- Lấy tiền? Lấy bảo vật? Ta nói thế khi nào?
Trần Dương sờ sờ mũi không hiểu nói.
Bỗng nhiên, Trần Dương nhớ lại một loại truyền thuyết không ai chứng thực.
Theo đó, trong truyền thuyết có nhắc tới, phàm là Long tộc thì luôn luôn thích thu thập bảo vật, gom lại xếp thành mấy cái núi tiền tài bảo vật chất đầy. Đối với long tộc mà nói, châu báu vĩnh viễn cũng không đủ, chúng nó thích nhìn ngắm bảo vật, sung sướng đắm chìm trong ánh hào quang của tiền tài châu báu bao bọc quanh thân người.
Cũng bởi sự yêu thích như vậy, bình thường Long tộc đều xem bảo vật quan trọng hơn mạng sống.
Mà vừa rồi Trần Dương bất quá chỉ thuận miệng nói câu nói ở thế giới hiện đại là ‘Không thành không lấy tiền’.
Ai ngờ nha đầu Hoàng Na này lại phản ứng mạnh mẽ như vậy.
Trần Dương không còn cách nào khác lá bất đắc dĩ nói:
- Hoàng Na, ta nào có muốn nói lấy tiền của ngươi khi nào? Không cần phản ứng như vậy.
- Thật sao? Ca ca, ngươi không gạt ta chứ?
Hoàng Na vẫn còn bảo trì vẻ cảnh giác nồng đậm, co rút lại nói.
Trần Dương thấy dáng vẻ như vậy thì thầm nghĩ chẳng lẽ nàng giữ bảo vật trong người hay sao?
Tuy vậy, Trần Dương cũng phải trải qua một hồi giải thích xen lẫn cam kết thì mới thuyết phục được Tiểu Long Nữ rất cảnh giác này.
Thoả thuận xong xuôi, thân ảnh của Hoàng Na ngay lập tức được Trần Dương triệu hồi ra bên ngoài.
Trần Dương cùng Hoàng Na đứng song song với nhau nhìn chung quanh.
Ánh mắt của Hoàng Na nhìn lên bình đài có chút chán ghét, nói:
- Ca ca, chúng ta mau rời khỏi, ta sẽ đưa ca đi ra khỏi nơi này. Nơi này thật chán ngắt.
- Tiểu Na, ca biết ngươi nôn nóng. Nhưng theo ta được biết thì bên trong còn bảo vật, chẳng lẽ muội không muốn thu thập sao?
Trần Dương như cười như không nói.
- Bảo vật sao? Được được. Nhưng mà hay là thôi đi, muội sợ lắm…
Hoàng Na nghe bảo vật thì liền hào hứng, nhưng ngay sau đó liền do dự.
- Thôi được rồi, vậy chúng ta đi nhìn xem một chút, nếu như không lấy được thì lúc đó rời khỏi cũng không muộn. Muội thấy sao?
Hoàng Na đảo cặp mắt tròn vo như hai viên ngọc châu, sau đó gật mạnh đầu phụng phịu nói:
- Được, nể mặt ca ca một lần, đi thôi.
Nói xong, nàng tiến về phía bình đài, dặm chân một cái.
‘Oanh long long…’
Theo cái dặm chân của nàng, lập tức bình đài như bị sụp xuống.
Tiếp theo đó, sắc mặt Hoàng Na nói:
- Được rồi, chúng ta đi thôi!
Nói xong, Hoàng Na dẫn đầu bay đi.
Trần Dương thấy dáng vẻ của nàng nhanh chóng thậm chí còn có chút nóng vội thì cười thầm.
Xem ra nàng nghe tới bảo vật liền động tâm! Làm gì có chuyện nể mặt ta!
Trần Dương lắc nhẹ đầu, thi triển thân pháp định chạy theo thì nghe Hoàng Na nói:
- Ca ca, ngươi đi quá chậm, để ta mang ngươi đi.
Trần Dương cũng không có sĩ diện gì, liền cảm giác một cánh tay nhỏ bé quàng vào tay hắn, nói:
- Trên đường đi thấy cái gì lạ ca nhớ tiêu diệt nó cho muội nhé, ta sợ lắm a!
Trần Dương nghe vậy thì miệng cũng méo xệch, buột miệng:
- Tiểu tổ tông, nàng là Long tộc hoá hình kỳ, còn đi sợ ma sợ quỷ? Có cần khoa trương như vậy hay không?
Lời này vừa nói, bên hông Trần Dương liền truyền đến cơn đau dữ dội như vừa bị nhéo mất một miếng thịt, liền hiểu ý câm miệng không nói nữa.
- Đáng ghét!
Hoàng Na hé răng một câu, sau đó tăng tốc.
Trần Dương cũng không có ý kiến gì nữa mà chỉ yên lặng thả thần thức cảm nhận chung quanh.
Cũng xem như tận hết chức trách!
Hoàng Na ở một bên cảm giác Trần Dương ngưng trọng theo dõi bốn phía thì nhoẻn miệng cười có vẻ hài lòng.
Hoàng Na mang theo Trần Dương bay đi trong bóng tối.
Qua khoảng nửa giờ, Trần Dương liền nhìn thấy trước mặt có đốm sáng.
Chỉ trong chớp mắt, Tiểu Long Nữ liền bay thẳng vào điểm sáng này.
Sáng loà!
Ánh mắt Trần Dương có chút phản ứng khó chịu khi bay từ trong bóng tối ra ánh sáng.
Hắn nheo nheo mắt lại nhìn tới.
Vừa nhìn liền khoé miệng đắng chát nói:
- Lại là nơi này!
Chỗ mà Trần Dương đang đứng đúng là nơi mà hắn cố vượt qua, là thảo nguyên có trồng Mê Thần Thảo.
Tuy vậy, hiển nhiên chỗ này không phải là chỗ mà Trần Dương đến lúc trước.
Chỉ có Tiểu Long Nữ thấy đám Mê Thần Thảo này thì đôi mắt ánh lên lửa giận, chỉ thấy nàng bước lên phía trước đánh ra một chưởng quát:
- Bát Hoang Trảo!
Nàng nói xong liền vỗ tới một chưởng, mang theo mấy phần tức giận.
Theo chưởng này của nàng, đột cả mặt đất thảo nguyên liền rục rịch chuyển động.
Nơi này vốn có ánh sáng từ bên trên phả xuống, nhưng Trần Dương chỉ thấy một trận mát lạnh.
Mát một phần là vì sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Mà phần lớn là vì hiện giờ trước mặt hắn là cả một mảng đất bị nghạnh sanh sanh nhấc lên.
Cả mặt đất có chứa không biết bao nhiêu mà kể Mê Thần Thảo dưới trảo này của nàng thì cũng giống như một tấm thảm khổng lồ bay giữa trời.
Trần Dương còn chưa hết rung động thì nghe Hoàng Na nói:
- Ca ca, mau thu nó lại, muội mỏi tay quá!
- Sặc? Mỏi tay? Bớt giỡn đi chú em!
Trần Dương nghe vậy thì muốn bạo phát, trong lòng ầm ầm mắng to, nhưng ngoài mặt thì cười khổ nói:
- Tiểu Na, ngươi thấy ta có thể cất nó vào nhẫn trữ vật sao?
- Ai kêu ca thu nó vào nhẫn trữ vật? Thu nó vào chỗ của muội chẳng phải tốt sao?
Hoàng Na ngơ ngác nhìn Trần Dương hỏi.
Vừa nói, tay nàng vừa run run lên, mồ hôi trán túa ra nói:
- Nhanh lên, mệt chết ta rồi!
Trần Dương nghe vậy thì thử đưa chiếc nhẫn Thất Giới về phía trước, nói:
- Thu!
Nhất thời một luồng ánh sáng chiếu lên, lập tức cũng lan tràn toàn bộ mảnh đất bị Hoàng Na nhấc lên, thu vào bên trong Thất Giới.
Giờ phút này, bên trong Thất Giới lại nhiều hơn một mảng cỏ.
Mà ngay khi mảng cỏ này xuất hiện, thì thế giới này đột nhiên có chút sáng lên, một mảnh thảo nguyên bằng Mê Thần Thảo ầm ầm xuất hiện.
Trần Dương kiểm tra thì thấy điều này, liền nói:
- Tiểu Na, không sợ nó làm cho ngủ nữa hay sao?
- Không sợ, có ca ca là chủ nhân nơi đó, muội còn sợ gì. Hơn nữa, muội còn biết cách luyện chế đám cỏ dại đáng ghét này thành đan dược. Ca ca, hay là ca trả tự do cho ca, ta sẽ giao cho ca cách luyện chế đan dược đó, thế nào?
Hoàng Na mỉm cười đưa ra dụ hoặc.
Trần Dương vốn vừa thu được một đống dược liệu mê người, tâm trạng cực tốt liền không nhịn được giả ngây:
- Ồ, thật sao?
Hoàng Na thấy vậy liền rèn sắt khi còn nóng, giả vờ chậc chậc lưỡi ra vẻ tiếc hận nói:
- Ca ca, cái loại phương pháp này quả thật rất quý giá…Nhưng thôi, nó làm sao quý giá bằng ân cứu thoát của ca ca. Tất cả những điều muội nói là thật, muội có thể phát thệ.
- Không cần, ta tin tưởng muội có loại phương pháp đó, cũng tin tưởng nhân phẩm của muội không đến mức bán đứng người vừa cứu mình. Dù sao, Long tộc của muội cũng hay tự xưng mình là thượng đẳng mà. Đúng chứ?
Trần Dương cười cười, bước chân cũng không nhịn được bước về phía trước.
Hiện giờ toàn bộ Mê Thần Thảo đã bị Hoàng Na đào tận gốc rễ, nơi này không còn chút nguy hiểm nào nữa.
Hoàng Na thấy Trần Dương thái độ có chuyển biến, bèn vội vàng tung tăng chạy theo, chúm chím miệng như oanh vàng nói:
- Ca ca, vậy chúng ta thoả thuận vậy nhé?
- Không cần, phương pháp kia ta cũng có. Vả lại, đan phương của Huyễn Mộng Đan ta cũng biết, ta cũng là Luyện Đan Sư, tự luyện chế đan dược được nốt!
Trần Dương mỉm cười nhẹ nhàng nói, nói xong lại tiếp thêm một câu nữa:
- Cũng vì ta sợ muội đau lòng, cũng không muốn muội phát thệ. Cho nên…tạm thời muội cứ vào trong Thất Giới ở đi.
- Ồ, nơi kia gọi là Thất Giới a…
Hoàng Na ngược lại cũng có chút bất ngờ nhưng mỉm cười nói. Cũng không biết nàng đang nghĩ đến chuyện gì, miệng thỉnh thoảng lại mỉm cười vui vẻ.
Trần Dương vốn tưởng nàng sẽ trải qua một phen thuyết phục cùng tranh cãi, không nghĩ tới nàng lại chuyển biến thái độ như vậy thì liền bất ngờ.
‘Không biết tiểu tổ tông này lại đánh cái chủ ý gì…’
Trần Dương sờ sờ mũi, sải chân đi về phía trước.
Thoáng cái hai người một lớn một nhỏ đã đi đến chỗ bãi đá.
…
Trong lúc đó, ngay khi Trần Dương và Hoàng Na rời đi chưa lâu, đột nhiên có một thân ảnh màu đen, che kín mặt xuất hiện.
Người này vừa mới tới liền đi đến bên bình đài, nhìn bình đài bị lún xuống thì tròng mắt co rút:
‘Thứ kia, chẳng lẽ…không thể nào a!’
Nói xong, hắn liền động thân nhảy xuống chính giữa bình đài.
Đột nhiên, từ bốn phía có vô số tiếng cót két quỷ dị vang lên, mà bốn phía của bình đài cũng chậm rãi ló ra một sợi dây màu bạc.
Dợi dây này tựa như thuấn di, vừa xuất hiện liền ùn ùn trói chặt hai chân của hắc y nhân này, sau đó ào ào tiến tới hai tay.
Hắc y nhân vừa mới nhảy xuống ngay lập tức bị trói thì hoảng hồn.
Hắn từng nhìn thấy một đứa bé bị trói nơi đây, trên người nó toả ra khí tức cực kỳ kinh khủng. Sau khi dùng bí pháp liền phát hiện đứa bé này rất có thể là một con yêu thú hoá hình. Mặc dù không biết là loại yêu thú nào nhưng những loại thú hoá hình này cả người đều là bảo vật, cho nên hôm nay mới tiến đến nơi đây định xin tý huyết.
Ai ngờ thấy cảnh này liền xuống thăm dò.
Trong chớp mắt bị trói hai chân, gã liền quyết đoán xuất ra một thanh tiểu kiếm đen sì chém xuống.
Hai chân lập tức bị một kiếm này đoạn ngang.
Gã không kịp cầm máu đang ồ ồ chảy ra, tay nhấn một cái liền mượn lực nhảy ra khỏi bình đài, rơi lên trên gò đất.
Lúc này, sợi dây mới không cam lòng thu lại biến mất không thấy tăm hơi như chưa từng xuất hiện.
Mà gã hắc y nhân cũng không kịp nghĩ nhiều liền điểm mấy cái lên hai cổ chân bị cắt, đồng thời móc ra một viên đan dược đen sì có hắc khí toả ra.
Cũng không kịp nhìn, gã liền nuốt nó vào rồi gương mặt nén đau ngồi vận công.