- Quen biết?
Trần Dương nghe Thanh Nhi hỏi, nhất thời không biết trong lòng có bao nhiêu tư vị, đột nhiên mỉm cười, thong dong nói:
- Nàng là thê tử của ta!
- Thê tử của ngươi? Tiểu tử, gan to lắm!
Toán Tiên đột nhiên tức giận nói, từ ánh mắt của lão đột nhiên xuất hiện một luồng uy áp khổng lồ làm cho Trần Dương sắc mặt đại biến. Uy áp của lão truyền tới chẳng khác nào thiên uy hàng lâm, vô cùng khổng lồ.
Trần Dương lúc này chẳng khác nào một chiếc thuyền con con lọt vào giữa bão tố giữa biển khơi, có thể thất thủ bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, Trần Dương vẫn ngoan cường trụ vững, mở miệng cười lớn:
- Nam tử hán đại trượng phu, dám yêu dám nhận, cần cái gì gan hay không gan.
Toán Tiên nghe vậy thì càng tăng thêm uy áp. Trần Dương khoé miệng tràn máu tươi, ánh mắt tan rã, nhưng vẫn không chút nào lùi lại, thậm chí xương cốt đã vang lên tiếng răng rắc những vẫn không lùi bước.
Đang lúc Trần Dương do dự có nên triệu hồi phân thân ra hay không thì nghe Thanh Nhi nắm cánh tay Toán Tiên nói:
- Gia gia, người sao thế? Mau thu lại uy áp. Ngài có phải muốn các vị gia gia khác đến đây hay không?
- Ờ nhỉ, ta quên mất.
Toán Tiên gương mặt đang cực kỳ nghiêm túc âm trầm, nghe Thanh Nhi cảnh tỉnh thì liền giật thót, thu lại uy áp.
Trần Dương thấy cảnh này thì thở phào. Trong lòng mặc dù không nói ra nhưng có đến tám chín phần là qua một ải của vị gia gia này rồi.
Thực ra, ngay từ đầu Trần Dương đã nghi ngờ Toán Tiên này chỉ thăm dò mà thôi, nếu không thì với uy áp mà lão thể hiện tuỳ tiện ra đó, bóp chết Trần Dương cũng là chuyện đơn giản. Ngoài việc trốn vào Phán Thần Hệ Thống thì Trần Dương hầu như không có chút cơ hội phản kháng nào.
Nghĩ nghĩ, Trần Dương liền chắp tay nói:
- Đa tạ tiền bối hạ thủ lưu tình!
Toán Tiên nhìn Trần Dương, nhìn thái độ hữu lễ của hắn thì gương mặt chợt thở dài, nhúc nhích miệng truyền âm:
- Tiểu tử, nói thật, ngươi không có khả năng đâu. Nếu là người khác ta đã trực tiếp một chưởng đập chết rồi, lão phu đối với ngươi khá thưởng thức, không nên si tâm vọng tưởng nữa.
Trần Dương nghe xong, nét mặt vẫn bình tĩnh, không có nửa điểm biến hoá, cung kính chắp tay đáp:
- Đa tạ tiền bối quan tâm!
Nhìn thái độ cứng mềm không ăn của Trần Dương, Toán Tiên cũng lắc đầu, không nói gì nữa.
Thanh Nhi thì ngược lại, có vẻ rất hào hứng, cười thi lễ một cái nói:
- Tiểu muội Thanh Nhi ra mắt anh rể.
Vẻ mặt của Thanh Nhi lúc này có nửa phần vui vẻ, nửa phần tò mò.
‘Xem ra nàng này cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài.’
Trần Dương trong lòng thầm nghĩ.
Mặc dù nhìn bên ngoài có vẻ như Thanh Nhi rất hời hợt, thậm chí còn ra tay ngăn cản Toán Tiên ra tay với Trần Dương. Nhưng thực tế, tâm cơ của cô bé này hoàn toàn cũng là thâm sâu khó dò. Nếu lúc này Trần Dương tỏ ra quá khó coi, chắc chắn sẽ làm cho nàng thay đổi sắc mặt, khi đó thì càng có lý do để Trần Dương mất điểm trong mắt hai người.
Nghĩ một chút, Trần Dương trong lòng động niệm, lập tức cười nói:
- Tốt. Hôm nay xem như lần đầu tiên biết nhau, huynh có chút quà mọn tặng muội xem như ra mắt. Mong rằng muội chớ chê cười.
Nói xong, Trần Dương lật tay lấy ra một bình nhỏ sáng bóng, bên trên có dao động cấm chế cẩn thận đưa tới nói:
- Thấy muội thích ăn kẹo, cho nên ca đặc biệt chuẩn bị thứ này, tin rằng lúc nào buồn miệng có thể nhấm nháp cho đỡ buồn.
- Đa tạ tỷ phu!
Thanh Nhi rất nhu thuận đón lấy bình ngọc mà Trần Dương đưa tới. Vừa mở ra, lập tức một thứ ánh sáng ngũ sắc liền lan toả ra làm cho nàng che miệng lại, mặc dù không đến mức kinh hỉ nhưng cũng nhìn Trần Dương, ánh mắt thay đổi, hỏi:
- Tỷ phu, thứ này có tác dụng thế nào ca đã biết hay chưa. Ca xác định tặng cho muội sao?
- Thứ này chẳng phải là giúp thay đổi chút tư chất sao? Muội đã gọi ta là tỷ phu, chẳng lẽ thứ này một tỷ phu như ta tặng cho muội thì có gì sai hay sao?
Trần Dương cười ôn hoà đáp. Thứ mà Trần Dương vừa lấy ra chính là ba giọt Ngũ Hành Linh Nhưỡng. Dù sao cũng là ra mắt em vợ, không nên để quá khó coi.
Thanh Nhi mặc dù thân phận bất phàm, loại thiên tài địa bảo như Ngũ Hành Linh Nhưỡng nàng cũng không phải không có, nhưng số lượng không nhiều. Nếu muốn nàng khi không đem tặng cho người khác thứ này thì một giọt cũng đừng mơ tưởng chứ đừng nói là ba giọt.
Mà Thanh Nhi cũng biết, ở nơi này, muốn đạt được loại thiên tài địa bảo như vậy không phải dễ, cho nên nàng ban đầu còn chút lấn cấn với Trần Dương thì giờ phút này, cảm nhận được đại khí của hắn thì cảm giác nhìn vị ‘tỷ phu’ này đúng là càng ngày càng thuận mắt.
Duyên dáng mỉm cười một cái, Thanh Nhi liền cười cất bình ngọc rồi nói:
- Nếu vậy thì muội đa tạ tỷ phu!
Trần Dương cười cười, đang định mở miệng nói thì từ bên trên truyền đến tiếng nói:
- Toán Tiên lão quỷ, thì ra ngươi trốn ở đây!
Ngay lúc này, một trung niên khôi ngô tuấn tú, cả người mặc một bộ thô bào, lưng đeo trường kiếm xuất hiện ngay trước mắt Trần Dương và Toán Tiên.
- A, Kiếm Tiên gia gia, cuối cùng ngài cũng đến đây rồi!
Thanh Nhi nhìn thấy người này liền vỗ tay hoan hô.
Trung niên này nhìn Thanh Nhi thì sắc mặt hơi hoà hoãn lại, tuy nhiên gương mặt vẫn còn chín phần băng sương.
Gương mặt người này, nếu đem so sánh với những người bị mất sổ gạo thì quả thật là giống nhau như đúc. Thậm chí Trần Dương đứng hơi xa mà vẫn cảm nhận được hàn ý toát ra từ người này.
Trung niên này nhìn Thanh Nhi gật nhẹ đầu một cái rồi nhìn Toán Tiên nói:
- Lão quỷ, ngươi dẫn Thanh Nhi đi đâu? Tại sao tìm được Nguyệt Nhi lại không báo cho ta hay?
- Hừ, ta không báo thì ngươi có chạy được đến đây hay sao?
Toán Tiên có chút chột dạ, ho khan rồi vung tay áo nói, ngẩng đầu nhìn lên trời, bộ dáng cao cao tại thượng.
Kiếm Tiên thấy vậy, sắc mặt trầm xuống muốn mở miệng mắng gì đó thì lại có một thân ảnh khác đột ngột hiện lên.
Lần này người đến là một thiếu phụ chừng ba mươi tuổi, gương mặt tươi tắn xinh đẹp, khuôn trang đầy đặn nét ngài nở nang, tuyệt đối là một mỹ nhân tuyệt thế.
Người này vừa xuất hiện, lập tức Kiếm Tiên bình tĩnh lại, ngậm miệng ngó lơ chỗ khác. Còn Toán Tiên thì khục khục mấy tiếng liền giả vờ chú ý đến động tĩnh của Viên Tử Nguyệt và Hoa Tử Tuyết.
Chỉ có mình Thanh Nhi là tỏ ra hết sức vui mừng, nhào tới ôm chầm lấy mỹ phụ này, cười nói:
- Cầm Tiên nãi nãi, ngài cũng đến sao? Hihi vui quá, vậy là hôm nay chúng ta được đoàn tụ rồi. Chỉ tiếc là thiếu Tửu Tiên gia gia.
- Thanh Nhi ngoan, đừng nhắc đến con sâu rượu đó nữa. Chắc là đang say mèm ở chỗ nào đó rồi cũng nên. Lần này chúng ta về sẽ không mang theo hắn.
Mỹ phụ cảm nhận hơi ấm và mùi thơm quen thuộc của Thanh Nhi trong lòng thì liền mỉm cười ra vẻ cưng chiều, vuốt ve tóc nàng rồi nói.
Đột nhiên, ánh mắt mỹ phụ hơi liếc qua Trần Dương, mở miệng hỏi:
- Tiểu tử Nguyên Anh Kỳ kia là ai? Sao hắn lại ở nơi này?
Thanh Nhi không đợi Trần Dương mở miệng liền giành trước đáp:
- Nãi nãi, đây là tỷ phu của cháu!
- Tỷ phu? Thanh Nhi, cháu nói hồ đồ cái gì đó?
Mỹ phụ Cầm Tiên này ngay lập tức quát lên, từ trên tay không biết khi nào xuất hiện một miếng ngọc nhỏ vỗ tới.
Chỉ thấy miếng ngọc vừa gảy, lập tức có một luồng sóng âm hung hăng đánh tới Trần Dương, nhìn qua bộ dáng liền có vẻ đuổi tận giết tuyệt, không chút nương tình. Thậm chí những nơi mà luồng sóng âm này đi qua cũng làm cho không gian bị chém ra những vết rách.
Trần Dương tròng mắt co rút, đang định xem có nên trốn vào Phán Thần Hệ Thống hay không thì bên cạnh hắn đột nhiên xuất hiện một thân ảnh.
Người này mặc quần áo xộc xệch, tay cầm bình rượu có hoa văn kỳ lạ, hờ hững phất tay một cái lập tức cái hồ lô bay ra xoay tròn, đem tất cả sóng âm chặn lại hời hợt hoá giải rồi bay trở về tay của lão.
- Cầm bà bà, ngươi vẫn nóng tính như vậy. Tiểu tử, cho ta một bình Linh tửu giống lúc trước, hôm nay ta bảo kê cho ngươi. Cho ta mười bình, vậy thì ta ủng hộ ngươi và Nguyệt Nhi!
Lão già này nhìn Trần Dương sắc mặt hơi khó coi thì cười nói.
Trần Dương nghe mùi rượu, liền cảm thấy quen thuộc, rất giống loại rượu mà lần trước hắn đem đấu giá ra. Xem chừng lão nhân khi đó chắc chắn có quan hệ gì đó với vị Tửu Tiên này. Rất có thể là do lão quái kia cũng là người đem mê rượu nên mới được Tửu Tiên này chú ý tới.
Bất quá chuyện đó hiện giờ Trần Dương không quản, hắn chỉ nhìn Tửu Tiên một cái, mở miệng cười:
- Tửu Tiên gia gia, nói cái gì điều kiện, ngài cũng là người yêu rượu. Cháu ở đây mạn phép vô lễ nói một câu, rượu ngon phải có bạn hiền. Nếu gia gia thích, đây là hai mươi bình, xin hiếu kính gia gia nhâm nhi cho đỡ nhạt miệng.
Trần Dương nói xong, động tác không chút chậm chạp đổi ngay hai mươi bình Cực Phẩm Linh Tửu cung kính đưa tới.
Tửu Tiên cười hắc hắc, trong đôi mắt có vẻ mờ đục vì men rượu lại ánh lên một tia tinh quang, rất thâm ý nhìn Trần Dương mà cười cười nhận lấy.
Lúc này, Cầm Tiên mới tức giận quát:
- Tửu lão quỷ, ngươi đem cháu gái ra đổi mấy bình rượu phải không? Hôm nay ta liều mạng với ngươi...
- Hừ, ngươi thì biết cái gì. Chẳng qua tên kia chỉ hiến cho nửa lá Đạo Diệp thì liền nhắm mắt nhắm mũi nói tốt cho hắn. Ta thấy tiểu tử này mặc dù tu vi yếu một chút, nhưng có thể bồi dưỡng được. Chưa biết chừng ngày sao có thể Phi Thăng đến chỗ chúng ta. Hừ, nếu có ngày đó, ta sẽ ủng hộ hắn. Ngươi không cần nhiều lời, muốn chiến cứ chiến!
Tửu Tiên thái độ trong mềm có cứng, rất là đường hoàng lẫm liệt nói ra.