Trần Dương quan sát ở tại nơi này gần nửa tháng cũng không phát hiện được bất cứ gì kỳ lạ, chỉ thấy cảnh thôn dân qua một thời gian không có phát sinh thêm chuyện gì kỳ lạ thì cũng bắt đầu cuộc sống bình thường, tiếng trẻ em cười đùa cũng dần dần có lại.
Một ngày nọ, khi Trần Dương đang nhắm mắt đả toạ thì bỗng nhiên nhíu mài.
Trời lúc này đã sụp tối, bọn trẻ sau khi tắm rửa xong liền tụ họp trước sân rộng mà chạy nhảy. Trăng đang vào đầu tháng, bóng tối vừa sụp xuống thì ánh trăng lờ mờ sáng tỏ đã thay thế, chiếu xuống thứ ánh sáng mờ ảo lên khắp mặt đất.
Đúng lúc này, từ phía xa xa trong khu rừng, một Quỷ nữ bóng dáng màu đỏ mờ ảo chậm rãi đi tới.
Bóng dáng màu đỏ này rõ ràng là một Quỷ nữ mang theo gương mặt u buồn đi tới trong sân.
Mà lúc này, ở trước cửa nhà cũng có những người lớn đang ở phía xa, đang cùng nhau nói chuyện gì đó, vô tình lại lơ đễnh không để ý đến biểu hiện của bọn trẻ, tuỳ ý để chúng chơi đùa.
Mà Quỷ nữ mặc áo đỏ này rõ ràng đi đến bên cạnh một đứa nhỏ đang đứng cách xa nhất, đang đưa tay cầm một quả táo nhỏ cắn dở.
Chỉ thấy Quỷ nữ nọ sau khi đến bên cạnh liền nhẹ nhàng ngồi xuống rồi phát ra thứ giọng nói như vỗ về từ xa xăm:
- Bé ngoan, đi cùng tỷ tỷ, nơi này có thức ăn ngon, có kẹo ngọt...
Trần Dương thấy rõ ràng khi Quỷ nữ này nói chuyện thì trong miệng phả ra một luồng hơi mờ mờ ảo ảo, ngay lập tức ánh mắt đứa trẻ liền mê mang.
Quỷ nữ thấy vậy đột nhiên nở nụ cười, cái miệng nhỏ nhắn đột nhiên mở toác ra, để lộ hàm răng trắng ởn nhọn hoắt, khi cười trông vô cùng kinh dị.
- Yêu nghiệt!
Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên, ầm ầm chấn động làm cho Quỷ nữ thần tình kinh hoảng, không chút do dự lui lại, nhưng vẫn không quên bắt theo đứa bé.
Trần Dương thân ảnh chớp mắt đã xuất hiện ngay tại vị trí bé bị bắt rồi nhoáng lên cái nữa đuổi theo.
Thân ảnh của Quỷ nữ này hết sức quỷ mị, hầu như chỉ chớp loé mấy cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Thế nhưng, dù thuật pháp của nàng có tinh diệu cỡ nào đi nữa thì cũng không thể nào thoát khỏi Trần Dương được. Chỉ thấy ánh mắt hắn loé lên liền muốn đuổi theo thì phát hiện phía trước có một người cũng đang cấp tốc chạy đến, ánh mắt cũng không chút nào khác với phương hướng Trần Dương đang truy đuổi.
Người vừa mới đến một thân cẩm y, mái tóc búi gọn, ánh mắt lạnh lùng đang nhanh chóng đuổi theo áo đỏ.
Trần Dương vừa nhìn người này, đột nhiên hết sức bất ngờ, khoé miệng đột nhiên nổi lên vệt cười vui vẻ hiếm thấy, cước bộ cũng chậm lại, thân ảnh loé lên liền trở nên trong suốt.
Thanh niên cẩm y nọ cũng có tu vi Kết Đan Sơ Kỳ, hoàn toàn không thấp. Lúc này y đuổi theo, cấp tốc chặn đầu, đột nhiên lấy một lá phù trong tay hoá thành vô số đốm lửa nhỏ bay tới, ý đồ chặn đầu Quỷ nữ.
Dĩ nhiên, thanh niên này cũng nhìn thấy trong tay Quỷ nữ kia đang ôm một đứa bé, cho nên ra tay cũng biết nặng nhẹ.
Mà Quỷ nữ hình như cũng nhìn ra được điểm này, cho nên há họng ‘khặc khặc’ cười quái dị, rồi đưa đứa bé ném thật xa về một bên rồi xoay lưng chạy ngược lại.
Trần Dương thấy cảnh này thì trong mắt nổi lên ý cười, đối với lựa chọn của thanh niên này cảm thấy rất hứng thú.
Thanh niên thấy Quỷ nữ nọ vậy mà dùng đến phương pháp này, hắn cũng biết với sự quỷ mị của Quỷ nữ thì nếu như chậm một bước không đuổi theo rất có thể sẽ mất dấu của nàng ta, khi đó thì dù hắn có thần thông lớn hơn cũng khó mà đuổi theo.
Bất quá, bởi vì đứa bé bị ném mạnh sang một bên, nếu như không cứu thì chắc chắn tính mạng sẽ bị ảnh hưởng. Lúc này thanh niên cẩm y hầu như chỉ đảo mắt một cái, không chút do dự chọn cứu đứa bé.
Trần Dương thấy thanh niên cẩm y này lựa chọn cứu đứa bé mà không tham công đuổi theo Quỷ nữ thì gật đầu hài lòng, thân ảnh nhoáng lên đột nhiên xuất hiện trước mặt Quỷ nữ, đưa tay vỗ một cái.
Nhất thời một luồng cự lực hoá thành một bàn tay vô hình đem quỷ nữ giam cầm tại chỗ rồi trực tiếp thu vào Phán Thần Hệ Thống.
Xử lý nhanh gọn thế này, làm cho thanh niên cẩm ý vừa chụp được đứa bé cũng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng sau khi nhìn rõ mặt Trần Dương, thanh niên này đột nhiên phát ra âm thanh vui sướng, ôm đứa bé trong tay đặt nhẹ nhàng lên một đám cỏ khô rồi chạy tới, khoé mắt có chút ửng đỏ, quỳ xuống trước mặt Trần Dương nói:
- Cẩm Y Vệ Bạch Chính tham kiến đại nhân! Ti chức vô dụng, bấy lâu nay không ở bên cạnh phò trợ đại nhân, xin đại nhân trách tội!
Thanh niên này đúng là Bạch Chính.
Trần Dương cũng không ngờ, Bạch Chính vậy mà lại ở nơi này. Trần Dương lúc trước ở Kinh Đô từng thử thăm dò qua tin tức Thương Long Môn, thế nhưng lại thu được tin tức Thương Long Môn sơn môn bí ẩn, người ngoài khó biết. Nghe nói ở tận phía Nam, cho nên Trần Dương cũng không có thời gian để đi về phương Nam.
Không ngờ hôm nay lại gặp Bạch Chính trong tình cảnh này.
Mà biểu hiện của Bạch Chính vừa rồi, dĩ nhiên làm cho Trần Dương vô cùng hài lòng, cười ha hả nâng y dậy rồi nói:
- Trước mang đứa trẻ này rồi nói chuyện. Gặp được ngươi ta cũng rất mừng. Đêm nay chúng ta uống một chút.
- Ti chức tuân lệnh!
Bạch Chính thu lại xúc động, chắp tay nói.
Lại nói, mấy năm nay cuộc sống của Bạch Chính cũng không phải quá khó khăn.
Từ lúc từ biệt Trần Dương, Bạch Chính liền cố gắng tu luyện, sau đó được đưa về lại Tu Tiên Giới, đưa đến tông môn tu luyện. Sau khi đến tông môn, Bạch Chính càng ngày càng phát huy được thiên phú bản thân, được tông môn hết sức xem trọng. Qua một thời gian cũng tiến vào Kết Đan Kỳ, cho nên mới có khả năng rời khỏi sơn môn tự hành tẩu.
Bạch Chính trên đường hành tẩu thiên hạ, ra tay cứu giúp người vô số, cũng thường xuyên trợ giúp quan viên các địa phương phá án, cho nên lúc này công đức trên người hắn rất nồng đậm. Trần Dương vừa nhìn đã phát hiện ra điều này cho nên rất thưởng thức Bạch Chính.
Cẩm Y Vệ Bạch Chính là thuộc hạ đầu tiên Trần Dương sắc phong trong một hoàn cảnh đặc biệt, hơn nữa còn là người hắn quen biết ở quê hương, cho nên lúc này cũng có một cảm giác tha hương gặp cố nhân, nhất thời tâm trạng vui vẻ.
Bạch Chính rất nhanh quay trở lại, hai người đàn ông sánh vai nhau mà đi trong bóng trăng mờ ảo.
- Bạch Cẩm Y Vệ, mấy năm nay cuộc sống của ngươi ra sao?
- Đa tạ Trần đại nhân quan tâm, ti chức vẫn ổn. Hiện giờ, ta là một đặc sứ của Thương Long Môn, chuyên môn...
Cẩm Y Vệ Bạch Chính cẩm y phiêu dật, vừa đi vừa nhẹ giọng kể. Nhân sinh chìm nổi, tuy nhìn gã hiện giờ hoành tráng, nhưng cũng trải qua biết bao minh tranh ám đấu cùng gian nan vất vả mới có ngày hôm nay.
Trần Dương một bên nghe Bạch Chính nói, một bên chậm rãi đi đến một dòng suối nhỏ chảy róc rách.
Ánh trăng bàng bạc phản chiếu lên mặt dòng suối đang chảy lên lỏi qua những hòn đá bám đầu rong rêu, cảnh vật hết sức tuyệt đẹp.
Bên dòng suối lúc này có một đống lửa đang cháy làm phát ra âm thanh lách tách, bên trên có hai con cá được nướng thơm phức, mùi cá chín và mùi rượu thơm toả ra tràn ngập không gian chung quanh.
- Cạn, tha hương gặp cố nhân, cảm giác quả thật là tốt!
Trần Dương cười nói, đồng thời cầm một bầu rượu uống một ngụm rồi đưa cho Bạch Chính.
Bạch Chính cũng rất cảm khái, cầm vò rượu Trần Dương đưa cho uống một ngụm lớn. Vừa uống xong thì liền buột miệng khen:
- Đại nhân đúng là đại nhân. Rượu ngài uống cũng đặc biệt hơn người thường. Ti chức hôm nay xem như hưởng sái lộc của ngài.
- Hắc hắc, nói cái gì hưởng sái. Tất cả các người là thuộc hạ của ta đều được ta xem như người thân. Có phước thì cũng cho các ngươi hưởng, có hoạ đem các ngươi ra đỡ, hahaha...
Trần Dương nở nụ cười ha ha nói.
Bạch Chính cũng cười:
- Đại nhân, chuyện bảo vệ ngài là nghĩa vụ của chúng thuộc hạ. Bất quá, nghe giọng ngài nói thì hình như thuộc hạ đã có đồng nghiệp rồi?
- Đúng vậy, mấy năm nay bản thân ta đến nơi này cũng không dễ. Cho nên cũng đã sắc phong thêm vài người. Bọn họ hiện đang ở Thiên Phong Thành, có dịp sẽ dẫn ngươi đến giới thiệu một chút.
- Đại nhân, ngài nói là Thiên Phong Thành ở Thiên Phong Quận?
Bạch Chính nghe Trần Dương nói thì liền hỏi.
Trần Dương gật đầu, nói:
- Đúng vậy, ở đó ta có lập nên một Phán Thần Cung, bên ngoài gọi là Phán Thần Thương Hội. Khi trước cũng kinh doanh tương đối. Người bên trong đều là các binh vệ và một Cẩm Y Vệ do ta sắc phong khi đến nơi này.
Bạch Chính nghe Trần Dương nói thì đặt bầu rượu xuống, chắp tay nói với vẻ kính nể:
- Đại nhân đúng là cao minh, thuộc hạ xin bái phục. Lúc trước ti chức cũng có đi ngang nơi đó, nhìn thấy Phán Thần Thương Hội này đúng là rất phát triển, hơn nữa còn hắc bạch lưỡng đạo đều thâu, nghe nói còn có đầu nhập vào cả Vương Triều, hiện giờ vị Cẩm Y Vệ Nguyên Anh Kỳ của ngài đã là một người có quyền thế ngập trời rồi. Ha hả...
Cẩm Y Vệ cười nói, đồng thời cảm thấy rất bội phục Trần Dương, ngay cả một tu sĩ Nguyên Anh Trung Kỳ nổi danh như vậy cũng có thể thu phục, hơn nữa còn thâu tóm cả hắc bạch lưỡng đạo, lúc này mới cười nói ra.
Bất quá, Trần Dương đang mỉm cười, nghe Bạch Chính nói xong đột nhiên sắc mặt trầm xuống hỏi:
- Cái gì? Ngươi nói Cẩm Y Vệ Nguyên Anh Kỳ? Hắc bạch lưỡng đạo? Câu kết Vương triều?
Trần Dương liên tục hỏi mấy câu, càng hỏi thì gương mặt càng khó coi, tức giận vung một đấm đấm nát một tảng đá bên cạnh quát:
- Hồ đồ!