thiên tử sở hữu bản mệnh chân chính trừng trị một kẻ như này.

Đây cũng là cách lý giải tại sao Uy Thành và Mạc Phàm lại đối địch như vậy, vì một người là phần mềm diệt vi rút, còn một người là vi rút, đối địch là phải.

Lại nói đến điểm phản thiên, cái điểm này tính trên sự ảnh hưởng đến cách vận hành Thiên Đạo Ý Chí và Thiên Mệnh hiện tại, những sự việc càng ảnh hưởng đến Thiên Đạo Ý Chí và Thiên Mệnh thì điểm phản thiên càng nhiều.

Ví dụ như Vân Diệp, hành động của Mạc Phàm đã khiến hắn ta từ bỏ luôn tu đạo mà truy cầu kiếm thuật.

Ở cái mệnh mà ngài an bài cho hắn thì hắn là Phong Nhuận Đạo Nhân, bạn thân của thiên tử Uy Thành, nhưng từ giờ chắc hẳn là Phong Nhuận Kiếm Sĩ, tương lai mịt mờ không thể biết”

Nghe Phản Phản nói như thế Nam bỗng dưng thở dài, xem ra cái tiểu thuyết không còn là tiểu thuyết nữa rồi.

Hiện tại thế giới này có sự nhúng tay của Mạc Phàm cùng anh đã biến cái thế giới này trở thành một cái đại dương sâu không đáy rồi.

Tương lai thì không còn dễ đoán như trước nữa rồi, bây giờ chỉ có thể dựa vào bản thân của mình mà tồn tại mà thôi.

“Chủ nhân đừng buồn quá.

Tuy ngài không thể dựa vào kiến thức của tiểu thuyết, nhưng mà những gì Thiên Đạo vốn an bài trước khi Uy Thành nhận được hệ thống thì vẫn chưa hề thay đổi.

Mặc dù Vân Diệp có thể tu kiếm nhưng tương lai có kết thân với Uy Thành không thì chưa biết”

Nghe Phản Phản nói như thế, anh liền cầm lấy người nàng rồi vuốt ve nói.

“Phản thiên điểm chính là lấy mạng của mình mà đổi lấy mà”

Vừa trầm tư, anh vừa vuốt ve Phản Phản.

Còn nàng như một con chim, cứ như thế mà tận hưởng dịch vụ đấm bóp người miễn phí của Nam.

Hai người không nói không rằng, chìm vào một cái suy nghĩ về tương lai mịt mù.

Nam thì lo cho Lữ Mộng Quân, không biết nàng ta sẽ yểu mạng lúc nào, còn Phản Phản thì lo một cái chuyện còn xa xôi hơn cả Nam.

Lúc này Mạc Phàm dẫn Lữ Mộng Quân về nhà trọ.

Khác với Nam, tên này nhất định phải ngủ dưới đất.

Chứng kiến một tràng võ công như thế của Mạc Phàm, Mộng Quân không còn kìm được bản thân mà hỏi.

“Sư phụ ngươi rốt cuộc là ai? Sao ngươi lại có thể có nội công, kiếm ý cùng võ công bá như thế?”

Mạc Phàm nghe thế liền cười khểnh một cái nói.

“Ta không sư phụ.

Tất cả thứ ruồi muỗi này đều chỉ cần một ý niệm là luyện đến cùng cực rồi”

“Vậy ngươi có thể nhận ta làm đệ tử được không? Ta muốn mạnh lên, ta không thể nào yếu đuối vậy được.

Tổng chiến lực của ba chúng ta thì ta chính là người yếu nhất.

Ta không thể địch lại vũ khí của Nam, lại càng không địch lại ngươi…Ta chính là muốn có thể cùng các ngươi mạnh lên!”

Nghe thế Mạc Phàm liền cười khanh khách, từ bao giờ tướng quân của hắn lại trở thành một người truy cầu sức mạnh đến như thế.

Trong quá khứ nàng ta chỉ là một con người mưu cầu một sự bình an mà sống như Mạc Phàm lúc trước mà thôi, không hề có ý niệm mạnh lên.

Nhưng có thể là kể từ khi Nam nói thích Mộng Quân, anh vì nàng mà cam tâm tình nguyện quỳ trước doanh trại những 2 ngày, anh vì nàng mà chính tay giết hết chục tên địch, anh vì nàng mà đi khỏi quỹ đạo mà mình tự đặt ra.

Mà nàng lại suýt chút nữa để con hắc hổ tuyệt mạng hai người vì không năng lực.

Rất có thể điều đó tạo nên một câu nói của Lữ Mộng Quân ngày hôm nay.

Nhưng mọi chuyện đều được hai người Thành Nam và Mạc Phàm an bài kể từ sau khi giả dạng thành đạo tặc thăm dò rồi.

Nữ nhân mà Mạc Phàm đã chọn cho Nam thì không thể nào là một con người yếu đuối được.

Mạc Phàm, hắn ta đáp lại lời nói của nàng.

“Chuyện này thì huynh ấy và ta đã bàn rồi.

Giờ chưa phải lúc, tu tiên là một con đường gian nan.

Không có đủ tài nguyên dược phẩm thì không có cách nào duy trì được”

“Tu…Tu…Tu Tiên?! Ngươi nói gì vậy? Ta mà lại có thể giống với Vân đạo trưởng ư”

Mạc Phàm nghe đến hai từ đạo trưởng liền ngứa tay, cái tên Vân Diệp đó tuổi mới ngoài 18, nhưng chỉ vì một chút đạo mà lại bị người khác gọi thành đạo trưởng.

Như thế có công bằng với những tên vô linh căn như Mạc Phàm đâu chứ? Mạc Phàm ngáp một cái rồi chán nản đáp.

“Mấy công phu mèo cào đó ta liền có thể sáng tác ra cho ngài vài trăm bộ như thế, đừng có kinh ngạc.

Chỉ là ta và huynh ấy chưa thống nhất được công pháp phù hợp với ngài mà thôi…Muốn tu luyện thì trước nhất phải xác định mình tuy luyện cái gì cái đã.

Nếu không thì rất dễ trở thành cành cây, tuy nhiều mà vô dụng, tuy đa dạng mà không tinh thông, kiểu như thế thì rất dễ bị tu luyện đến tẩu hỏa nhập ma”

Hai người tiếp tục trao đổi một chút về kế hoạch mà Nam và Mạc Phàm đã bàn trong tương lai, rồi mới đi ngủ.

Sáng thức dậy, Nam thay thế Mạc Phàm để luyện thử đan dược.

Sau tám chín tiếng ngồi luyện chế thì cuối cùng bùm một cái, nguyên cả khu vực luyện đan của Nam thành bình địa.

Trong lò chỉ còn tồn lại mấy viên phế phẩm đan.

Nam thật bại liền đem căm tức mà chửi đổng.

“Không phải nhà ngươi nói là luyện chế 100% ra đan dược sao? Nếu không phải ta luyện ở ngoài trấn, thì đã bị còng cổ đi đếm lịch rồi! Mà chưa kịch đếm lịch thì đã bị nổ banh xác rồi”

Mạc Phàm thấy Nam như thế, chỉ thở dài nói.

“Đan dược khó luyện.

Dù đệ có tinh thông thì cũng không thể chắc chắn luyện được, với lại huynh bây giờ căn cơ còn yếu kém.

Đan lô có bá đạo đi chăng nữa thì cũng không đủ khả năng luyện thành”

Phản Phản cũng tiếp lời khuyên răng.

“Phản Thiên Lô dù 100% luyện chế, nhưng nếu năng lực của ngài quá nhỏ liền cũng không thể giúp được”

Hai lời nói của hai người không những không khiến Nam chùng bước mà còn khiến anh phấn khích muốn chinh phục cái luyện đan này.

Năm xưa từng có một câu nói “Kẻ giàu nhất chính là luyện đan sư.

Đồng thời kẻ nghèo nhất cũng là luyện đan sư”, ý câu này muốn nói, tuy đan dược kiếm được rất nhiều tiền, nhưng đồng thời muốn luyện nên nó cũng phải tốn rất nhiều tiền.

Còn có những loại vật liệu không thể dùng những cách thông thường mà tìm thấy, nên muốn truy cầu đến cực hạn thì gần như là bất khả thi.

Nhưng đối với Nam thì lại là chuyện khác, cái hạn chế này đã được hệ thống lấp đầy, nên anh muốn truy cầu cũng không phải là không có khả năng.

Muốn truy cầu chỉ cần có Kim Tinh là đủ.

Thế là nguyên cả ngày hôm nay, lô bị nổ những mấy chục lần.

Mặt của Lữ Mộng Quân và Nam cũng thành một cái màu đen thui.

Nhưng cũng vì cái mặt này, mà hai người lại có thêm dịp thể hiện tình cảm của mình với đối phương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.