Cầm Tiên nghe Tửu Tiên nói toẹt ra như vậy thì sắc mặt hơi đổi, nhưng ngay sau đó nghĩa bất dung từ nói:
- Hừ, nói hươu nói vượn. Hôn thê của Nguyệt Nhi chắc chắn mạnh hơn tiểu tử này không biết bao nhiêu lần. Vả lại ngươi dù thế nào cũng nên biết ý định của đại nhân, nếu như ngươi muốn tìm chết thì cứ việc, lão nương không màng tới.
Mấy người chung quanh nghe hai người này tuy cãi nhau về việc của Trần Dương và Viên Tử Nguyệt, thế nhưng nhìn hành động cử chỉ lại càng giống một đôi tình nhân giận hờn đưa đẩy hơn, thì tất cả đều nhìn nhau cười khổ không thôi.
Ngay lúc này, từ bên trong màng sáng chói mắt bỗng có dấu hiệu cấp tốc thu lại.
Chỉ trong chớp mắt, hiện ra một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, tóc dài tới eo, da trắng như tuyết, tóc đen như mun, mắt ẩn hiện một màu ngân bạc kỳ lạ, vừa có chút lạnh lùng cao ngạo, lại mang theo chút lạnh lùng xa cách. Vẻ đẹp của nàng khiến cho người ta không dám ngắm nhìn quá lâu, tựa như một nữ thần không thể khinh nhờn vậy.
Mà chớp mắt khi nàng hiện ra, trên bầu trời cũng điên cuồng kéo đến từng luồng linh quang mãnh liệt bao phủ toàn thân nàng.
Tứ tiên và Thanh Nhi thấy vậy thì đều mừng rỡ.
Thanh Nhi nhào đến trước tiên, ôm chầm lấy cô gái kia, nước mắt giàn giụa khóc tu tu như một đứa trẻ.
Cô gái nhẹ nhàng vươn tay ngọc ôm Thanh Nhi vào lòng, mở miệng phát ra thanh âm thánh thót như tiên nhạc:
- Muội muội ngoan, vất vả cho muội!
Nói rồi, nàng lại thi lễ với Tứ Tiên, nói:
- Tử Nguyệt vô dụng, để các vị gia gia nãi nãi vất vả rồi!
Lúc này, trong Tứ Tiên, Tửu Tiên lại là người lên tiếng nói:
- Chuyện nhỏ mà thôi. Đạo kiếp của cháu đến đây xem như đã đại công cáo thành. Về phần người kia, cũng là trong lúc bốc đồng mới làm ra chuyện đó, cháu cũng không nên suy nghĩ quá nhiều, cha của cháu cũng đã vì chuyện này mà tổn hao không ít tâm sức. Sau khi trở về, cháu cũng không nên làm chuyện gì không đáng.
- Trở về sao?
Nàng nghe Tửu Tiên nói xong, đột nhiên ánh mắt nhìn về phía Trần Dương.
Trần Dương lúc này nhìn về cô gái được bao phủ trong quang mang thánh khiết, hoàn toàn là một tiên nữ giáng trần. Nhan sắc không nói tới, chỉ riêng khí chất thì dùng từ tuyệt sắc giai nhân cũng không đủ để miêu tả. Giờ phút này cảm nhận ánh mắt ngân bạc bình tĩnh của nàng nhìn về phía mình, đột nhiên trong lòng Trần Dương cảm nhận được một cảm giác xa cách.
Nhẹ lắc đầu khổ sáp, trong lòng Trần Dương lúc này là một mảnh hỗn độn đắng chát, hoàn toàn không nói nên lời, chỉ biết tranh thủ những giây phút này mà nhìn về thê tử của mình. Bởi vì hắn biết, với tình huống hiện tại, chắc chắn nàng sẽ phải trở về nhà.
Mà nhà của nàng, chắc chắc một Nguyên Anh Kỳ như hắn sẽ không đủ tư cách biết, ngay từ đầu Trần Dương cũng đã đoán ra điều này rồi, thế nhưng đến hiện tại, nhìn ánh mắt tĩnh lặng như nước của ‘thê tử’ càng làm cho Trần Dương cảm thấy đắng chát hơn.
Cô gái nhìn Trần Dương một thoáng, đột nhiên nói:
- Người này có công cứu giúp bổn Cung. Hiện giờ có hai lựa chọn, một là làm hộ vệ cho bổn Cung, từ nay được hưởng thụ đãi ngộ đặc quyền, ngay lập tức rời khỏi giới diện hoang vu này, tiền đồ càng thêm rộng mở.
Cô gái nói tới đây, ánh mắt không chút tình cảm dao động nào lại nói tiếp:
- Mà lựa chọn thứ hai, đó chính là được ban cho thân phận cư dân Tiên Giới. Bổn Cung có rất nhiều thị nữ, ai ai cũng là tuyệt sắc, tuỳ ngươi lựa chọn.
Tứ Tiên và Thanh Nhi nghe xong lời này, ánh mắt hơi giật mình, nhưng sau đó đều đổ dồn lên nhìn về phía Trần Dương.
Trần Dương trong lòng lúc này như có hàn khí vạn năm chạy dọc cơ thể, một mảnh lạnh ngắt, rét lạnh nhân tâm. Ánh mắt tràn đầy thâm tình đã thay bằng vẻ lạnh nhạt, lãnh đạm, đột nhiên chắp tay cúi đầu với cô gái rồi nói:
- Đa tạ nàng, ta chỉ là một người phàm, không thích hợp cho cuộc sống xa hoa nơi Tiên Giới. Vả lại, ta giúp là giúp thê tử của ta, cũng không phải giúp cho nàng, cho nên không dám tự nhận công lao. Thê tử ta hiện giờ đã không còn, xem như thuận tiện giúp nàng. Ta muốn lựa chọn phương pháp thứ ba, đó là không nhận bất cứ thứ gì.
Vốn Trần Dương cũng không cần phải cúi đầu, thế nhưng hắn đang muốn che giấu vẻ đau đớn đang hiện lên trong khoé mắt. Dù là ai, thê tử yêu thương nhất mới đó đã trở mặt lạnh tanh như vậy thì ai cũng đều sẽ cảm thấy đau đớn.
Mà điều này cũng nằm ngoài dự đoán của Trần Dương. Vốn ban đầu Trần Dương cho rằng sau khi hoàn toàn dung hợp hồn phách thì trí nhớ sẽ là trí nhớ của một trong hai người Viên Tử Nguyệt hoặc thê tử của hắn Hoa Tử Tuyết. Thế nhưng nhìn dáng vẻ của nàng lúc này thì xem ra mọi thứ cũng không phải đơn giản như những gì mà Trần Dương đã nghĩ.
Đúng lúc này, Thanh Nhi đột nhiên đảo mắt, mở miệng nói:
- Tỷ phu, hay là ca cứ đồng ý đi, về chỗ muội rồi tính tiếp!
- Thanh Nhi không được hồ đồ. Một đạo hồn phách của ta cùng người này có chút duyên phận xem như đã dứt, làm gì có chuyện xằng bậy như thế được.
Tử Nguyệt gằn giọng nói làm cho Thanh Nhi gương mặt thoáng cái ỉu xìu, bĩu môi lầm bầm gì đó không rõ.
Tứ Tiên lúc này ai nấy đều không có ý định mở miệng, xem chừng là muốn để cho người trong cuộc tự giải quyết.
Mà sau khi quát Thanh Nhi xong, Tử Nguyệt liền chậm rãi nhìn về phía Trần Dương mở đôi môi anh đào nói:
- Được, nếu như ngươi đã không biết tốt xấu như vậy thì bổn Cung không ép. Nể tình ngươi có công, chuyện ngươi cùng một đạo hồn phách của ta ngươi cũng tự hiểu rõ, sau này chớ nên tơ tưởng đến nữa. Nếu không, Chết!
Lời vừa nói ra, lập tức từ người nàng phát tán ra một cỗ sát khí lạnh lẽo, làm cho Trần Dương phải cố gắng lắm mới ổn định được thân hình, đắng chát gật nhẹ đầu xem như đồng ý.
Nhìn dáng vẻ đau đớn tận tâm can, sắc mặt tái nhợt của Trần Dương, cả Tứ Tiên và Thanh Nhi đều thở dài lắc đầu, xem như đồng cảm.
Đúng lúc này, từ phía bên trên bầu trời bỗng nhiên vang vọng một thứ âm thanh ầm ầm như thiên uy, cả không gian cũng run rẩy như sắp vỡ vụn đến nơi:
- Về nhà thôi!
Giọng nói này nếu nghe kỹ, sẽ thấy có một tia vui mừng và vội vàng, làm cho người ta nghe xong liền cảm thấy như bị mê hoặc, có thể vì một chữ mà cam nguyện phục tùng không chút do dự.
Tử Nguyệt và Thanh Nhi nghe xong đều cung kính thi lễ:
- Tham kiến Phụ Hoàng.
Tứ Tiên thì thần sắc cũng đột nhiên cung kính cúi người:
- Thuộc hạ tham kiến đại nhân!
Về phần Trần Dương, lúc này hắn chỉ cảm thấy âm thanh ầm ầm vang vọng, lùng bùng trong lỗ tai.
Chỉ nghe giọng nói kia lại nói, lần này có vẻ suy yếu xa xăm hơn câu đầu tiên:
- Bốn vị hộ vệ vất vả, hiện giờ cũng nên trở về rồi. Chậm chút nữa kết giới sẽ đóng. Tiểu tử kia là ai?
Tứ Tiên đang định mở miệng nói thì Tử Nguyệt giành nói trước:
- Phụ Hoàng, người này là người có công giúp con hoàn hồn. Hiện giờ con cùng các vị gia gia sẽ trở về, xin Phụ Hoàng an tâm.
- Hừ, tại sao tâm cảnh của con lại có dao động? Chẳng lẽ con có điều gì chưa nói?
Âm thanh kia lại nói, lần này lộ ra một chút sát ý. Hiển nhiên là cảm nhận được trong giọng nói của con gái mình có chút bất thường.
Tửu Tiên lúc này đảo mắt một cái, liền chắp tay nói:
- Đại nhân, Công chúa chắc chắn là do vừa được dung hồn, linh khí giới này lại rất mỏng manh, cho nên có thể vì vậy mà hồn phách chưa ổn định. Xin đại nhân chớ lo lắng.
- Ừm, nếu Tửu lão đã nói vậy thì ta cũng an tâm. Hiện giờ các ngươi đều trở về đi!
Lời này vừa dứt, đột nhiên trên đầu bọn họ xuất hiện một vòng xoáy hình đám mây khổng lồ vần vũ xuất hiện, từ bên trong lại có một cột trụ nối thẳng thông từ trên xuống dưới tạo thành hình dạng như một cột trụ chống trời, nối liền bầu trời xa xăm và mặt đất.
Cột trụ này lớn tới nỗi, giờ phút này, tất cả những người ở cách đó mấy vạn dặm đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt kinh hãi mờ mịt. Thậm chí còn có rất nhiều người lấy điện thoại máy ảnh ra chụp hình rồi đăng lên mạng, chia sẻ với tốc độ chóng mặt.
Trong lúc đó, ở bên trong trung tâm cột trụ này, có sáu thân ảnh đang lơ lửng.
Thanh Nhi bay lên đầu tiên, hoá thành một đạo thân ảnh được bao phủ bởi vô vàn phù văn sáng chói, chớp loé một cái liền hoá thành một tia sét bắn thẳng lên bầu trời.
Tứ Tiên nhìn Tử Nguyệt thân ảnh hơi chậm chạp, liền thở dài nói:
- Nguyệt Nhi, thời gian không còn sớm, chúng ta trở về thôi. Người kia... Ôi...
Tử Nguyệt nghe lời này thì đột nhiên cắn răng đưa tay lên đầu lấy một cây trâm ngọc ném tới, ngoài miệng nói:
- Trần Dương, ngươi có công cứu giá, thứ này là bổn Cung ban thưởng. Nhận lấy!
Trần Dương nghe vậy thì ánh mắt hơi ngẩn ra, bàn tay theo bản năng tiếp lấy cây trâm, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm ôn nhu:
- Phu quân, thiếp vì nỗi khổ riêng nên hôm nay trở mặt lạnh lùng, xin chàng chớ trách. Thiếp sẽ chờ chàng ở Tiên Giới. Dù bao lâu thiếp vẫn chờ chàng!
Âm thanh vừa dứt, Trần Dương còn chưa kịp mừng rỡ, môi mấp máy đang muốn nói gì thì cả người Tử Nguyệt đã bị thứ ánh sáng thuần khiết bao phủ, chớp loé lên rồi cùng với Tứ Tiên hoá thành năm đạo ánh sáng biến mất bên trong cột trụ nối thẳng lên thiên không.
Trong tai Trần Dương lúc này mới vang lên thêm một thanh âm:
- Chồng yêu, vợ yêu của chàng tên Lạc Tử Nguyệt!
Trần Dương nghe xong, cả người ngây ngẩn, chợt nhớ đến bao nhiêu lần hắn gọi vợ yêu nhưng trước sau Hoa Tử Tuyết đều không chịu gọi chồng yêu, dù hắn có nói gì cũng không được. Nhớ đến những chuyện này, vô số kỷ niệm theo đó ùa về, mà Trần Dương ánh mắt cũng trở nên lẫm liệt ngẩng đầu nhìn lên cột trụ khổng lồ đang dần biến mất trên bầu trời thì thào:
- Tiên Giới? Chờ ta!