Phán Thần Hệ Thống

Chương 219: Dưỡng Hồn Đan




- Ta chỉ là ngẫu nhiên tìm hiểu một hai, cũng không thể nói là Luyện Đan Sư chân chính. Không biết tiền bối hỏi vậy là có ý gì?

Trần Dương trước khi chưa biết nguyên do, tất nhiên sẽ không dễ dàng thừa nhận.

Dù sao, việc hiển lộ chân thân đã xem như mạo hiểm rồi, nếu như còn để lộ thêm nhiều thứ thì chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý.

Mà sự tình trở mặt nhau, lục thân bất nhận chỉ vì tài phú thì Trần Dương đã thấy nhiều lắm rồi.

Hồng Hưng thấy thái độ của Trần Dương có chút ngập ngừng, nhãn châu xoay chuyển, liền cười nói:

- Ha hả, chuyện này để sau hãy nói. Hôm nay là tiệc mừng, chuyện khác hết thảy gác lại!

Nói xong, cười ha hả dẫn đám người đi vào bên trong.

Hôm nay Tiêu Kiếm rất chăm chú, tự tay một cao thủ Kết Đan Hậu Kỳ làm bếp, món ăn mơ hồ đều có linh khí dâng tràn, mùi vị cũng vừa miệng, Trần Dương cũng theo đó mà ăn khá nhiều.

Tiệc tàn, ai cũng trở về nơi ở của mình.

Một ngày sau, trong lúc đêm khuya, Trần Dương đang ngồi trên giường đả toạ thì phát hiện có một thân ảnh đột ngột xuất hiện bên trong gian phòng.

Sau khi nhìn kỹ, người này chính là Hồng Hưng.

Trần Dương theo bản năng sờ lấy lưng quần, gương mặt cảnh giác nhìn Hồng Hưng hỏi:

- Hồng tiền bối, ngươi... Ngươi muốn làm gì?

Hồng Hưng thấy bộ dáng của Trần Dương thì không hiểu ra sao, dùng giọng nhẹ nhàng nói:

- Trường tiểu hữu, đừng sợ a. Ta không có ác ý!

Trần Dương nghe lời nhẹ nhàng này của Hồng Hưng thì mồ hôi lạnh tứa ra như suối, trong lòng thầm nhủ có nên trốn vào Phán Thần Hệ Thống, dù sao cũng không thể để người cứ thế mà chiếm trọn sự trong trắng của hắn a! Dù là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ thì cũng không thể được!

‘Hồng Hưng, ngươi giấu cũng thật sâu, lại còn sinh ra một đứa con gái che mắt thiên hạ, không ngờ ngay cả ân nhân ngươi cũng không bỏ qua... Ài, xem ra chỉ có thể đi một bước tính một bước, trước tiến vào Phán Thần Hệ Thống lánh nạn vậy! Dù cho có bại lộ thân phận thì bất quá sau này cẩn thận hành sự một chút là được!’

Trần Dương miệng đắng lưỡi khô thầm quyết định.

Tuy nhiên, ngay lúc này Hồng Hưng cũng nói thêm:

- Trường tiểu hữu, ta biết ngươi không muốn lộ thân phận Luyện Đan Sư, nghe nói Luyện Đan Sư đều thích nhàn vân dã hạc, sáng hôm nay ta cũng có chút thất thố, mong ngươi chớ trách!

Trần Dương nghe vậy thì mới run giọng hỏi:

- Nói vậy, Hồng tiền bối tìm ta là vì chuyện này?

- Chứ ngươi nghĩ là chuyện gì?

Hồng Hưng một mặt cổ quái nhìn Trần Dương.

Trần Dương thấy vậy ho khan, cơ đít lúc này cũng cảm thấy thư thái hơn nhiều, bèn cười nói:

- Nói thật, ta cũng không phải là Luyện Đan Sư, chưa bao giờ đến Đan Sư Công Hội để lấy chứng nhận tư cách Luyện Đan Sư. Bình thường chỉ là tuỳ tiện tự học tự hành, luyện một số đan dược để bản thân sử dụng mà thôi!

Hồng Hưng nghe Trần Dương nói vậy thì trong mắt loé lên một tia thất vọng.

Trong Tu Tiên Giới có một tổ chức gọi là Đan Sư Công Hội, nơi này do một vị Luyện Đan Sư có uy danh không nhỏ hợp sức với các Luyện Đan Sư trên Tu Tiên Giới mà thiết lập ra. Công hội này cũng giống như một trung tâm chứng nhận thân phận Luyện Đan Sư cho những người Luyện Đan Sư chân chính, cũng tạo cho những kẻ có thiên phú với Luyện đan tìm được nơi thích hợp để cống hiến và phấn đấu.

Mà Luyện Đan Sư bên trong Đan Sư Công Hội cũng chia ra mấy cấp, từ Phàm cấp cho đến Địa – Thiên – Huyền cấp. Bốn cái cấp bậc này tương ứng Luyện Đan Sư có thể luyện đan cho tu sĩ từ Trúc Cơ Kỳ đến Hoá Thần Kỳ phục dụng.

Mà tất nhiên, cũng không phải bất cứ ai có thể luyện đan cũng có tư cách tự xưng Luyện Đan Sư, mà còn cần trải qua xem xét và kiểm tra đặc thù mới được. Bởi vì có một số loại đan dược cơ bản, những loại này cũng không cần phải là Luyện Đan Sư, mà chỉ cần là tu sĩ bình thường cũng có thể mày mò tự luyện chế, tự phục dụng.

Mà Luyện Đan Sư, đa số chỉ nghiên cứu luyện chế các loại đan dược quý giá, hoặc là khó luyện, hoặc là có xác suất thành đan cực thấp. Khi đó giá trị của một Luyện Đan Sư chân chính mới phát huy ra hết.

Mà Hồng Hưng ban đầu cũng rất hi vọng Trần Dương là một Luyện Đan Sư, giúp hắn luyện chế một loại đan dược chữa thương tổn thần hồn cho Đường Liên.

Đường Liên vốn tu vi hiện tại chỉ là Kết Đan Sơ Kỳ mà thôi, bất quá từng được Hồng Hưng cho ăn một loại đan dược có tác dụng nâng cao tuổi thọ, mà tu vi của nàng thì vốn đã có tư chất Phàm căn, cho nên chậm chạp không tiến, khiến cho thần hồn có chút hao hụt. Lại thêm dưới sự nôn nóng, Đường Liên cũng tiến hành trùng kích tiến giai khi chưa đủ căn cơ, làm tổn thương đến căn cơ, cho nên mới có tình huống trước mắt.

Hồng Hưng vốn chỉ muốn tìm một mảnh Hồi Hồn Mộc nhỏ làm thành bùa hộ thân để Đường Liên tuỳ thời mang theo, ôn dưỡng hồn phách vốn đã tổn thương. Nhưng khối Hồi Hồn Mộc của Trần Dương có chút lớn, cho nên Hồng Hưng mới nảy sinh ý nghĩ dùng nó luyện chế Dưỡng Hồn Đan, một loại đan dược của Phật Môn, khi xưa Hồng Hưng đã từng đọc qua cho nên lúc này mới nảy sinh ý nghĩ này.

Tuy nhiên, đan phương của Dưỡng Hồn Đan mặc dù Hồng Hưng biết, nhưng thủ pháp luyện chế đan dược của hắn thì cũng chỉ bình thường, nếu không nói là có chút thô thiển, cho nên đối với Dưỡng Hồn Đan này không có chút tự tin nào.

Mà tài liệu luyện chế Dưỡng Hồn Đan đều là loại trân quý, tất nhiên Hồng Hưng không dám đùa giỡn. Nếu như lỡ tay làm tiêu hao hết Hồi Hồn Mộc thì đúng là cho dù có khóc cũng không ra nước mắt.

Giờ phút này, Hồng Hưng nghe Trần Dương nói xong thì có chút thất vọng, đang định cáo từ quay đi thì bỗng nghe Trần Dương hỏi:

- Hồng tiền bối hỏi ta như vậy, phải chăng muốn dùng khối Hồi Hồn Mộc nọ để luyện chế Dưỡng Hồn Đan?

- Hả? Trường tiểu hữu, ngươi biết Dưỡng Hồn Đan?

Hồng Hưng vốn đang thất vọng, nghe Trần Dương nói ra cái tên này thì trong lòng lập tức bùng phát hi vọng.

Cũng không phải Hồng Hưng hoàn toàn thất vọng mà là nếu như tìm một vài gã Luyện Đan Sư mà y biết, chắc chắn cái giá phải trả sẽ không hề thua kém giá trị của nguyên liệu luyện chế Dưỡng Hồn Đan. Mà thái độ của những người kia cũng rất tuỳ hứng, đối với một gã tu sĩ Nguyên Anh Kỳ thành danh lâu năm như Hồng Hưng, cho dù hắn tốt tính đến đâu thì cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.

Trần Dương nghe Hồng Hưng hỏi thì thở ra một tiếng nói:

- Hồi Hồn Mộc có thể luyện chế đan dược thì ngoài Dưỡng Hồn Đan ra, cũng chỉ có một hai loại đan dược khác đã tuyệt tích từ thời thượng cổ mà thôi. Đan dược này chẳng những yêu cầu nguyên liệu rất khắt khe mà thủ pháp đề luyện cũng đòi hỏi cực kỳ chuẩn xác. Nếu không, một khi thất bại, chẳng những là tiêu hao nguyên liệu quý giá mà còn tổn thương đến hồn phách của Luyện Đan Sư, rất lâu mới hồi phục. Tuy nhiên, nghe nói đan phương của loại đan dược này sớm đã tuyệt tích nhiều năm, không biết bị lưu lạc đến nơi nào. Cho dù Hồng tiền bối muốn luyện thì cũng phải có đan phương mới được a!

Hồng Hưng nghe Trần Dương nói xong thì trong lòng đại định, bèn nói:

- Nếu như tiểu hữu đã nói như vậy thì ta cũng không ngại nói thẳng, trong tay ta đúng là có đan phương Dưỡng Hồn Đan. Mà tài liệu luyện chế ta cũng có chuẩn bị rồi. Bất quá, không biết tiểu hữu có thể luyện chế hay không?

Trần Dương nghe xong thì nhẹ nhàng cười:

- Vì cái gì ta phải luyện chế cho ngài?

- Vì cái này!

Hồng Hưng có vẻ rất tự tin, lấy ra một quyển sách cũ kỹ rách nát. Bộ dạng của nó giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể làm cho nó tan biến thành mây khói vậy.

Trần Dương thấy vậy nhíu mài.

Hồng Hưng thấy Trần Dương không hỏi gì thì ho nhẹ một tiếng, trịnh trọng truyền âm:

- Quyển sách này chứa thông tin về lối đi Linh Giới!

- Hả?!?

Trần Dương trong nháy mắt sắc mặt đột biến, không dám tin hỏi lại.

Hồng Hưng thấy vẻ mặt của Trần Dương thì trong lòng có chút đắc ý. Bộ dạng bình tĩnh của Trần Dương từ đầu đến cuối làm cho gã có cảm giác rất mất mát, lúc này mới lấy lại được thăng bằng, cười nhẹ gật đầu khẳng định nói:

- Chuyện này có đến bảy thành là sự thật. Bất quá một số nội dung bên trong đã bị thời gian làm xoá nhoà. Tuy nhiên, bên trong thật sự có chứa một đại bí mật kinh thiên. Chuyện này ta có thể đảm bảo!

Trần Dương nhìn vẻ mặt của Hồng Hưng rất nghiêm túc.

Lát sau, Trần Dương mới nhìn Hồng Hưng nhẹ giọng hỏi:

- Hồng tiền bối, ta mạo muội hỏi một câu. Tại sao ngài lại nói cho ta biết chuyện này? Chẳng lẽ ta làm việc gì để ngài không vừa ý hay sao?

Trần Dương hỏi câu này rất thẳng thắn.

Lý do rất đơn giản, loại bí mật này đơn giản chính là hoạ sát thân. Một khi để lộ ra ngoài, chắc chắn đủ loại quái vật lâu năm bế quan cũng sẽ tìm đến ‘hỏi thăm sức khoẻ’ của Trần Dương hắn. Khi đó dù cho có ba đầu sáu tay thì Trần Dương cũng khó thoát cái chết. Hắn còn chưa ngu xuẩn đến mức tự tin có năng lực chống lại cả Tu Tiên Giới.

Hồng Hưng nghe Trần Dương hỏi, liền không nhịn được mỉm cười, rất thần bí nói:

- Yên tâm, sau khi ngươi đọc được nội dung bên trong sẽ hiểu, chuyện này cũng không phải là hoạ sát thân, hơn nữa, nếu ngươi có cơ duyên, phỏng chừng cũng sẽ có được lợi ích không ngờ. Dĩ nhiên, trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí, càng không có chuyện quả ngọt dâng tới cửa. Thân làm tu sĩ, nếu không có chút ý chí đảm đương, sợ đầu sợ đuôi, vậy thì sao xứng đáng với mấy chữ ‘tu đạo’!

Trần Dương nghe Hồng Hưng nói, trong lòng cũng có chút tò mò, mặc dù biết đây có thể là Hồng Hưng đang giở chiêu khích tướng, nhưng hắn cũng không phải cóc ổi, bèn tiếp chiêu:

- Tốt, vụ giao dịch này, ta nhận!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.