Phản Thiên [Thượng Thương Nhân]

Chương 12: 12: Nội Lực Cũng Thật Bá Đạo




Chiều đi, sáng lại mọc.

Xuân đi thu lại về, thời gian thấm thoát trôi qua.

Đã 6 tháng kể từ khi Mạc Phàm trọng sinh, Thành Nam xuyên không.

Trong khoảng thời gian này, Thức Hải hai người biến dị đến cực điểm.

Trong khi một người điều khiển cơ thể thì ngươi có thể xuất cả tàn ảnh của mình ra mà nói chuyện, không những thế người đang điều khiển cơ thể có thể bị người kia cưỡng bức chiếm đoạt cơ thể.

Thức Hải với thế giới thực đối với Mạc Phàm và Nam cũng không khác gì mấy, chỉ một cái thế giới là tùy ý biến đổi tùy ý theo bọn hắn còn một cái thì không.

Từ thân thể của một thiếu niên gầy yếu nhu mì thì Mạc Phàm đã tôi luyện thân thể của mình thành một cái cỗ máy chiến đấu thực thụ.

Thân cao 1 thước 8 người đầy cơ bắp, từng thớt cơ của hắn tựa như một khối hắc thiết, cứng rắn vô cùng.

Một quyền có thể đấm một tên cao 2 thước bất tỉnh nhân sự.

Cơ thể này của hắn giờ đã đủ tiểu chuẩn để luyện Đại Cừu đấu kỹ đến đại thành rồi.

Ngày hôm nay, Mạc Phàm hắn chính thức mang cái tiểu giai công pháp này luyện đến đại thành.

Mạc Phàm đứng giữa khu rừng trống vắng, hắn ta nhắm mắt lại cảm nhận linh khí nơi đây, cảm nhận sức sông của khu rừng này.

Trong một khoảng khắc, đôi mắt hắn mở ra tràn ngập chiến khí, hắn đấm một cú vào hư không.

Một quyền nhanh phong như vũ, kình lực của nó phóng ra như thể thiên địa giận dữ phun trào.

Đại Cừu quyền luyện đến đại thành.

Mạc Phàm lại đá ra một cước xé cả gió, nhưng lực của cú đá của hắn thổi bay cả một cái thân gỗ cứng cáp.

Nhanh tựa vân phong, lực tựa bàn thạch.

Đại Cừu Cước chính thức luyện đến đại thành.

Tiếp theo là những chiêu thức phối hợp giữa quyền và cước của Mạc Phàm sáng tạo.

Bộ đấu kỹ Đại Cừu này lấy tốc độ trong lúc ra đòn làm trọng yếu để phóng thích lực trong cơ thể, khi quyền cước gần chạm đến đối thủ mới phóng ra thực lực chân chính, đấy mới là tiểu giai công pháp Đại Cừu.

Mạc Phàm đánh sau bài quyền thì mặt mài tươi rối mỉm cười.

Cái công tiểu giai công pháp này với hắn quả thực chỉ nhìn sơ qua là hiểu cách để đánh ra quyền cước hoàn mỹ rồi, nhưng cái yêu cầu đạt tới hoàn mỹ chính là cơ thể hắn kia.

Nên từ đó mới mất nhiều thời gian để luyện thành đến như thế.

Trong vòng 6 tháng, Mạc Phàm chỉ luyện thể lực đơn thuần chứ không hề luyện một quyền Đại Cừu nào, ngày hôm nay chính là ngày đầu tiên hắn luyện Đại Cừu đấu kỹ.

Diệp Hồng từ trong làng chạy vào rừng, trên tay nàng là một cái bình nước bằng da với lại một hộp cơm do chính Nam hướng dẫn nàng làm.

Diệp Hồng hét lên đầy phấn khích.

“Diệp ca ca, ăn cơm !”

“Ca ca biết rồi !” Nói rồi, Mạc Phàm cất đi cây rìu của mình vào thắt lưng, rồi tiến đến chỗ gốc cây nới Diệp Hồng bày biện đồ ăn.

Mạc Phàm hớn hở cầm bát lên nói.

“Cái này là do muội làm hay tên Nam đây ?”

Diệp Hồng vỗ ngực mình tự khoe.

“Nam ca ca dạy muội đấy ! Ca ca ấy còn khen muội học nhanh nữa cơ”

“Con bé này, ở chung với hắn bị lây cái tính thích trang bức rồi à”

Nghe Mạc Phàm nói thế, cái má Diệp Hồng ửng hồng lên bất hòa.

“Nam ca ca tuy hơi kỳ quái một chút, nhưng Nam ca ca không phải là như thế”

Thấy Diệp Hồng bảo vệ Nam như thế, Mạc Phàm cười nhẹ.

Hắn không ngờ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà nàng ta với Nam lại có thể thân nhau đến mức bao che.

“Thôi được rồi ăn cơm nào !” - Mạc Phàm nói.

Đăng ăn thì Diệp Hồng lấy từ trong người ra một cái quyển sách, nàng nói.

“Cái này Nam ca ca nói muội đưa cho huynh khi luyện cái cừu gì đến đại thành”

Mạc Phàm nhận sách từ trong tay Diệp Hồng, trên đó ghi Vô Ngã Chí Công.

Lật vài trang sách thì đột nhiên Mạc Phàm bóc ra cái bá khí từ thời còn đi bứt mạng của các tiên tổ.

‘Thú vị, cái công pháp này thực sự thú vị’

Nói rồi hắn tiến vào trong Thức Hải, nhưng cơ thể không hề vì mất điều khiển mà làm rơi bát đũa xuống, nó vẫn tiếp tục được điều khiển dưới quyền của Mạc Phàm.

Chỉ là giờ đây hắn không toàn lực điều khiển nó mà thôi.

Thấy Nam đang lướt hệ thống thì Mạc Phàm gọi lại.

Hai người mặt đối mặt nhau.

Mạc Phàm cất tiếng nói trước.

“Ngươi mới đưa cho ta quyển Vô Ngã Chí Công phải không ?”

Nam hơi ngạc nhiên, tự nhiên cái tên này lại đến tìm anh.

Chẳng lẽ cái công pháp mà Nam đưa cho có vấn đề ?

“Đúng rồi ! Thì sao ?”

Nhưng trái với kỳ vọng là Mạc Phàm sẽ giải thích, Nam lại nhận được 1 câu hỏi từ hắn ta.

“Ngươi còn bao nhiêu tiền ?”

Nam chán nản khi nghe cái câu sát muối ấy, anh đáp.

“Đâu đó 0 Kim Tinh”

“Được rồi, lát nữa ta đưa ngươi 60 Kim Tinh.

Ngươi tìm cho ta một cái công pháp thuộc hàng bộ pháp, tính bộc phá không duy trì”

Nam hơi bất ngờ về cái yêu cầu này của hắn, nhưng cũng đồng ý.

Dù sao giờ ngoài việc dạy cho Diệp Hồng một số kiến thức căn bản về thế giới này thì cũng không có việc gì làm.

Ăn cơm trưa xong thì Diệp Hồng tạm biệt Mạc Phàm để tiếp tục đi hái hoa quả phụ những người trong làng, đúng là trong thời cổ đại thì trẻ con cũng là nhân lực.

Nhưng nếu giờ không đi làm thì cũng có việc gì làm khác đâu, trường học thì không có, bạn bè thì đi làm hết rồi, dù đủ tiền ăn thì Diệp Hồng cũng đi làm thêm thôi.

Tạm biệt Diệp Hồng, Mạc Phàm nghiêm túc lật cuốn Vô Ngã Chí Công này ra.

Đây là lần đầu tiên hắn đọc được cái khái niệm về nội lực, nội khí, một cái thứ hoàn toàn mới lạ.

Trong thế giới tu chân này chia các loại khí để tu luyện ra thành 4 loại, nhưng phổ biến nhất là hai loại linh khí và ma khí.

Linh khí chính là khí tỏa ra từ thiên địa, cái khí ấy vô hình vô dạng, không thể thấy mà chỉ có thể cảm nhận.

Về sự phân bổ của linh khí thì tùy nơi mà dày mỏng khác nhau, nơi thuận thiên địa thì tập trung nhiều linh khí nhiều như thiên sơn cổ động, như nhiều nhất vẫn là tu chân giới.

Loại khí người ta tu luyện nhiều thứ hai chính là ma khí, ma khí được người đời quan niệm là nó lấy cảm xúc tiêu cực như hận thù ghét bỏ,..v.v để tạo nên.

Nhưng thật ra không phải, ma khí không được tạo thành từ như thế.

Ma khí được Ma Vương Thiên Tọa nghiên cứu đến cực điểm, khi tới tận cùng thì hắn mới phát hiện ra cái loại khí thứ ba, đó chính là Luân Hồi khí.

Luân Hồi khí bị pha loãng thì sẽ tạo thành ma khí.

Nếu linh khí không dựa vào bất kỳ thứ gì để tạo thành Luân Hồi khí lại khác, nó chính là “nghiệp” của mọi loài.

Mọi hành động đều là “nhân” và nó sẽ mang đến “quả”, Luân Hồi khí từ cái quy luật ấy mà bòn rút tạo thành.

Nó được coi là một trong những khí quan trọng trong thiên địa này, vì chỉ cần tác động một chút vào Luân Hồi thì cũng đủ làm đảo lộn cả cuộc đời của một cá nhân hay cả một bầu sinh mệnh rồi.

Nhưng cái gì thường hay cấm thì thường hay bá đạo, nó chính là khí cường đại nhất trong các khí.

Mạnh mẽ, cường đại, không giới hạn chính là nó, Luân Hồi khí.

Tuy cường đại là thế, nhưng cái trả của Luân Hồi khí đối với người sử dụng, kẻ đầu tiên có thể sống qua tháng thứ 2 chỉ có duy nhất Mạc Phàm với ngộ tính quái vật, hắn là kẻ duy nhất có thể cắn hai tháng thọ nguyên tạo nên 10 năm thọ nguyên cho mình.

Cái khí thứ tư chính là tiên khí.

Tiên khí là do linh khí cô động mà tạo thành, cũng là loại khí giúp người luyện có thể phi thăng lên nơi được gọi là tiên giới.

Tiên khí không khác gì nhiều với linh khí, chỉ là cường đại hơn thôi.

Trừ Luân Hồi khí thì các loại khí khác đều phải dựa vào địa hình phân bổ.

Chỉ có tu sĩ Kết Linh cảnh và tiên nhân chân Tiên cảnh mới có thể dự trữ linh khí, tiên khí trong cơ thể của mình thôi.

Còn các cảnh giới dưới hai cảnh đó muốn phá huy thực lực thì phải xem địa hình như thế nào mới có thể chiến.

Từ đấy mà phàm giới cũng ít ma thú và không có tông môn chỉ đơn giản một lý do, linh khí mỏng manh.

Mà nội khí lại là một trong những cái thứ nghịch thiên.

Nội khí tồn tại trong cơ thể, từ cơ thể mà phát sinh thành, nó không cần dựa vào địa hình.

Phàm giới cũng như tiên giới, nội công đều có thể dùng được ! Nó cũng không gây nên ác nghiệp và cắn nát thọ nguyên như Luân Hồi khí.

Nội khí quả thực là bá đạo, không chỉ trực tiếp cho người luyện có khả năng của tu sĩ Kết Linh mà còn giúp cho cơ thể của người đó cường đại hơn nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.