Trần Dương vừa nói, lập tức không gian bên cạnh cách chừng mấy chục trượng bỗng dưng rung động, một thân ảnh từ trong không trung bước ra.
Người này hai mắt âm sâm, tu vi đã đạt đến Kết Đan Trung Kỳ đỉnh phong, quanh người thỉnh thoảng lại có từng đợt âm phong gào thét như muốn lao ra. Hiển nhiên người này chuyên tu công pháp nào đó có liên quan đến âm khí nên mới xuất hiện tình trạng như vậy.
Sau khi hiện thân, người này liền mở miệng cười nhạt nói:
- Hắc hắc, tại hạ Kiền Phong ra mắt đạo hữu. Vừa rồi đi ngang chỗ này được chứng kiến phong thái của đạo hữu nên mới dừng lại chiêm ngưỡng một chút, mong rằng đạo hữu không lấy đó làm phiền lòng!
Mặc dù nói vậy, nhưng dĩ nhiên là trên mặt người này không hề có chút ý tứ nào khách sáo với Trần Dương mà ánh mắt toả sáng nhìn thân thể Kiếm Xỉ Thú phía dưới.
Trần Dương nghe vậy, cũng không có xử lý Kiếm Xỉ Thú tại chỗ mà nhấn một cái, đem Kiếm Xỉ Thú trực tiếp thu vào bên trong Phán Thần Hệ Thống chờ xử lý sau, rồi mới cười nói:
- Thì ra là Kiền đạo hữu. Nếu vậy thì bây giờ đã không còn chuyện gì nữa. Không biết đạo hữu còn gì muốn chỉ giáo chăng?
- Ha hả, hiện tại thì tại hạ lại có hứng thú với chiếc nhẫn trên tay đạo hữu. Không biết có thể mượn nghiên cứu vài ngày hay không? Yên tâm, chỉ cần ngươi đưa ta chiếc nhẫn đó, tại hạ sẽ cho đạo hữu làm một trong mấy vị chủ hồn bên trong một món pháp bảo mà ta đang luyện chế. Bên trong có không ít nữ hồn bị ta chơi đùa qua, hương vị không tệ, chưa biết chừng hồn phách đạo hữu sau khi tiến vào còn có thể dục tiên dục tử nữa đây!
Kiền Phong cười khặc khặc nói. Hiển nhiên gã cho rằng chiếc nhẫn trữ vật trên tay Trần Dương là loại có cấp bậc rất cao mới có thể nhẹ nhàng thu thân thể con Kiếm Xỉ Thú vào như vậy.
- Mượn nghiên cứu vài ngày?
Trần Dương nghe vậy thì chớp chớp, nghiêng đầu tựa như thật sự suy nghĩ.
Ngẫm nghĩ một lát, Trần Dương liền nở nụ cười rất ôn hoà đáp:
- Được. Thế nhưng ta đối một vật trên người Kiền huynh cũng rất hứng thú, không biết Kiền huynh có thể cũng cho ta mượn vài ngày được hay không?
Kiền Phong nghe vậy ngẩn ra, hứng thú hỏi:
- Hứng thú với ta? Vật gì?
Trần Dương mỉm cười, giơ một ngón tay chỉ về phía Kiền Phong ôn hoà nói:
- Cái đầu của Kiền huynh!
Lời này còn chưa dứt, một thanh kiếm xanh biếc đã hiện ra ngay phía sau cổ của Kiền Phong quỷ dị chém tới.
Không có chút rung động, càng không có báo trước, càng không có sát khí gì, chỉ có một thanh tiểu kiếm xanh biếc vừa hiện ra tựa như đã có tại chỗ đó từ bao giờ.
Mà nhìn cảnh này, càng giống như Kiền Phong tự đưa cổ mình vào lưỡi kiếm vậy, cực kỳ quỷ dị.
Hiển nhiên, đối với loại người thích giết người đoạt bảo, lại thêm có sở thích thu thập hồn phách đồng tộc để luyện chế pháp bảo thì Trần Dương vừa ra tay đã không có chút khách khí nào.
Bất quá, Kiền Phong một khắc này cũng lộ ra bản năng cầu sống trong cái chết, lập tức nghiêng đầu qua một bên, đồng thời trong cổ họng gầm nhẹ liền có một lớp màu đồng trên da hiện lên.
‘Xoẹt~~~’
Tiểu kiếm quỷ dị chém tới, đem lỗ tai của Kiền Phong nhẹ nhàng gọt xuống như cắt đậu hũ sau đó chớp động một cái biến mất.
Kiền Phong sắc mặt kinh hãi, vội vàng cầm máu lỗ tai, nộ hoả dâng lên bừng bừng đang muốn phản kích thì đột nhiên cảm thấy không gian chung quanh rung động, một cỗ cự lực ép xuống.
Hoảng hồn, gã lập tức vỗ túi trữ vật lấy ra một cái quạt tràn ngập âm khí, từng trận âm phong bên trong nổi lên kêu gào hết sức chói tai.
Kiền Phong lấy quạt này ra, lập tức điểm vào chính giữa chiếc quạt, sau đó ném nó về phía trước.
Chỉ thấy âm phong gào thét, vô số oan hồn gương mặt dữ tợn từ bên trong chiếc quạt này lao thẳng về phía Trần Dương như muốn vồ lấy hắn.
Thế nhưng, Trần Dương thấy cảnh này thì lại lộ ra vẻ vui mừng, thậm chí nếu không phải đang đấu pháp thì Trần Dương còn thật sự muốn nói một câu ‘cảm tạ’ đối với Kiền Phong nữa.
Trần Dương nhìn vô số âm hồn có già có trẻ, có cả các loại yêu thú đang gào thét bay tới điểm một cái nói:
- Thu!
Lời vừa ra, âm phong cuồn cuộn đột nhiên trong chớp mắt biến mất.
Toàn bộ cứ như vậy tiêu biến!
Mà cái quạt nọ sau khi không còn âm phong nữa thì trở thành một món pháp bảo tầm thường, rớt lăn lóc trên đất.
Kiền Phong phía xa xa thấy cảnh này thì trong miệng hộc ra một tia máu. Chiếc Ma Phiên này là pháp bảo gã tổn hao vô số tâm sức mới tế luyện được, bình thường chỉ khi nào gặp nguy cơ mới đem ra liền có thể chuyển bại thành thắng. Không ngờ kẻ trước mắt chỉ điểm một cái lập tức thu toàn bộ, hơn nữa một móng cũng không còn.
Nhất thời vừa giận vừa sợ, Kiền Phong liền hộc ra một dòng máu tươi chảy theo khoé miệng.
- Khặc khặc, dám thu âm hồn của ta, xem ra các hạ lá gan không nhỏ. Ngươi có biết sư phụ ta là ai hay không?
- Sư phụ của ngươi? Kiền đạo hữu, đầu óc ngươi có bệnh hay sao? Nếu có bệnh thì cần uống thuốc a! Sao lại đi lung tung đoạt bảo vật của người khác thế này?
Trần Dương cười lạnh nói.
Kiền Phong nghe vậy cười nói:
- Sư phụ của ta là Hiên Viên Đạo Nhân, nếu khôn hồn thì mau dập đầu tạ tội sau đó trả lại số hồn phách đó đây, ta sẽ nể tình mà...
- Hắc hắc, các hạ nghĩ hôm nay có thể ra khỏi chỗ này hay sao? Hôm nay cho dù sư phụ ngươi tự mình đến đây, thì kết cục của các hạ cũng chỉ có một!
Trần Dương cười lạnh nói.
Kiền Phong thấy bộ dáng Trần Dương, lập tức ngẩn ra rồi cảm ứng chung quanh một chút, lập tức lật tay lấy ra một lá phù lục màu đen sì.
Lá phù này bên trên có khắc mấy đạo phù văn ẩn hiện, khí tức lạnh lẽo.
Ngay khi lấy ra lá phù, Kiền Phong không chút do dự muốn đem lá phù này tế ra, bất quá phù còn chưa kịp đại phóng linh quang đã bị một đạo kiếm quang ầm ầm chém tới làm hai nửa, kiếm quang này gào thét như muốn đâm thẳng tới trước ngực Kiền Phong.
Kiền Phong hừ một tiếng, thân ảnh nhoáng lên liền xuất hiện bên cạnh.
Bất quá, hầu như cùng lúc thân ảnh Kiền Phong vừa hiện ra liền có một tiểu kiếm xanh biếc chờ sẵn chém tới như muốn đem đầu Kiền Phong gọt xuống.
Trần Dương thấy cảnh này thì khẽ thúc giục pháp quyết trong tay.
Bất quá Kiền Phong cảm nhận Mộc Kiếm chém tới, chẳng những không kinh hoảng mà ánh mắt lại cười âm hiểm như đã đoán trước.
Chỉ thấy Mộc Kiếm chém qua, lập tức đem đầu hắn cắt xuống, thế nhưng nhìn kỹ lại vết thương này vô cùng gọn gàng, không có chút máu nào.
Sau một khắc, thân ảnh Kiền Phong bị chém liền mờ nhạt dần, lộ ra là một tàn ảnh.
Chớp mắt một cái, Kiền Phong liền xuất hiện ở xa xa như muốn bỏ chạy.
Bất quá Trần Dương thấy cảnh này cũng không gấp không vội mà miệng khẽ nói:
- Bạo!
Chỉ thấy ngay vị trí mà Kiền Phong hiện ra sớm đã có một viên cầu chờ sẵn, theo tiếng nói của Trần Dương lập tức hiện ra rồi bạo liệt.
Kiền Phong vốn muốn tạm thời rời khỏi sau đó chạy đi méc sư phụ gọi lão đến trả thù cho mình. Nụ cười âm hiểm trên miệng còn chưa nở hết liền cảm thấy trước mặt xuất hiện một viên cầu trong chớp mắt liền bạo liệt mà ra.
Hai mắt mở to, Kiền Phong hồn vía lên mây, liền quát:
- Đạo hữu, chậm đã...
Trần Dương nghe lời này, khoé miệng cười lạnh, chẳng những không dừng lại mà chờ cho viên cầu kia bạo liệt ra liền đem kiếm trận vây chặt, khiến cho Kiền Phong trên trời dưới đất cũng khó thoát.
Mà viên cầu kia cũng không phải Lôi Viêm Châu quý giá mà là một viên yêu đan của ngũ cấp yêu thú.
Loại yêu đan này, một khi tự bạo thì uy lực chẳng khác gì một kích liều mạng của một Kết Đan Kỳ tu sĩ, những kẻ đứng gần chắc chắn gặp xui xẻo.
Kiền Phong ở sát vụ nổ, thân mình dù đã có lớp da màu đồng thì cũng không đỡ nổi, bị nổ loang lỗ, máu tươi đầm đìa, còn chưa kịp định thần thì đã cảm thấy kiếm quang xoẹt xoẹt chung quanh. Hắn há mồm run rẩy nói:
- Kiếm trận... Ngươi...
- Ngươi cái gì, Kiền huynh yên tâm. Ta đối xử với ngươi sẽ không phân biệt, cũng xem trọng như Ngũ cấp yêu thú vậy thôi!
Trần Dương cười lạnh, pháp quyết trong tay thúc giục kiếm trận ép sát tới.
Kiền Phong đang muốn nói gì đó, đột nhiên cảm thấy cái cổ mát mát, lúc này đột nhiên trước mắt hắn hiện lên một thân thể không đầu nhìn rất quen mắt.
Bất quá, khi nhận ra cỗ thân thể kia chính là của mình thì trước mắt Kiền Phong cũng tối sầm.
Trần Dương biết tu sĩ Kết Đan Kỳ còn có thể phóng xuất nguyên thần đào thoát, cho nên thấy cảnh một kích đắc thủ thì không vui mừng mà còn nhanh chóng thu nguyên thần Kiền Phong vào trong Phán ngục chờ ngày xét xử.
Nhìn thân thể của Kiền Phong, Trần Dương liền thu lấy túi trữ vật bên hông hắn rồi đem thi thể đến một chỗ xa rồi vứt vào đáy biển.
Làm cách này chẳng những có thể mượn tay yêu thú che đi dấu vết mà cũng đỡ phải nhọc công xử lý, Trần Dương cũng không có gì phải ngại ngùng.
Nửa ngày sau, Trần Dương dành thời gian thu lại toàn bộ trận pháp, sau đó quan sát chung quanh xem còn dấu vết nào không rồi mới hoá thành một đạo quang mang phá không rời đi.
Lần này Trần Dương muốn chuyển địa điểm, phòng tránh việc sư phụ Kiền Phong khi đến sẽ dẫn đến những rắc rối không cần thiết. Kiền Phong này có tu vi Kết Đan Trung Kỳ, sư phụ của hắn đem ra doạ người chắc chắn cũng có tu vi Nguyên Anh Kỳ hoặc tương đương.
Trần Dương mặc dù tự nhận bản thân hiện giờ có chút thần thông, nhưng cũng không tự tin đến mức có thể tự tin chống lại thần thông một gã Nguyên Anh Kỳ.
Dù sao, một khi tiến vào Nguyên Anh Kỳ, chắc chắn đã chạm đến một ít thần thông sử dụng thiên địa chi đạo, đó cũng là khác biệt lớn nhất giữa tu sĩ Nguyên Anh Kỳ đối với các tu sĩ thấp giai hơn.