Phản Thiên [Thượng Thương Nhân]

Chương 4: 4: Diệp Hồng




Vẫn là cái căn phòng nhỏ chỉ có độc một chiếc giường tre, ngoài ra không còn cái gì khác.

Diệp Hồng vẫn còn bé, chưa tính toán lo toan gì nhiều nên thành ra không có bàn ghế để ngồi tính toán như Mạc Phàm.

Nhà họ Diệp cũng không phải giàu sụm gì, có mảnh đất và căn nhà để ở là may lắm rồi.

Mạc Phàm nhẹ nhàng lay muội muội của mình.

Nhưng Diệp Hồng có tính mê ngủ không chịu dậy, cái má của tiểu muội này ửng hồng lên, lật một cái.

Diệp hồng bám lấy tay ca ca mình như một cái gối ôm.

Mạc Phàm thấy vậy bỗng chốc cảm thấy tội lỗi, đúng như câu nói “Lúc có không biết quý trọng.

Lúc mất lần cả đời không ra” Diệp Hồng đối với ca ca Mạc Phàm này là người thân duy nhất trên đời, hắn đáng ra phải chăm sóc cô bé mới phải, chứ không phải suốt ngày quát mắng rồi dọa đánh đòn.

“Muội muội dậy đi nà.

Ngủ gì mà ngủ hoài thế” - Mạc Phàm lay nhẹ người của Diệp Hồng nói.

Diệp hồng mơ màng thức dậy, đập vào mắt nàng đó chính là một Mạc Phàm dịu dàng khác hẳn với địa ác ma ca ca thường ngày vẫn lôi nàng ra tét đít khi dậy muộn.

“Quỷ ! Mau xuất khỏi người ca ca ta ra mau.

Đừng trách Diệp hồng này vô tình” - Diệp Hồng nhảy dựng lên nói, nàng tuy nhỏ tuổi như cóc sợ ma quỷ.

Mạc Phàm, Diệp hồng còn không sợ, nói chi đến mấy con ma nhãi nhép này.

Thủ thế, Diệp Hồng vào tư thế chiến đấu.

Thấy thế Mạc Phàm không nhịn nổi cười nói.

“Quỷ đâu mà quỷ, ca ca đây.

Mạc Phàm đây”

“Ca ca của ta đời nào lại để ta ngủ nướng như vậy.

Ngươi lộ tẩy rồi, xem chiêu” Nói rối, nàng phóng lên đấm thẳng vào mặt Mạc Phàm

Hắn nhẹ nhàng nắm lấy nấm đấm bé nhỏ của Diệp hồng rồi tiện người xoay một cái, đặt nàng xuống giường khống chế.

Mạc Phàm nói.

“Còn nhỏ mà lớn mật nhở ?”

Diệp Hồng vùng vẫy, nhưng sức lực của một cô bé 10 tuổi nào so được với thanh niên 18.

Diệp Hồng kêu to.

“Ngươi có giỏi thì thả tay ra, hai ta so tài.

Ta nhất định sẽ thắng” - Nói rồi Diệp Hồng há miệng ra cắn Mạc Phàm một cái.

Nhưng hắn không hề có ý định thả nằng ra, mấy cái thứ đau đớn tầm thường này, Mạc Phàm chịu đến chai lì cảm giác rồi.

Thấy tình hình không ổn, Diệp hồng tiếp tục đấu võ mồm.

Nhưng trước khi nàng kịp phun ra lời chửa rủa từ mấy thằng chợ búa thì Mạc Phàm đã chặn họng, hắn nói.

“Hôm nay ca ca này có tâm trạng rất tốt, nên ta sẽ đãi muội một bữa thấy thế nào ?”

Diệp hồng nghe nhầm chứ, tên ca ca này nói hắn sẽ đãi nàng một bữa.

Quả thực là tên giả mạo mà, Mạc Phàm hàng thật đâu có nhiều tiền đến, nếu có nhiều tiền hắn cũng không lãng phí để làm một bữa ở quán ăn đâu.

Nhưng Mạc Phàm này không phải là một Mạc Phàm như trước nữa, hắn đã trải qua một khoảng thời gian tu tâm dưỡng tánh cùng Tiểu Ly Ly, nên thành ra tính tình rất khác.

Nói là làm, Mạc Phàm buông Diệp hồng ra.

Hắn cuối người xuống trước mặt nàng ra hiệu cho cưỡi lên lưng.

Diệp Hồng tuy không biết tên này có phải ca ca mình không, nhưng tên này có thể tin tưởng.

Nàng trèo lên lưng Mạc Phàm, rồi thả lõng người nằm trên đó.

Đây là lần đầu tiên mà Diệp Hồng cả thấy thoải mái như vậy khi sống cùng với Mạc Phàm, kể từ khi năm nàng 5 tuổi thì Mạc Phàm vì mưu sinh mà thay đổi tâm tình trở thành người hay nóng giận, thường hai đánh nàng vì tội không chịu làm việc.

Cái cảm giác này thực sự giống 5 năm về trước, khi mẫu thân cùng phụ thân của hai huynh muội còn sống, một cái cảm giác được bao bọc trở che.

Mạc Phàm cứ như thế mà cõng Diệp Hồng tiến ra chợ.

Khu chợ vẫn y hệt trong trí nhớ của hắn, vẫn đông đúc nhiều người qua lại buôn bán.

Chỉ tiếc là còn kém náo nhiệt so với thị trấn ở dưới núi và chợ ở tu chân giới.

Kim Tinh, thứ tiền tệ được lưu hành ở thế giới này, nó là thứ tiền tệ dùng để trao đổi của cả tu chân giới và phàm giới.

Tác giả tạo nên Kim Tinh: Thành Nam.

Hiện tại trong túi của Mạc Phàm chỉ có đâu đó khoảng 120 viên Kim Tinh, với số tiền này Mạc Phàm hắn có thể mua được kha kha đồ ở trong chợ, dù sau đây cũng là số tiền tích lũy cả 5 năm của hắn chả lẽ lại không thể mua được đồ.

Đang đi tì Mạc Phàm gặp một đám nhóc tầm tuổi mình, trong ấn tượng của hắn thì mấy tên này rõ ràng không phải bạn bè gì.

Một tên có một vết sẹo dừng như là thủ lĩnh đứng ra nói.

“Con bé trên lưng ngươi đang nợ 50 Kim Tinh của chúng ta, không hồn thì thả nó xuống thì chúng ta dễ nói chuyện”

Nghe thế Diệp Hồng tức giận quát.

“Nói bậy, ta nợ 50 Kim Tinh của các ngươi hồi nào.

Rõ ràng là ta chỉ mượn 5 Kim Tinh thôi”

“5 Kim Tinh nhưng mỗi ngày lấy lãi 5 Kim Tinh giờ này đã 10 ngày chưa trả, tổng 50 là đúng rồi.

Tiểu tử ta khuyên ngươi nên đặt con bé kia xuống nếu không đừng trách cái danh Cẩu Hung này” - Tên Cẩu Hung rút thanh kiếm trên người ra chĩa vào Mạc Phàm.

Diệp Hồng đính chính với Mạc Phàm.

“Ca ca phải tin muội.

Muội chỉ mượn 5 Kim Tinh để mua kẹo thôi, ca ca nhất định phải tin muội”

Nói thế, nhưng trong lòng Diệp Hồng tràn ngập lo sợ.

Vì nàng quá hiểu Mạc Phàm, nghe thấy nàng mượn tiền chắc chắn sẽ về nhà tét đít.

Đôi mắt Diệp Hồng bỗng rưng rưng, cái má ửng hồng lên sắp khóc.

Nhưng trái với tưởng tượng của Diệp Hồng, Mạc Phàm không những không giao cho bọn chúng xử lý mà còn bá đạo nói.

“Tiểu muội của ta chỉ có mượn 5 Kim Tinh mua kẹo mà các ngươi còn lấy lãi như thế thì có phải ăn cướp không hả…Mà muội muội này, từ này về sau có thứ gì muốn mua thì nói với ca ca này một tiếng.

Ca ca này của muội không phải không có tiền”

“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.

Huynh đệ lên !” - Cẩu Hung giơ kiếm về phía Mạc Phàm ra lệnh cho đàn em tấn công.

Một tên lao vào Mạc Phàm chém một phát, nhưng Mạc Phàm nhẹ nhàng lách qua rồi một cước đá thẳng vào bụng hắn khiến hắn nằm lăn trên mặt đất.

Mạc Phàm thu chân lại, tay vẫn bế đôi chân nhỏ nhắn của Diệp Hồng.

Ma Vương Thiên Tọa hít một hơi thật sâu rổi nhảy lên thật cao rồi một cước chẻ xuống đầu một tên đại hán trong đấy.

Một cước ấy chẻ trúng tử huyệt của hắn ta khiến thêm một tên nữa nằm đất.

Mạc Phàm ngay khi vừa hạ tên to lớn nhất trong nhóm thì liền cúi người xuống né một nhát chí mạng của Cẩu Hung, muốn đối đầu với Ma Vương Thiên Tọa như thế thì vẫn còn quá non.

Một cước nữa, Mạc Phàm đá vào hạ bộ của Cẩu Hung khiến hắn mất sức mà cuối người ôm tiểu cường.

Ngay khi hắn vừa cuối xuống lại một cước của Mạc Phàm đá bay vài cái răng của hắn ra khỏi miệng.

Hạ chân xuống giữ vững trọng tâm, Ma Vương lên gối bằng chân trái thẳng vào cằm Cẩu Hung chính thức hạ gục hắn.

Thấy đại ca và cái tên lớn nhất của mình bị hạ gục dễ dàng như thế, khiến cho cả đám bụi đời kia hoảng loạn chạy trốn.

Như câu lúc trước, muốn đối đầu với Ma Vương Thiên Tọa như thế thì vẫn quá non, hắn ta còn chả dùng tay nữa kìa.

Thấy ca ca của mình như thế, khiến cho tâm tình của Diệp Hồng cảm động.

Rõ ràng là người ca ca này không để cho nàng chịu thiệt thòi mà, vừa tạo cho nàng một cảm giác ấm áp, vừa tạo cho nàng một cảm giác bảo bọc hiến thấy, vừa không ngại phiền phức mà bảo vệ nàng.

Đi thêm một lúc thì cuối cùng hai huynh muội cũng đến được quán của lão Trư Thành nổi tiếng khắp làng với món đùi heo nướng tẩm gia vị.

Một cái đùi trị giá 10 Kim Tinh, tính ra cũng khá rẻ.

Nhưng vì tính chất ngon bổ rẻ nên quán lúc nào cũng rất đông khách, may mắn là hôm nay còn một bàn còn dư.

Hai huynh muội ngồi xuống gọi hai cái đùi.

Nhưng đang đợi thì đột nhiên Mạc Phàm nghe thấy một giọng nói.

“Muội Muội của ngươi à ! Xinh xắn thế !”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.