Bên trong Pháp Đường, Trần Dương sờ sờ cằm nhìn năm người nhóm Cao Thiết đang đứng khom lưng bên dưới.
- Hiện giờ các người tạm thời rời đi sau đó tìm cách kéo Phàn Dương ra đây, lý do thì có thể là...
Trần Dương nhỏ giọng phân phó.
Nửa ngày sau, một mình Cao Thiết liền nhanh chóng quay trở về Thiên Phong Thành.
Mà lúc này, bên trong Phán Thần Thương Hội, Phàn Dương đang nói gì đó với Điền Thi Dung, có vẻ rất gắt giọng.
Mà khí tức trên người Điền Thi Dung nhìn qua cũng đã đạt Kết Đan Trung Kỳ, tuy nhiên so với một Nguyên Anh Trung Kỳ đã thành danh như Phàn Dương thì đúng là chênh lệch đâu phải chỉ là một chút, mà tựa như là trời và đất. Cho nên lúc này nhìn sắc mặt Điền Thi Dung không được tốt lắm, nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đựng.
Chỉ thấy Phàn Dương ánh mắt hơi tham lam nhìn qua Điền Thi Dung, rồi cười lạnh:
- Tiểu Dung, nếu nàng biết điều thì tốt nhất là suy nghĩ lại chuyện đó. Ngươi cũng biết, Phán Thần Thương Hội chúng ta ngày càng phát triển, lúc trước khi Trần tiểu hữu rời đi cũng đã dặn dò ngươi như thế nào, đó chính là đoàn kết một lòng. Ngươi thì thế nào? Lúc ta muốn đoàn kết một lòng thì lại viện cớ từ chối?
- Phàn Dương tiền bối, ngài bối phận cao, còn ta chỉ là một tu sĩ nhỏ nhoi, chuyện kết thành đạo lữ kia ta cũng không dám trèo cao. Kính mong ngài suy xét lại.
Điền Thi Dung lạnh nhạt nói, trong lòng mặc dù mười phần chán ghét nhưng cũng không thể hiện ra mặt. Nàng cũng có tâm cơ thật sâu, so với Cao Thiết thì mạnh hơn không ít. Hơn nữa, hiện giờ cấm chế của Phán Thần Thương Hội đang nằm trong tay nàng. Đây cũng là thứ duy nhất mà Phàn Dương này kiêng kị, hơn nữa đó cũng là một phần lý do mà gã liên tục gây sức ép muốn đem nàng kết thành đạo lữ.
Mà Điền Thi Dung cũng cảm ứng được, thanh Chiến Thương mà Trần Dương để lại bên trong đại trận phòng ngự của Phán Thần Thương Hội đã bị Trần Dương triệu hồi mất. Tuy nhiên, Phàn Dương cũng không thể cảm nhận được chuyện này, cho nên Điền Thi Dung trước sau không lộ ra chút dị trạng nào.
Bên cạnh đó, Điền Thi Dung cũng không biết Trần Dương đã trở về. Bởi vì trước khi đi Trần Dương từng nói, thanh Chiến Thương này là pháp bảo tâm thần tương liên với Trần Dương, cho nên bất cứ khoảng cách bao xa, chỉ cần Trần Dương động niệm là có thể đem nó triệu hồi tới tay.
Điền Thi Dung không những không biết Trần Dương trở về, mà ngược lại, nàng khi thấy Chiến Thương bị thu hồi thì trong lòng càng thêm có một tia lo lắng. Bởi vì Điền Thi Dung biết rõ, Chiến Thương này là Trần Dương cố tình để lại một thủ đoạn phòng ngừa trường hợp bất trắc, chưa đến tình huống bất đắc dĩ thì Trần Dương chắc chắn sẽ không triệu hồi nó.
Mà hiện giờ, Chiến Thương đã biến mất, hiển nhiên Trần Dương chắc chắn đã gặp chuyện khó giải quyết, vì vậy cho nên trong lòng Điền Thi Dung liền ẩn ẩn có cảm giác lo lắng dị thường.
Phàn Dương thấy thái độ của Điền Thi Dung lạnh nhạt thì một tia tức giận trong mắt chợt loé, nhưng cũng phất tay nói:
- Lui ra đi!
Điền Thi Dung nghe vậy thì bước chân chậm rãi lui ra.
Lúc này, Phàn Dương mới nhìn theo bóng lưng của Điền Thi Dung biến mất mà cười nhạt, thì thào:
- Để xem ngươi ra vẻ được bao lâu. Chỉ cần tiêu diệt xong đám cóc nhái kia thì ta xem ngươi ngoài trận pháp này ra còn thủ đoạn gì nữa.
Đúng lúc này, từ bên ngoài có một tu sĩ lạ mặt chạy đến cửa phòng của Phàn Dương rồi lớn tiếng nói:
- Bẩm Phàn trưởng lão, bên ngoài có Cao Thiết cả người đầy máu trở về, nói rằng có chuyện cần bẩm báo.
Phàn Dương nghe vậy thì đôi chân mài nhíu lại, khuôn mặt kinh nghi nhưng cũng nói:
- Cho hắn vào!
Mấy nhịp thở qua đi, Cao Thiết một thân đầy máu đen, ánh mắt mệt mỏi đi vào, vừa đến trước mặt liền bi phẫn kêu lên:
- Phàn trưởng lão, xin ngài chủ trì công đạo, xin vì Vu trưởng lão mà lấy lại công đạo cho Phán Thần Thương Hội chúng ta~~~
Phàn Dương thấy bộ dáng Cao Thiết cả người thương thế đầy rẫy, khuôn mặt bi phẫn, hơn nữa chỉ có một mình trở về liền trong lòng trầm giọng hỏi:
- Có chuyện gì? Bình tĩnh kể lại ta nghe.
- Phàn trưởng lão. Chúng ta như lệnh của ngài tiến đến Phiên Thiên Tông, đang định tặng lễ vật thì Vu trưởng lão xuất hiện. Ban đầu chúng ta còn tưởng Vu trưởng lão có ý đồ gì, nhưng sau đó thì Phiên Thiên Tông lại cử một người có sức mạnh kinh thiên ra, chưa nói gì đã thi triển thuật pháp vô biên, cuối cùng Vu trưởng lão phải tự bạo cả Nguyên Anh mới cứu thoát ta một mạng, chạy về xin Phàn đại trưởng lão cứu giúp...
Cao Thiết đấm ngực giậm chân kể lể.
Sắc mặt Phàn Dương nghe xong thì đen như đáy nồi.
Nguyên bản ban đầu gã muốn Vu Hồi lựa chọn nơi nào vắng vẻ thủ tiêu đám người Cao Thiết này, mà bây giờ chuyện lại đi theo chiều hướng khác làm cho lão có chút không nắm bắt nổi. Trong khu vực gần đây, có thể làm cho ngay cả Nguyên Anh Kỳ như Vu Hồi cũng phải tự bạo Nguyên anh thì chỉ có Phiên Thiên Tông có khả năng mà thôi.
Hơn nữa, tiếp xúc lâu ngày với Cao Thiết thì Phàn Dương lão cũng nắm được tính cách người này, tuy rằng nhiệt tình và rất chú tâm vào công việc nhưng tâm cơ không quá sâu sắc, chắc chắn không thể bày mươu tính kế gì. Bên cạnh đó, tu vi của Cao Thiết cũng chỉ mới Kết Đan Sơ Kỳ, làm sao có thể gây ra phương hại gì cho Vu Hồi, dù cho có kéo hết cả đám người Phán Thần Thương Hội thì cũng không thể ép buộc Vu Hồi đến mức đó được.
Cho nên, nghe lời của Cao Thiết nói thì Phàn Dương đã tin sáu bảy phần.
Lúc này, đột nhiên Phàn Dương nhíu mài, quát lên giận dữ:
- Hồ đồ, Cao Thiết, ngươi mưu hại Vu trưởng lão, còn dám đặt điều hòng lừa gạt qua chuyện, đúng là chán sống!
- Đại trưởng lão, ta không dám, xin ngài bớt giận. Tất cả những điều ta nói đều là sự thật!
Cao Thiết cắn răng, bị uy áp chấn đến quỳ mọp trên mặt đất, bộ dáng vô cùng đau đớn khổ sở hét lớn:
- Phàn trưởng lão, xin ngài giết chết ta đi, cho ta cùng đoàn tụ với các huynh đệ. Chỉ xin ngài thay ta trả thù cho các huynh đệ và Vu trưởng lão. Kẻ thủ ác kia bởi vì bị Vu trưởng lão làm trọng thương nên hiện giờ vẫn ở nơi đó chữa thương, chưa hẳn là kịp về môn phái. Trưởng lão, xin ngài sau khi giết ta thì nhất định phải chủ trì công đạo cho chúng ta và Vu trưởng lão.
- Hừ, đến lúc này còn ngoan cố, xem ra ngươi đúng là cứng đầu!
Phàn Dương cười lạnh, bàn tay chụp tới lập tức hình thành một ngân sắc đại thủ nhanh như chớp chụp tới, bộ dáng muốn đem đầu của Cao Thiết bóp nát tại chỗ.
Bất quá, Cao Thiết cắn răng, không chút nào lui lại, lại mở miệng cười ha hả ra vẻ như rất vui vẻ sang thế giới bên kia tụ họp cùng huynh đệ vậy.
‘Xoẹt~~’
Chỉ thấy bàn tay vừa chạm tới thiên linh cái của Cao Thiết lập tức tan vỡ thanh vô sổ điểm linh quang, vỡ nát tiêu tán tại chỗ.
Phàn Dương phủi phủi tay, đột nhiên dùng giọng ấm áp nói:
- Cao Thiết, thôi được, ta tạm tin ngươi. Hiện giờ ngươi về phòng tịnh dưỡng cho tốt. Ta sẽ đi tra xét một chuyến.
Nói xong, Phàn Dương hướng bên ngoài lép nhép miệng, lập tức có hai ngươi đi vào dẫn Cao Thiết đi ra.
Mà Phàn Dương nhìn Cao Thiết rời đi thì ánh mắt híp lại.
Bản tính hắn cực kỳ đa nghi, nếu không đa nghi chắc chắn cũng không thể đi tới một bước như ngày hôm nay. Cho nên vừa rồi mới cố tình làm lung lạc Cao Thiết, cố ý thử lại lần nữa. Kết quả biểu hiện của Cao Thiết càng làm cho gã tăng thêm lòng tin, cảm thấy chuyện mà Cao Thiết nói có thể tin đến tám chín phần.
Hơn nữa, vừa rồi dị tượng trên bầu trời, Phàn Dương cũng nhìn thấy, cũng cảm nhận uy áp trong đó.
Nghĩ đến Phiên Thiên Tông rất có thể có đủ lực để làm ra chuyện đó cho nên Phàn Dương mới càng thêm tin tưởng. Mà lý do, rất có thể là vì Duyên Thọ Đan mà Phán Thần Thương Hội có được.
Lúc trước, Trần Dương trước khi đi có để lại một viên Duyên Thọ Đan làm trấn điếm chi bảo. Phàn Dương cho dù rất thèm muốn, thế nhưng viên đan dược này lại được bao bọc trong cấm chế của Phán Thần Thương Hội. Do Điền Thi Dung nắm giữ. Bởi vậy nên Phàn Dương vì mưu đồ đoạt được viên đan dược này, liền bắt đầu tiến hành thâu tóm Phán Thần Thương Hội, đồng thời tìm cách liên hệ với những thế lực lớn, định liên kết lại để đem Phán Thần Thương Hội chia cắt, còn chuyện tình Duyên Thọ Đan cũng được lão bóng gió thả ra, làm cho tất cả thế lực trong một đêm đều điên cuồng.
Mà Phàn Dương cũng không lo lắng những người khác sẽ cướp đan dược của gã, đơn giản là vì gã có ưu thế sân nhà, chỉ cần có biến, gã có đến tám chín thành nắm chắc một hơi lấy được đan dược, sau đó tuỳ tiện phân một chút lợi ích cho các thế lực khác là được. Dù sao, nơi này cũng không phải là do lão bỏ công sức xây dựng, chiếm được lợi ích như Duyên Thọ Đan cũng là đáng quý.
Con người Phàn Dương chẳng những đa nghi mà còn làm việc cẩn thận và không bộp chộp, hơn nữa lại rất biết dừng đúng lúc, không vì một chút lợi ích nhỏ mà tuỳ tiện mạo hiểm.
Trần Dương cũng biết nếu Phàn Dương dám làm ra loại chuyện này thì sớm đã tính toán mọi phương diện, hơn nữa trước khi đạt được ý định sẽ không chịu rời khỏi ổ, cho nên mới dùng Cao Thiết đóng một vở kịch làm mồi nhử lão ra.
Thông qua miệng Vu Hồi, Trần Dương biết được một phần âm mưu của Phàn Dương, cũng như hứa hẹn chia cắt Phán Thần Thương Hội của lão đối với các thế lực, nhất thời giận dữ cười rộ lên.
Trong lúc Phàn Dương còn đang suy tính có nên đi ra hay không thì Trần Dương đã bắt đầu ở một khu vực hoang vằng bày binh bố trận, loay hoay trong nửa ngày mới xong. Đem toàn bộ nơi này mặc dù nhìn về ngoài hết thảy như bình thường, thế nhưng Trần Dương đã không chút khách khí đem trận pháp mạnh mẽ nhất của hắn bày trí đi ra.
Bởi vì Trần Dương biết, ngày hôm nay, không chỉ là chiến với Phàn Dương, mà còn là một trận chiến lớn hơn nhiều. Nghĩ đến chuyện này, khoé miệng Trần Dương nhếch lên, phát ra một câu quen thuộc ngày trước hắn cũng đã từng nói qua:
- Time to fishing!