Phản Thiên [Thượng Thương Nhân]

Chương 10: 10: Đây Là Game Chiến Thuật




Sáng sớm, Nam đã thức làm đồ ăn cho Diệp Hồng ăn sắng, anh còn làm thêm cả bữa trưa cho nàng ta nếu nàng ta có về nhà sớm.

Làm xong thì Mạc Phàm thay thế Nam đi vào rừng đốn củi, chỉ tiêu của nơi Mạc Phàm làm việc chỉ là 1 cây 1 ngày thôi, nhưng nhờ kiến thức và kinh nghiệm của cuộc sống 4 triệu năm thì Diệp Mạc Phàm hắn dễ dàng đạt được tốc độ 4 cây 1 canh giờ, tuy vậy Nam cũng khuyện Mạc Phàm bớt bớt lại vì khai phá nhiều cũng tổ gây ra lũ lụt mà thôi, chứ cũng không làm ăn được gì thêm.

Thế nên mỗi ngày Mạc Phàm chỉ chặt hai cái cây thôi, còn phải để phải trông thêm mỗi hai con non mỗi khi chặt nữa.

Hôm nay đã đạt đủ KPI trong công việc.

Mạc Phàm lại dùi đầu vào luyện tập cơ thể, lần này chính là tập cơ bụng.

Hắn ngồi xuống khép chân lại và bắt đầu gập liên hồi.

“1, 2, 4 , 5, 6, 7,….”

Ba canh giờ sau.

“300, 301, 302, 303,…”

Bốn canh giờ sau.

“1236, 1237, 1238,…”

Mạc Phàm tập không ngừng nghỉ trong 7 canh giờ, tự nhiên tập đến cái thứ 2089 thì trời cũng đã tối, hắn cũng nên đi về nhà.

Mạc Phàm buộc hai cái cây nặng mấy chục tạ vào ngươi rồi rảo bước về.

Đây cũng là một phần tập luyện kinh người của hắn, nên biết rằng ý chí của Ma Vương Thiên Tọa vượt trội hơn rất nhiều so với tiên nhân lẫn phàm nhân, một phần là do những thứ hắn đã trải qua trong suốt cuộc đời của mình đã toi luyện lên một cái ý chí kiên cường, một phần là do cái thiên tính của hắn là như vậy, cứng đầu.

Bán xong đống gỗ cho một nhà buôn, hắn nhận được 50 Kim Tinh thạch.

Mạc Phàm không ngờ là hai chỉ hai cây gõ mà học sinh giỏi cấp lớp Thành Nam chỉ điểm như thế mà lại bán được kha khá Kim Tinh.

Nam cũng vì học khá giỏi về địa lý lẫn sinh học nên việc tìm ra gỗ tốt mà ở nơi hại rừng cũng không gặp khó khăn gì mấy.

Ngày hôm nay tổng cộng kiếm được 50 Kim Tinh thạch, đang đi thì Nam réo gọi Mạc Phàm đổi vai để vui chơi một chút.

Hắn cũng không ngại gì mà cho anh nắm quyền kiểm soát cơ thể, dù sao thì Kim Tinh hôm nay thu được đa phần là do Nam mà, không cho anh một chút tự do thì cũng hơi kỳ.

Vừa nắm quyền kiểm soát thì đôi đồng tử đen nhánh của Mạc Phàm chuyển thành một màu lam thuần túy chứng cho sự kiểm soát của Nam.

Anh đang định tạc qua một cái cửa hàng để xem có thứ gì ngon để mua về nấu cho Diệp Hồng thì đột nhiên đụng phải một ông công tử trong làng.

Nhìn cái mặt phúng phính như heo là mất thiện cảm rồi, nói chi cách nói chuyện thô lỗ mất nết vô duyên.

Vừa mập mạp, nói chuyện vừa khó nghe, không phải soi săm cái dáng của hắn nhưng quả thực Nam không thích hợp để nhìn cái thứ tạp chất của tạo hóa này.

Đứng lại nghe hắn giải về gia thế của mình trong làng mình như thế, quen biết bao thương gia, nhà có bao nhiêu cái, nghe tới mức muốn nổ cái tai.

Cuối cùng sau nửa canh giờ thì cái heo mập đó cũng chịu buôn tha Nam.

Như hắn vừa đi thì anh vừa phát hiện ra có một cái túi màu đỏ nằm gọn trong tay của mình, giở ra thì Nam sáng mắt.

Trong đó có Kinh Tinh, tròn 120 cái.

Cái tên công tử này cũng nghĩa hiệp quá đi ! Đi ra đường mà còn mang nhiều tiền như thế để cho tên trộm chuyên nghiệp Thành Nam tác nghiệp, đúng là chỉ có thánh nhân.

Anh nhanh chóng phi tang cái túi mình “lỡ” trộm.

Phản Phản cùng Phản Thiên hệ thống liền hiện ra trước mặt đám đông, nhưng không ai là có thể thấy nó ngoài Nam cả.

Phản Phản nở ra một khuôn mặt ngạc nhiên nhìn anh, nàng ta nói.

“Tôi tưởng hai năm kìm chế khiến chủ nhân lục nghề rồi chứ ?”

“Cái tật rồi, không bỏ được.

Chả là từ nhỏ đã quen tay cuỗm tiền của mẹ đi chơi net rồi nên thành ra….khó cai”

Phản Phản nghe Nam nói như thế phì cười, nàng giương đôi mắt long lanh ánh sao của mình nói.

“Tôi mà nói chủ nhân mình đạo tặc chuyên nghiệp chắc người khác cười cho thúi mặt mất”

Đả động gì được, chứ đừng đả động đến tim đen của Nam.

Tuy anh từ nhỏ được dạy dỗ cực kỳ đàng hoàng nhưng cái gì đàng hoàng quá cũng không tốt.

Ví dụ như Nam, anh từ nhỏ đã bị mẹ cấm mua đồ chơi bằng cách không cho tiền tiêu vặt, thế là Nam tự luyện cho mình một cái tay nghề móc túi cao thâm đến mức đến người móc cũng không biết mình có móc hay không, không thế đạo tặc chuyên nghiệp này còn bá đạo với thành tích 15 lần móc ống heo của đứa em, 6 lần móc bao lì xì của nó mà nó không biết, 8 lần móc tiền tết của mình lúc mẹ không để ý.

Nói chung là thành tích cực kỳ đáng nể.

Anh bực bội nói.

“Thôi đủ chưa ? Ta muốn gửi 120 Kim Tinh thạch này vào hệ thống có được không ? Ngươi lề mề quá đây”

Phản Phản thở một tiếng nói.

“Thôi được, chủ nhân là thượng đế mà” Nói rồi nàng vung tay một cái, bao tiền trong tay Nam biến mất.

Số Kim Tinh trên hệ thống đã nhảy lên 120.

Trong đầu Nam lúc này đang tính toán với số Kim Tinh này, anh không thể chơi ngu như lần trước được.

Mua quyển Đại Cừu là một thứ sai lầm, vì về cơ bản Nam không thể hiểu được võ thuật hay linh kỹ ở đâ một cách dễ dàng được, điều này cũng được xác nhận bởi Mạc Phàm.

Đơn giản 1 điều, thiên phú, Nam không hề có thiên phú trong mấy thứ này.

Nên muốn đầu tư sức chiến đấu thì chỉ có thể đầu tư cho Mạc Phàm mà thôi, dù sao bây giờ anh cũng không sợ hắn ta phản lại, nói gì đi chăng nữa thì hai người cũng đang cộng sinh với nhau mà.

Tăng thực lực của Mạc Phàm chính là tăng khả năng sống sót của mình.

Nhưng quá dựa vào Mạc Phàm cũng không tốt, nếu lỡ như có trường hợp nào mà Nam không thể dựa vào Mạc Phàm thì sao ? Chịu chết à ? Đương nhiên là không rồi, như Phản Phản đã từng nói “Nếu không tu tiên được thì ta tu ma, nếu không có thiên phú tu ma thì ta nội lực, nếu không tu nội lực thì ta nuôi hồn thể”

“Cái này tuy đúng như chưa đầy đủ.

Phải là không tu võ được thì ta tu văn, không thông võ đạo thì ta nhìn thấu thiên đạo.

Trời diệt ta thì ta dùng trí diệt cả trời” - Nam bá đạo nói lớn.

Ai náy đều nhìn Nam như một kẻ điên, có ai trên đời đang đi thì hét lên đâu ? Chỉ có kẻ khùng thôi.

Nhưng Nam không những không thấy ngại mà lấy từ trong hệ thống ra một cái quạt trang bức nói.

“Ta đẹp đến thế sao ? Mà các nàng nhìn ta dữ vậy”

Ai nhìn thấy cảnh đó đều muốn ụa, cái tên này không những bị khùng mà là khùng nặng rồi.

Nhưng một lần nữa, Nam bất chấp dư luận mà hân hoang tiến và nhà.

Vừa về tới nhà thì Diệp Hồng đã đứng ở ngoài chờ sẵn, tiểu muội này nhảy cẩn lên rồi chạy tới ôm ca ca của mình vào lòng.

“Ca ca Nam về rồi !”

Nam thấy thế liền hiểu dụng ý, anh nói.

“Đói rồi phải không ?”

Diệp Hồng nhanh nhảo nói.

“Đúng vậy ! Bụng của muội cứ kêu ầm ầm lên”

Nam thấy đứa muội muội này cũng được quá chứ, hơn hẳn muội muội của anh ở thế giới hiện đại, một con chằn tinh biết nói tiếng người.

Anh xoa nhẹ đầu Diệp Hồng nói.

“Chờ ca ca xíu, ca ca làm bữa tối cho muội nha”

“Vâng !….Mà lần này, muội muốn ăn với Diệp ca ca được không ? Muội muốn học hỏi nhiều hơn từ hai ca ca !”

Nam nghe thấy thế liền phì cười, cái con bé này thật là 10 phần dễ mếm đi.

Bảo sao Mạc Phàm lại hối hận đến thế.

“Được rồi, được rồi.

Để ca ca này nấu ăn à bàn chuyện với ca ca Mạc Phàm xong thì sẽ để muội ăn với hắn….Nếu có gì đáng sợ quá thì cứ gọi tên ca ca này, ca ca sẽ giúp muội chỉnh lại tên đó”

Diệp Hồng nghe thế liền phồng má nói.

“Diệp ca ca không phải là người xấu”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.