Phán Thần Hệ Thống

Chương 133: Trần Thúc Phủ




Tốc độ phục vụ của khách sạn lớn quả nhiên có khác, chỉ trong chốc lát đã dọn ra từng dĩa đồ ăn thơm ngon.

Nhìn thấy Trần Dương gật đầu, bọn trẻ không nhịn được nữa mà ăn ngấu nghiến.

Ngũ Hoa Lộ là một loại ngọc dịch được ủ từ năm loại hoa, chẳng những kích thích khẩu vị mà còn kích thích tiêu hoá, giá cả đắt đó. Bình thường chỉ có vương tôn công tử mới dùng thứ này mà thôi.

Nhưng đối với Trần Dương, những thứ đồ này hoàn toàn không tính là gì.

Đang ăn uống, bỗng nhiên bọn trẻ nghĩ đến gì đó, nhìn Trần Dương hỏi:

- Thúc thúc, con có thể đi gọi bạn đến không?

- Tất nhiên là được, ăn no rồi đi, không vội.

Trần Dương mỉm cười.

- Tụi con no rồi, nhưng bạn con chắc chắn đói, để tụi con đi tìm. Thúc thúc, xin ở đây chờ tụi con đừng bỏ đi nhé.

Bọn trẻ đáng thương sợ Trần Dương ở đây sẽ lặng lẽ rời đi, dù vội vàng nhưng vẫn nhớ mà năn nỉ.

- Được rồi, ta cũng chưa trả tiền, muốn đi cũng không được, ha ha.

- Vậy tụi con đi trước.

Bọn trẻ thấy Trần Dương cười thì cũng vui vẻ phụ hoạ rồi tung tăng chạy đi.

Ngay cả Nhị cẩu cũng muốn chạy theo.

Trần Dương thấy vậy ngăn lại, nói:

- Chân con chưa khoẻ, đừng đi.

- Thúc, con có một người bạn thân, bạn ấy bị thương còn nặng hơn con. Đã hai ngày nay bạn ấy chưa ăn gì, con muốn tự mình đến đón bạn ấy.

Nhị cẩu nói rất chăm chú.

Trần Dương nghe vậy giật mình, bèn hỏi:

- Có cần thúc đi không?

- Không cần, bạn ấy rất sợ người lạ. Để con đến dẫn bạn ấy đi về đây là được.

Nhị cẩu nói xong liền chạy đi.

Trần Dương trầm mặc, đi tới bên chỗ tiểu nhị đang đứng sau quầy, nói:

- Làm phiền tiểu ca dẫn ta gặp lão bản.

- Khách quan, ngài cần gặp ông chủ để làm gì?

Tiểu nhị nghe Trần Dương nói thì cũng có chút cảnh giác, hỏi.

- Ta là một người bà con xa nay có chuyện cần gặp lão bản để thông báo. Làm phiền tiểu ca một chút.

Tiểu nhị lại nhìn Trần Dương từ trên xuống dưới, liền gật đầu một cái nói:

- Được rồi, khách quan cứ chờ ở đây, để ta đi gọi lão bản.

Phía sau của Long Môn khách sạn có một căn tiểu viện liên thông với khách sạn.

Bên trong này là nơi mà lão bản của Long Môn khách sạn trú ngụ. Bình thường lão chỉ có khách quý mới hiện thân mà thôi.

Lúc này, vị lão bản này đang cùng một vị mỹ nhân chừng hai mươi tuổi đại chiến mấy trăm hiệp, mồ hôi tứa ra, thở hồng hộc.

Cô gái kia cũng có chút nhan sắc, nhưng da dẻ mịn màng trắng trẻo, lồi lõm tuyệt vời. Cảm nhận tiếng thở hồng hộc mà thân hình đầy mỡ, ánh mắt cô nàng xẹt qua một tia chán ghét, nhưng rất nhanh bị che giấu mà miệng cũng rất phối hợp rên rỉ mấy tiếng.

Lão bản nghe tiếng rên này thì cả người phấn khởi, hùng tâm đại chấn, lại cục cựa muốn hoạt động tiếp thì bên ngoài vang lên tiếng gọi:

- Ông chủ, bên ngoài có một thanh niên tự nhận là bà con xa của ngài tìm đến. Còn dẫn theo một đám nhóc nữa.

Lão bản nghe vậy thì trợn mắt, đột nhiên nhảy xuống giường chửi lớn:

- Con bà nó, thật không biết điều, ta đã cho mẹ con nó một số tiền lớn rồi mà hiện tại còn đến dây dưa, đúng là không biết sống chết.

Nói rồi, bèn vội vàng mặc lại quần áo rồi tức tốc chạy ra. Nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện thì ra lão bản này cũng là một tu sĩ Luyện Khí Kỳ, tuy nhiên chỉ mới là tầng một mà thôi.

Cô gái nhìn lão bản chạy đi thì giả vờ ai oán gọi mấy tiếng, nhưng khuôn mặt lại lộ rõ vẻ giải thoát.

Lão bản này chính là một tu sĩ nhiều năm thoái ẩn tên là Bàn Long, tự thấy bản thân khó có thể tu luyện đi xa trong tiên đạo liền đến nơi này khổ tâm kinh doanh, xây dựng nên cái Long Môn khách sạn này.

Mà bản tính của gã Bàn Long này ngoài ham mê tiền tài thì còn ham mê nữ sắc, bao năm qua cũng không biết dan díu với bao nhiêu người.

Cách đây nhiều năm trong lúc đắc ý đã làm cho một cô gái có con, thế là lão phải tốn một số tiền lớn đuổi mẹ con nàng đi nơi khác sinh sống.

Mà hôm nay có một thanh niên đến tìm, không biết sao lão liền nhớ lại chuyện xưa, tưởng đâu con trai thất lạc đến tìm, liền đùng đùng nổi giận.

Vừa lao ra, lão liền dựa theo chỉ dẫn của tiểu nhị đi đến chỗ một cái bàn.

Nhìn cái bàn đầy thức ăn đang ăn ở, lão liền nhíu mài, nhưng khi nhìn tới thanh niên nọ, ánh mắt lão đảo qua một cái liền cả kinh, không chút do dự cúi đầu:

- Tiền bối quang lâm tệ điếm, không nghênh tiếp chu toàn, kính xin bỏ qua.

- Thì ra cũng là đồng đạo, vậy thì dễ, vào trong nói chuyện.

Trần Dương cười cười, mỉm cười truyền âm vào tai lão.

Bàn Long nghe người trước mắt vậy mà lại sử dụng truyền âm thuật, nhất thời vẻ cung kính trong mắt càng đậm, bèn vâng dạ mời Trần Dương đi vào lên lầu.

Sau khi dặn dò bất cứ ai cũng không được làm phiền, Bàn Long liền tiến tới trước mặt Trần Dương đang ngồi mà hành lễ.

Trần Dương khoát tay nhẹ nhàng ngăn lão lại, nói:

- Không cần, ngồi xuống nói chuyện.

- Tuân lệnh tiền bối.

- Ta vốn đi ngang nơi này có việc, không có mang theo tiền bạc thế tục.

- Bẩm tiền bối, ngài ghé qua chỗ này là vinh hạnh cho ta. Mọi phí tổn xem như ta hiếu kính ngài, không cần chi trả.

Bàn Long không đợi cho Trần Dương nói hết câu, liền vuốt mông ngựa.

Nhưng không ngờ Trần Dương nghe vậy liền mất hứng:

- Thế nào, coi ta là kẻ ăn xin đến xin ngươi bố thí hay sao?

- Tiền bối bớt giận, vãn bối tuyệt không dám có ý đó.

Bàn Long vội vàng quỳ thụp xuống, đổ mồ hôi lạnh giải thích.

- Được rồi, ta hiện tại có một việc muốn ngươi đi làm. Nếu như làm được thì chỗ tốt không thiếu.

- Tiền bối, chỉ cần ta có thể ra sức quyết không chối từ!

- Ừm, trước mắt là dọn cho ta một căn phòng lớn, cho bọn nhỏ lát nữa tắm rửa sạch sẽ, chuyện ăn uống hàng ngày ngươi cũng cho người phụ trách, cũng gọi y sư đến thăm khám sức khoẻ cho bọn chúng. Ngoài ra, tìm cho ta một căn biệt phủ, thuê mướn gia nhân vào đó cho ta.

Trần Dương nói ra một hơi.

Bàn Long nghe xong thì gật đầu đồng ý, đáp:

- Những chuyện này đơn giản, chỉ cần cho ta chút thời gian là có thể sắp xếp xong. Xin tiền bối yên tâm.

Trần Dương nghe vậy gật nhẹ đầu, cười nói:

- Nơi này có hai thứ, tạm thời là thù lao cho ngươi. Nếu như hoàn thành thật tốt thì ta sẽ thưởng thêm.

Nói xong, Trần Dương cũng không chần chừ mà đi xuống dưới lầu, vì thông qua thần thức hắn đã nhìn thấy bọn trẻ đã trở lại.

Bàn Long tiễn Trần Dương đi xuống liền phấn chấn đi tới nhìn hai vật mà Trần Dương vừa để ra.

Hai vật này là một cái hộp và một cái bình ngọc.

Bàn Long mở bình ngọc ra liền ngửi thấy một mùi đan dược nồng đậm truyền đến, tu vi Luyện Khí Kỳ tầng một đã lâu chậm tiến vậy mà có dấu hiệu rục rịch muốn động.

Bàn tay run rẩy đem bình ngọc cẩn thận đóng lại, tâm tư tu tiên vốn tắt đã lâu bỗng nhiên rục rịch nhen nhóm trở lại, khiến cho trái tim gã đập lên thình thịch.

Sờ tới hộp gỗ, Bàn Long mở ra liền thấy...

...

Trần Dương bước xuống lầu, lại nhìn thấy có thêm gần chục đứa trẻ khác được dẫn về.

Lúc này, Bàn Long cũng đi xuống dặn dò tiểu nhị phục vụ Trần Dương và đám trẻ kia thật tốt, lại còn cố tình chạy lại gần nói cười an ủi đám trẻ, lại nghe kể về hoàn cảnh đám trẻ này thì chính bản thân lão cũng căm tức đến đấm ngực giậm chân, còn muốn tự tay tìm người kia trừng trị một trận.

- Đúng là làm càn, trong Nam Nhạc Thành này từ lúc nào lại xuất hiện ra loại đầu đất không xem vương pháp ra gì, đúng là táng tận lương tâm. Ta khi xưa cũng từng là cô nhi, nếu gặp phải loại người này không phải sớm đã bị lăn lóc đầu đường xó chợ rồi hay sao. Người như thế này, ta nhất định phải tìm hắn tính sổ.

Bọn trẻ đang ăn, nghe Bàn Long nói vậy thì nhao nhao cất tiếng:

- Đại bá, xin người đừng tìm Cha nữa, dù sao nếu không có Cha thì chúng con cũng chết đói rồi.

- Đúng rồi đại bá, thúc thúc lúc ấy đã thay tụi con dạy cho Cha từ này không làm người xấu nữa rồi, xin đại bá bỏ qua đi...

Bàn Long nghe vậy thì lắc nhẹ đầu, bàn tay xoa xoa đầu đám trẻ nói:

- Thúc thúc các con đúng là người tốt. Sau này lớn lên phải làm người tốt để không phụ lòng thúc thúc có biết không?

- Dạ biết, chúng con nhất định trả ơn cho thúc thúc.

Đám trẻ mấy chục gương mặt nhỏ nhắn lem luốc đồng thanh nói lớn.

Trần Dương thấy tất cả thì chỉ mỉm cười không nói gì.

Tiếp mấy ngày sau đó, Trần Dương cũng ở lại Long Môn Khách sạn lo lắng sắp xếp cho lũ trẻ.

Mà cũng không biết Bàn Long kia làm thế nào mà chỉ sau ba ngày liền đã mua được một căn biệt viện ở phía Tây Thành.

Viện phủ này không quá lớn nhưng được cái hoàn cảnh ưu nhã, thích hợp cho bọn trẻ sinh sống.

Trần Dương sau khi đến đây thì cảm thấy hài lòng, liền cho phép bọn trẻ dời chỗ ở đến nơi này.

Bàn Long tiếp mấy ngày sau đó tự mình chạy đôn chạy đáo sắp xếp lo liệu mọi việc, viện phủ này cũng thuận lợi trở thành một cái viện phủ mang tên ‘Trần Thúc Phủ’.

Cái này có chút ngộ nghĩnh này chính là do bọn trẻ sau khi gặng hỏi biết vị thúc thúc cưu mang bọn chúng là họ Trần nên mới cùng liên kết lại đặt tên như để tưởng nhớ.

Lại nói, Trần Dương cũng không quên lời hứa mà cẩn thận chọn một chỗ trường học rồi sắp xếp chuyện học tập cho bọn trẻ an ổn thì mới yên tâm.

Mà sau đó một thời gian, khi đã lo liệu cho bọn trẻ ổn định thì Trần Dương liền giao cho Bàn Long tới lui thỉnh thoảng quan sát bọn trẻ một chút.

Bàn Long nghe xong dĩ nhiên vỗ ngực đáp ứng, ngay cả lão đối với bọn trẻ này cũng động lòng trắc ẩn.

Trần Dương sau khi đưa thêm cho Bàn Long ít đồ vật nữa làm cho lão mặt mày hớn hở, vui sướng như điên thì mới rời đi.

Thời gian Đấu giá hội diễn ra cuối cùng cũng đã đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.