Phản Thiên [Thượng Thương Nhân]

Chương 19: 19: Phàm Nhân Mãi Mãi Không Đánh Bại Được Tu Chân




Trương Thuẫn bỏ viên đan đó vào miệng.

Một cỗ linh khí nồng đậm từ viên đan tỏa ra lan tỏa từ trong người hắn ta.

“Đùng” Một tiếng nổ vang.

Khói mù bay mù mịt không thể thấy bóng dáng thân thể của đối phương

Rồi sau đấy trong làn khí có một luồn hào quang vàng tỏa ra.

Mắt Trương Thuẫn được bao bọc bởi một luồn linh khí nồng đậm, trên cơ thể hắn còn ánh lên tia điện cực kỳ nguy hiểm của Kết Linh.

Phía sau lưng hắn là một con Trương Xà làm bằng linh khí to hơn trăm mét, nó cao đến mức mới giương một phần ba thân thôi cũng đủ để chạm đến đỉnh vòm của kết giới.

Trương Thuẫn chỉ thẳng tay về phía Mạc Phàm bá đạo nói.

“Con kiến hôi nhà ngươi quả thật là mạnh.

Bức được ta dùng các cực đoan nhất để đánh thức huyết mạnh của Trương gia, đáng khen đáng khen”

Thanh Dương lão ngồi trên lưng Nguyệt Ngưu không ngừng run rẩy, Trương Thuẫn lại dám đem một đan trân quý như Kết Linh Đan để dùng ra oai với một phàm nhân sao? Nhận thất bại một chút thì có sao đâu? Đâu cần phải tiêu tốn một viên đan tứ phẩm như thế?

Cách tiêu tiền của đại gia quả thực Thanh Dương lão không hiểu.

Diệp hồng khi thấy con rắn làm bằng linh khí không ngừng kêu la: “Diệp ca ca mau nhận thua đi, ca ca không đánh lại được hắn ta đâu!”

Như khi thấy Mạc Phàm vẫn đứng đó với đôi mắt kiên định không thể nào rung chuyển được, thì nàng chỉ có thể vô lực đập vào cái kết giới, vừa khóc vừa nói.

“Làm ơn đừng, làm ơn đừng bỏ muội lại một mình mà, hức hức.

Ca ca tồi, Nam ca ca cũng không ngăn Diệp ca ca lại, Nam ca ca cũng là ca ca tồi! Sao hai người không giữ mạng lại cho mình cơ chứ?!”

Nam trong Thức Hải cũng chỉ có thể vô lực quan sát trận chiến, hơn ai hết, anh là người hiểu rõ cái tính cứng đầu của Mạc Phàm nhất.

Chính anh là người tạo nên hắn, chính là người đã cho hắn cái bản tính này.

Một đoạn trích trong Tinh Vũ Đại Siêu Cấp miêu tả Mạc Phàm được tác giả Thành Nam viết: “Muốn thay đổi ma tâm của Ma Vương Thiên Tọa à? Giết hắn còn dễ hơn gắp triệu lần đấy! Ngươi không thể thay mà chỉ có thể diệt, ngươi không thể cảm hóa mà chỉ có thể đánh bại”

Hắn ra lệnh cho Trương Xà tấn công Mạc Phàm.

Con rắn khổng lồ ấy há cái miệng của mình ra rồi phóng thẳng về phía Ma Vương Thiên Tọa với vận tốc tiềm cận với vận tốc âm thanh.

Nhưng Ma Vương Thiên Tọa đã quyết khi chết thì cũng phải chết trong vinh quang, vì chiến mà chết.

Hắn tụ hai luồn nội khí lại trên bàn tay, Lục Long Chưởng cộng thêm Cửu Trúc Chưởng kết hợp lại tạo nên một cái nội khí hình con rồng tám cái đầu trên tay.

Mạc Phàm dùng hết sức của mình chưởng về phía Trương Xà.

Một chưởng của hắn phóng ra một con rồng màu xanh lục, con rống ấy to lớn nhưng vẫn còn quá nhỏ so với con rắn của Trương Thuẫn.

Nhưng khi va chạm đột nhiên luồn nội khí ấy tách ra thành tám con rồng khác nhau.

Chúng tụ lại một điểm ngay miệng của Trương Xà mà đối đầu.

Xung kích vang trời, kết giưới bắt đầu xuất hiện vết nứt.

Nhưng Trương Xà quá mạnh, nó thổi bay cửu thanh long của Mạc Phàm, khiến hắn bị nội khí phản phệ mà bị thương nghiêm trọng.

Lúc con Trương Xà bay lến hắn, Mạc Phàm chỉ đánh chấp nhận, yếu thế là chết, trong giới tu chân là như vậy.

Hắn không ngờ lần trọng sinh này mình lại xui xẻo đến như thế, mới có 6 tháng mà phải chết rồi.

Thanh Dương Lão không đương nhìn được nữa, ông ta cầm một cái phù rồi đốt nó.

Đột nhiên trên kết giới xuất các hoa văn hán tự, các hoa văn này như một cái lồng nhốt tất cả linh khí bên trong.

Rồi Thanh Dương lão dùng tay kết ấn dẫn một lượng lớn linh khí trong người Trương Thuẫn ra, rồi phong ấn lại vào trong cái bình nhỏ chỉ bằng đốt ngón tay.

Con rắn vì không được cung cấp linh lực nữa mà biến mất trước khi chạm và Mạc Phàm.

‘Đáng khen đáng khen.

Không ngờ ở phàm giới lại có một chiến binh như vậy.

Liều cái mạng vì một cái tôn nghiêm, lần đầu tiên ta thấy đấy!’ - Thanh Dương lão tán thưởng Mạc Phàm.

Trương Thuẫn thấy Thanh Dương lão ngăn chặng lại nhưng thế nổi giận bùng bùng.

“Lão già sao lại ngăn ta lại hả?! Ngươi tin ta kêu cha làm gỏi cả Thanh Huyền Thú Môn không?”

Thanh Dương lão lạnh lùng đáp lại.

“Nếu ta giết ngươi ở đây liệu hắn có biết? Cẩn thận lời nói đi Trương Thuẫn.

Ngươi giờ chỉ còn thực lực Luyện Linh tầng 4 thôi”

“Chặc.

Vậy lão tuyên bố người thắng đi”

Thanh Dương lão đứng dậy đưa roi lên trời nói.

“Trận này phàm nhân vô linh căn bại.

Trương Thuẫn đệ tử Thanh Huyền Thú Môn thắng”

Tuyên bố xong, Thanh Dương lão mở kết giới.

Diệp Hồng ngay lập tức lại đỡ Mạc Phàm cùng với lão Bạch.

Mạc Phàm giờ tàn tạ.

Một cánh tay thì bị phế hoàn toàn, một cánh tay thì gần như chỉ còn có cơ và xương vì tác động của nội lực, quần áo của hắn thì không còn một mảnh toàn vẹn, ánh mắt thì mơ hồ không rõ sống chết.

Nàng ôm hắn ta vào lòng khóc nức nở: “Ca ca…đừng chết mà.

Đừng bỏ Diệp Hồng lại một mình, làm ơn đừng mà.

Nói gì Diệp ca ca, nói gì đi Nam ca ca…..Hai không được chết mà, hức hức”

Thanh Dương lão bước đến nói với Diệp Hồng.

“Thời gian đã muộn.

Ngươi mau nhanh chóng theo lão phu lên núi!”

“Làm ơn tiên nhân, ngài có thể cứu ca ca của con mà phải không?”

Đáp lại lời khóc than của Diệp Hồng.

Thanh Dương lão chỉ lạnh lùng đáp lại.

“Đây là nghiệp của hắn, do hắn tự làm tự chịu.

Ta không có trách nhiệm!”

Bất chợt một giọng nói yếu ớt vang lên.

“Hắn đã chiến đấu vì lòng tự trọng của muội.

Muội nên biết trân quý nó chứ không phải vứt nó đi như thế”

Nam chiếm quyền điều khiển để chuẩn bị điều trị cho cơ thể của Mạc Phàm.

Anh lấy từ trong hư không ra một viên đan màu nâu nhạt, mùi dược của viên đan đó cực kỳ bất thường, nó không những nồng đậm mà lại còn thanh diệu.

Đây chính là Ngũ Phẩm đan dược, Dưỡng Thương Đan, một viên đan trấn cả một tiểu tông.

Thanh Dương xém chút nữa là vô tình đoạt lấy viên đan này rồi, ông ta không biết tại sao nơi phàm giới lại có một viên đan như thế.

Thứ này tuyệt đối là thứ bảo bối thần kỳ của cả giới tiểu tu.

Nhưng vì sỉ diện của một tu chân trước mặt phàm nhân, ông ta không thể cướp được.

Nam bỏ viên đan đó vào miệng, nhai như ăn kẹo.

Rồi anh đổi chỗ cho Mạc Phàm để hắn vận công trị thương.

Viên đan này quả thực thần kỳ, chỉ mới nhai đã thấy cơ thể đang dần phụ hồi, các miệng vết thương cũng đông máu.

Nuốt một cái, cánh tay bị phế của hắn đột nhiên cử động lại được, nội lực cũng được phụ hồi hết tất thảy mười phần.

Mạc Phàm ôm Diệp Hồng vào lòng nói.

“Ca ca xin lỗi, ta không thể chiến thắng để lấy lại được tôn ti của muội”

Diệp Hồng khóc nức nở, nước mắt nước mũi của nàng chảy hết lên người Mạc Phàm, nàng ta nói.

“Ca ca ngốc, ca ca đáng chết.

Diệp ca ca cùng Nam ca ca đều là kẻ ngốc, đều là kẻ đáng chết……Sao không ai để tâm đến cái mạng của mình như thế vậy.

Đâu cần vì muội mà tốn một viên thần đan, đâu cần vì muội mà tốn hết sức để đấu như thế, hức hức”

Mạc Phàm xoa nhẹ đầu của Diệp Hồng, nhẹ nhàng trìu mến nói.

“Sau khi đi thì muội phải kiên cường lên.

Không có ca ca ở đó thì muội cũng được để ai bắt nạt, muội còn phải chuyên tâm tu luyện không được sao nhãn nhớ chưa”

“Muội nhớ rồi, hức hức”

Mạc Phàm để Nam thế chỗ để anh ta nói lời từ biệt với Diệp Hồng.

Thành Nam không nói gì mà chỉ lấy từ trong hệ thống ra vài cái thun buộc tóc, tết cho Diệp Hồng hai cái bím tóc xinh xinh, rồi anh nói.

“Khi đi nhớ ăn uống đầu đủ, đi ngủ nghĩ đứng giờ.

Thức khuya là muội sẽ không cao lớn, nếu không ăn uống đầy đủ thì khi lớn lên thì cơ thể sẽ không có phổng phao như các người khác đâu đấy.

Đến khi đó không ai lấy muội nữa thì khổ”

“Nam ca ca nói bậy.

Nếu muội không có ai lấy thì còn ca ca chăm sóc cho muội mà, muội không sợ”

Diệp hồng dùng tay mình đập lên ngực Nam nói.

“Con ngốc này, ai lớn thì cũng có uyên ương chứ.

Chẳng lẽ muội cứ thích ở giá suốt đời với Thành Nam này?” - Nam gặng sức châm chọc.

Nghe Nam nói như thế, Diệp hồng không những không giận mà còn nói.

“Vậy thì muội lấy ca ca, cho ca ca khỏi ở giá giống muội vậy không phải tốt hơn sau? Muội cũng không muốn gả cho kẻ khác! Nam ca ca không phải là ca ca ruột của muội, Nam ca ca chỉ là ca ca dạ dày thôi nên không sao”

Nam búng vào trán Diệp Hồng một cái rồi nói: “Thôi đi cô nương, sắp đi rồi kìa mà còn nói nhiều.

Nhớ lời của chúng ta đấy nhé”

Vừa nói xong thì Trương Thuẫn đã nắm lấy tay Diệp Hồng mà quăng lên Nguyệt Ngưu của Thanh Dương lão, rồi một hơi bay thẳng lên tầng mây mịt mù.

Trước khi rời xa hoàn toàn, Diệp Hồn hét lớn.

“Hai ca ca nhớ đến thăm muội đấy nhé!” Vừa nói xong thì DIệp Hồng cũng mất dạng trên tầng trời.

Trong Thức Hải, Nam cùng Mạc Phàm đồng thanh nói: “Đương nhiên là chúng ta sẽ đến thăm muội rồi.

Đến lúc đó thì đừng bất ngờ đấy nhé”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.