Phán Thần Hệ Thống

Chương 191: Thần lôi diệt thế




Trần Dương vừa bay đi, vừa âm thầm cảm thấy may mắn vừa rồi Vương Giao cũng không có làm ra động tác gì, nếu không Trần Dương chắc chắn không dễ dàng rời đi như vậy.

Bất quá, cái gì càng nghĩ tới thì hình như càng giống như gọi mời nó tới.

Trần Dương hầu như chỉ phi hành một chút liền nghe tiếng vù vù phía sau, chỉ trong chớp mắt Vương Giao đã xuất hiện cách hắn không xa.

Nhìn thấy cảnh này, Trần Dương sắc mặt sợ hãi tuy nhiên vẫn bình tĩnh dừng lại chờ.

Vương Giao nhìn thấy Trần Dương bình tĩnh như vậy thì rõ ràng trong mắt có một vẻ ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó là vẻ mặt hứng thú càng thêm nồng đậm.

- Trương đạo hữu, sao lại vội vàng rời đi như vậy?

Vội vàng cái đầu ngươi! Ta đang đứng chờ ngươi có được hay không!

Trần Dương trong lòng mắng to, thế nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói:

- Vương huynh, không biết huynh quay lại đây có chuyện gì cần ta ra sức hay sao? Trương mỗ thực sự không có hứng thú với yêu thú lục cấp Băng Giao, chi bằng Vương huynh thử đi tìm người khác xem sao a!

Vương Giao nhìn Trần Dương lãnh đạm nói:

- Thế nhưng ta lại cảm thấy hứng thú với Trương đạo hữu đây!

Trần Dương chỉ cảm thấy cái mông ê ẩm, lão quái vật yêu thú bát cấp lại nói có ‘hứng thú’ với hắn, Trần Dương chỉ cảm thấy trước mắt một trận tối sầm.

Bất quá, Trần Dương đã nghĩ nhiều, Vương Giao nhìn thấy vẻ mặt như mướp đắng của Trần Dương thì bật cười ha hả nói:

- Trương huynh chớ hiểu lầm, chỉ là ta cảm thấy trên người ngươi có một cỗ khí tức quen thuộc mà thôi, cho nên mới đường đột như vậy, mong huynh đừng trách.

- Không sao, ta cũng cảm thấy kỳ lạ, ta với đạo hữu mới gặp lần đầu, nếu có quen thuộc thì chắc là trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi. Chuyện này cũng không phải chuyện gì quan trọng. Vương huynh không cần để trong lòng!

Trần Dương mỉm cười đáp.

Vương Giao nghe Trần Dương nói xong, đột nhiên nói:

- Trương huynh, ta thấy huynh vừa gặp như đã quen. Động phủ của ta cách đây không xa, hay là đạo hữu ghé qua tệ xá để ta thuận tiện trao đổi một phen.

- Đa tạ thịnh tình của Vương huynh, thế nhưng ta đột nhiên nhớ còn chút việc cần hoàn thành, hẹn huynh dịp khác vậy.

Trần Dương ngoài mặt cười nói, thế nhưng trong lòng thì âm thầm cảnh giác.

Vương Giao vốn đang tươi cười, nghe vậy thì đột nhiên sắc mặt phát lạnh, nhìn Trần Dương nói:

- Trương huynh, nếu như ta vẫn muốn huynh đến chỗ ta thì sao?

Trần Dương nghe vậy thì hai mắt khép hờ, trả lời:

- Trương mỗ mặc dù tu vi thấp kém, thế nhưng cũng không thể để người khác mặc tình sai khiến. Nếu như ngươi muốn giữ Trương mỗ lại, vậy thì...

- Ha ha ha... Khá khen cho một tu sĩ nhân loại. Bất quá, nếu đã đến thì ở lại đi!

Vương Giao cười lớn, đột nhiên khí tức toàn thân bùng phát, rút thanh kiếm sau lưng ra chém tới một kiếm.

Một kiếm này chỉ tuỳ ý mà chém, thế nhưng Trần Dương sau khi đảo qua liền kinh hãi, đầu vai loé lên liền né sang một bên để lại một đạo tàn ảnh, đồng thời tay phải bóp tới.

Vương Giao một kiếm chém ra, đột nhiên thấy thân hình mình trầm xuống một cái thì liền hừ lạnh, chỉ khẽ động liền thoát ra khỏi cỗ lực lượng kỳ lạ này. Đang muốn thi triển pháp thuật gì đó, đột nhiên ‘choang’ một tiếng, Vương Giao liền đưa tay cầm một thứ nhúc nhích vừa đâm lên cổ mình.

Vật này đúng là một cây tinh châm nhỏ xíu có màu đỏ.

Vương Giao chỉ nhìn một cái rồi miết nhẹ, lập tức cây tinh châm bị bóp thành phấn vụn.

Trần Dương ở đối diện thấy cảnh này thì sắc mặt khó coi.

Mà Trần Dương nhìn thấy rõ ràng, vừa rồi trong lúc bóp nát tinh châm của hắn, bàn tay Vương Giao hiện lên ánh kim. Bản thân cũng luyện thể, Trần Dương nhìn cảnh này sắc mặt liền phát lạnh.

Mà Vương Giao sau khi bóp nát tinh châm, liền ngẩng mặt nhìn Trần Dương, sắc mặt âm trầm:

- Tốt một tiểu tử Kết Đan Kỳ, hắc hắc...

Chỉ thấy lời này vừa nói ra, đột nhiên Vương Giao một bước bước ra, thân ảnh đột ngột hoá thành một tàn ảnh kéo dài, sát na đã đến trước mặt Trần Dương vung ra một quyền.

Tốc độ này quả thật quá nhanh, nhanh đến Trần Dương không kịp phản ứng, hầu như chỉ vừa thấy Vương Giao nhúc nhích thì đã thấy y đến trước mặt đấm tới một quyền.

Trần Dương lúc này cũng không trốn tránh, hai mắt đột nhiên phát lạnh, bàn tay cũng không khách khí vung ra một quyền đấm tới.

Mà theo đầu quyền của Trần Dương còn có một cái ký hiệu màu vàng quỷ dị loé lên.

‘Phanh!’

Một âm thanh đinh tai nhức óc truyền ra!

Âm thanh tựa như hai khối kim loại va chạm vào nhau làm cho vô số cá nhỏ bên dưới mặt biển cũng bị chấn đến chết tại chỗ!

Mà trên không trung lúc này, Vương Giao thân hình vẫn đứng chỗ cũ, còn Trần Dương thì lui lại ba bước mới ổn định thân hình, đồng thời sắc mặt đỏ hồng như muốn phun ra một ngụm máu tươi nhưng bị hắn nén trở lại.

Cảm nhận cánh tay truyền đến sự đau đớn, Trần Dương liền biết sự mạnh mẽ của yêu thú trước mắt.

Thế nhưng, nói về kinh hãi thì Vương Giao còn kinh ngạc hơn Trần Dương nhiều. Trước đây nhiều lần gã đã giao thủ với nhân loại, đa số đều không chịu nổi một kích, một đấm liền đem nhục thể đối phương chấn đến thổ huyết.

Cho nên, cảm nhận bàn tay có chút tê tê, ánh mắt Vương Giao nhìn Trần Dương càng thêm khoái trá:

- Khá lắm, không ngờ một tên Kết Đan Kỳ lại có thể đối cứng với bổn tôn! Tiếp chiêu!

Vương Giao nói xong, khuôn mặt mang theo hào hứng, một tay nhấc lên hướng về phía Trần Dương vỗ xuống một đấm.

Trần Dương vừa thấy Vương Giao ra tay, lập tức cảm nhận được trên đầu thiên địa linh khí lấy mắt thường cũng thấy được đang tụ họp thành một nắm đấm màu vàng nhạt to lớn, lấy thế lôi đình giáng xuống.

Mà theo cú đấm màu vàng này giáng xuống, Trần Dương chỉ cảm thấy không gian chung quanh thân như bị khoá chặt, dường như bị một sức mạnh cầm cố khiến cho hắn không thể thi triển thân pháp.

Trần Dương hai mắt xích hồng, dưới tình huống nguy cơ ngay lập tức hướng về bên trên điểm một cái.

‘Uỳnh~’

Lấy Trần Dương làm trung tâm, một làn sóng trùng kích càn quét bốn phía.

Nhìn từ xa có thể thấy một nắm đấm màu vàng đấm xuống, va chạm với một cái ấn nhỏ bé.

Ấn này có hình tứ linh, phát ra quang mang ẩn hiện, chính là Quan Ấn của Trần Dương.

Mà ngay khi xuất ra Quan Ấn, Trần Dương hầu như cùng lúc xuất hiện một thanh kiếm trong tay!

Ác Vận!

Trần Dương vừa xuất ra Ác Vận, lập tức hướng về phía Vương Giao chém xuống.

Nhất thời, một luồng kiếm quang màu hoàng kim tựa như một vầng trăng hình bán nguyệt ầm ầm lao thẳng về hướng Vương Giao.

Kiếm quang cực nhanh, hầu như chỉ trong chớp mắt liền lao đến.

Ngay lúc này, khi Kiếm Quang còn đang gào thét lao đến trước mặt Vương Giao thì Trần Dương trong tay quỷ dị hướng về phía trước chộp một cái!

Sau một âm thanh rền vang, một thanh trường thương có lôi điện vờn quanh liền hiện ra.

Trần Dương cầm lấy trường thương không chút chần chừ hung hăng đạp chân về trước rồi phóng mạnh về phía Vương Giao.

Chiến thương tựa như một mũi tên mang theo lôi quang cuồn cuộn hoá thành một đạo kim quang chói mắt lao tới, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn kiếm quang hai phần. Nhanh đến nỗi, Trần Dương vừa phóng ra thì Chiến thương quỷ dị chớp loé một cái giống như thuấn di đã quỷ dị xuất hiện cùng lúc với kiếm quang đâm thẳng tới chỗ Vương Giao.

Vương Giao mắt thấy cảnh này, lần đầu tiên sắc mặt hiện lên vẻ ngưng trọng, không chút thu lại thanh kiếm trong tay, chỉ trong chớp mắt liền cầm một xuất ra một tấm gương, đồng thời quanh người cũng hiện lên một tầng kim quang nhàn nhạt bao bọc toàn thân.

Gương này một mặt cổ lão, một mặt thì sáng choang, vừa xuất hiện lập tức đại phóng quang mang bao phủ lấy kiếm quang và thương ảnh đang lao tới.

‘Ầm Ầm’

Một âm thanh trầm đục truyền ra, chỉ thấy thương ảnh nhanh hơn kiếm quang một chút liềm mạnh mẽ đâm lên mặt kính.

Theo tiếng va chạm truyền ra, đột nhiên mũi thương cắm sâu vào bên trong mặt gương như muốn chui vào bên trong mặt gương.

Trần Dương xa xa thấy cảnh này, bàn tay liền không chút do dự bắt quyết, hướng về phía trước cầm xoay một cái.

Nhất thời kim quang vũ động, lôi quang rền rĩ, trường thương lúc này đột nhiên mạnh mẽ xoay một cái làm cho cái kính cổ lão kia xuất hiện một vết nứt ngay giữa trung tâm.

Mà vách nứt này vừa xuất hiện, lập tức kiếm quang vừa tới, chui qua rồi mạnh mẽ va chạm với kim quang hộ thể của Vương Giao.

‘Phanh!’

Kiếm quang va chạm với kim quang hộ thể của Vương Giao liền tạo ra âm thanh vụn vỡ thanh thuý.

Tuy nhiên, một luồng khí tức kỳ dị của kiếm quang cũng vừa kịp quỷ dị loé lên rồi dung nhập vào trong người Vương Giao.

Thế nhưng không biết do sơ suất hay luồng khí tức này quá mức kỳ dị, Vương Giao khoé miệng nhếch lên, dường như không phát giác được gì mà ánh mắt nhìn Trần Dương càng thêm lạnh lẽo.

Trần Dương thấy hay kích liên tục không làm gì được Vương Giao thì bàn tay chộp về phía trước, Chiến thương liền quỷ dị hiện lên rồi chợt loé biến mất.

Bàn tay còn lại cầm Ác Vận, Trần Dương cũng không có chần chừ mà bấm niệm pháp quyết.

Đột nhiên, Trần Dương cầm Ác Vận chĩa thẳng lên không trung, bàn tay theo đó bắt một thủ ấn quái dị sau đó chậm rãi vẽ ra một đạo phù văn bằng linh lực, đồng thời quát:

- Thần Lôi!

Đạo phù văn mà Trần Dương vừa vẽ ra liền chớp loé một chữ ‘Lôi’ sau đó bay thẳng lên trên bầu trời.

Ngay khi Trần Dương vừa nói lời này, đột nhiên trên trời cao mây đen kéo đến, hình đám một đám lôi vân chớp động.

Vương Giao thấy cảnh này liền cảm ứng khí tức bên trong đám lôi vân truyền ra, đột nhiên tròng mắt co rút, quát to:

- Đạo hữu, chậm đã!

Trần Dương không hề quan tâm đến Vương Giao nói gì mà tập trung vận khởi pháp quyết, chỉ trong tích tắc thì sắc mặt hắn liền trở nên tái nhợt, thế nhưng khí tức lôi vân cũng ngày càng mạnh mẽ.

Chỉ trong chớp mắt, Trần Dương mạnh mẽ nhìn về hướng Vương Giao, chém xuống một kiếm.

- Diệt Thế!

Một tiếng quát vang lên, lôi vân đột ngột co rút thành một lôi cầu, sau đó ầm ầm lôi xuống dung nhập vào kiếm ảnh của Trần Dương, gào thét bay ra.

Vương Giao thấy cảnh này, sắc mặt liền lộ ra vẻ sợ hãi hiếm thấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.