Phán Thần Hệ Thống

Chương 124: Thông Thiên Hội




Trần Dương rời khỏi sạp hàng của thanh niên vàng vọt, trên khoé miệng lại nở nụ cười thần bí.

Thuỷ Dong Thạch kia bề ngoài là một loại khoáng thạch có chứa Thuỷ linh khí, rất thích hợp cho các tu sĩ Thuỷ hệ luyện pháp bảo hoặc là hấp thu Thuỷ linh khí tinh thuần bên trong, đều cho diệu dụng. Bởi vậy cho nên nó mới có giá mười linh thạch.

Nhưng nếu chỉ có như vậy, Trần Dương nhất định không ăn no rửng mỡ mua nó làm gì, mà bởi vì bề ngoài vật này là Thuỷ Dong Thạch, nhưng thực ra bên trong nó là một viên nội đan Thuỷ thuộc tính bị kết tinh hoá được gọi là Thuỷ Tinh Yêu Thạch.

Thông thường, chỉ có yêu thú từ cấp năm trở lên, khi tu vi đạt tới Kết Đan Kỳ thì trong cơ thể mới có xác suất sinh ra một loại tinh hạch. Tinh hạch này thường được mệnh danh là Yêu Đan.

Mà yêu đan, chính là nơi chứa toàn thân tu vi lẫn sinh mệnh của yêu thú. Một yêu thú bị mất yêu đan, chắc chắn không thể sống quá lâu.

Mà bởi tính chất quý giá của nó, yêu đan đối với tu sĩ nhân loại đều có nhiều diệu dụng, vừa luyện đan, vừa có thể luyện khí, thậm chí có thể trực tiếp dùng bí pháp hấp thu đồng hoá linh lực bên trong.

Một viên yêu đan, mang trong mình nó năng lượng của một tu sĩ Kết Đan Kỳ, tất nhiên diệu dụng không thể nghi ngờ. Mà một yêu thú khi có yêu đan thì không hề dễ dàng săn giết, tất nhiên yêu đan đã quý nay lại càng thêm hiếm có.

Mà Thuỷ Dong Thạch mà Trần Dương vừa dùng mười Hạ phẩm linh thạch mua được chính là một loại tinh thạch do yêu đan qua nhiều năm dưới điều kiện đặc biệt tinh hoá mà thành.

Loại Thuỷ Dong Thạch này chỉ có những yêu thú thuỷ hệ cấp cao từ Hoá hình kỳ trở lên mới có thể tạo thành. Mặc dù vậy, trải qua biến đổi rất lâu dài mới dẫn đến sự tinh hoá thành Thuỷ Tinh Yêu Thạch.

Yêu lực có bên trong Thuỷ Tinh Yêu Thạch này tất nhiên không thể hấp thu như yêu đan hoặc linh thạch thuỷ hệ, bởi vì những yêu lực này sớm đã biến thành những chất kịch độc, chỉ cần hấp thu lập tức tu sĩ sẽ bị yêu hoá, phát cuồng mà mất đi thần trí.

Tuy vậy, nếu đem Thuỷ Tinh Yêu Thạch này gia luyện pháp bảo hệ Thuỷ thì sẽ tạo thành hiệu quả cường đại, càng mang theo một tia độc thuỷ vô hình vô sắc, dùng để đối phó địch nhân hệ Hoả thì cho dù đối thủ cao hơn một cái cấp độ cũng có thể chiếm thế thượng phong, vượt cấp sát nhân.

Vật này, trị giá không thể đo lường.

Trần Dương vừa đi khỏi sạp thì liền lấy ra một cái hộp gỗ cẩn thận đặt Thuỷ Tinh Yêu Thạch vào, sau đó cẩn thận phong ấn lại.

Đã là người biết hàng, cũng không nên để cho loại bảo vật này quá uỷ khuất a!

Đã có thu hoạch tốt như vậy, Trần Dương tất nhiên tâm trạng hứng khởi bừng bừng đảo tới đảo lui hòng tìm thêm bảo vật gì đó.

Nhưng mà lượn mấy vòng nhưng vẫn không phát hiện được thứ tốt gì khác thì Trần Dương trong lòng cũng không ôm nhiều hi vọng nữa.

Lúc này, Trần Dương cũng không lãng phí thời gian ở nơi này nữa mà xoay người chạy về phía những gian hàng lớn bên kia.

Tất cả những cửa hàng nơi này đều có những cái tên rất khí thế. Nhưng Trần Dương cũng không tuỳ tiện lựa chọn mà là cẩn thận quan sát.

Sau khi thấy đa số tu sĩ có tu vi cao đều đi về hướng một căn lầu các có tên ‘Thông Thiên Hội’ thì Trần Dương liền chậm rãi đi theo.

Vừa bước vào bên trong, ánh mắt của Trần Dương đã sáng ngời.

Nơi này cực kỳ rộng lớn, mà trên các giá được sắp xếp gọn gàng đủ loại vật dụng cần thiết cho người tu tiên từ tài liệu, pháp bảo, phù lục cho đến các loại thư tịch... Cái gì cần có đều có.

Đang lúc Trần Dương còn đang ngẩn ngơ quan sát thì có một tu sĩ Luyện Khí Sơ Kỳ mình mặc thanh bào đi tới cung kính nói:

- Khách quan, không biết ngài cần tìm vật gì? Đặc điểm ra sao, để ta giới thiệu với ngài một vài thứ. Cam đoan khách quan sẽ hài lòng.

- Khẩu khí thật lớn. Trước tiên để ta tự xem được rồi. Khi nào cần ta sẽ gọi.

Người kia nghe vậy cười nhã nhặn lui đi, lại tiến đến đón một khách nhân vừa mới bước vào khác.

Trần Dương thấy vậy bắt đầu đi chung quanh nhìn.

Vừa nhìn, ánh mắt liền sáng lên.

‘Đồ vật trong này đều có chất lượng tốt. Quả nhiên là không cùng đẳng cấp với những thứ bán rong ngoài kia.’

Trần Dương không nhịn được mà cho ra cái đánh giá, sau đó tiếp tục quan sát.

Những thứ bày đại trà ở nơi này đa số là những thứ phù hợp cho tu sĩ Luyện Khí Kỳ cấp thấp sử dụng, chú trọng thuận tiện, giá cả vừa phải mà chất lượng cũng tạm chấp nhận được.

Trần Dương mặc dù đánh giá cao nhưng những thứ ở đây dĩ nhiên không lọt nổi vào pháp nhãn của hắn hiện tại.

Sau khi dạo một vòng thì Trần Dương liền cảm thấy hết hứng thú, bèn gọi người lúc nãy lại mà nói:

- Nơi này chỉ có những thứ này thôi sao? Hàng tốt nhưng đẳng cấp có chút thấp, nếu như các ngươi chỉ có những thứ này thì thôi vậy.

Nói xong, Trần Dương định xoay người rời đi.

Người kia thấy vậy nao nao, bèn đánh giá lại Trần Dương lần nữa, cuối cùng nét cười trên mặt càng đậm bèn nói:

- Vậy mời khách quan lên lầu hai. Đồ vật bên trên có giá trị hơn, có lẽ sẽ phù hợp với yêu cầu của ngài!

Trần Dương nghe vậy gật đầu đồng ý, cũng đi với người này lên lầu hai.

Người này sau khi đưa Trần Dương lên lầu hai thì cũng vội vã cáo từ Trần Dương đi xuống.

Mà tiếp đón Trần Dương lúc này là một cô gái chỉ tầm mười tám tuổi, bộ dáng xinh tươi hoạt bát. Vừa thấy Trần Dương liền nhoẻn miệng cười tiếp đón:

- Hoan nghênh khách quan đại nhân đến với bổn Hội, không biết ngài cần loại bảo vật gì?

- Ta cần các loại tài liệu như trong ngọc giản này. Phẩm chất càng cao càng tốt.

Trần Dương nói xong liền quăng ra một cái ngọc giản.

Bên trong có một danh sách các loại tài liệu cần thiết để hắn tinh luyện phi kiếm.

Mà cô gái xem xong thì nhíu mài, lần nữa đánh giá Trần Dương rồi cẩn thận nói:

- Quý khách chẳng lẽ mới tới nơi này lần đầu?

Trần Dương nghe lời này liền giật mình, bất quá trên mặt vẫn một vẻ bình tĩnh nhìn không ra vui buồn đáp:

- Ta đến mua hàng chứ không phải đến giao lưu trò chuyện!

- Nha, mong khách quan thứ lỗi, vừa rồi là do ta lỡ lời. Thực ra thì bổn hội có vài loại tài liệu mà ngài cần. Nhưng lúc này không thể mang ra được.

Cô gái làm ra vẻ áy náy, chắp tay xin lỗi một cái rồi mới từ từ nói.

Trần Dương nghe vậy nhíu mài hừ lạnh:

- Sao vậy? Chẳng lẽ các ngươi cảm thấy tại hạ không thanh toán nổi nên không muốn bán?

- Khách quan, xin bớt giận. Chuyện này không phải là như ngài nghĩ. Trước tiên xin ngài sang bên phòng khách quý uống chén trà, để cho tiểu nữ có thể giải thích một hai.

- Được, ta cũng muốn nghe cô nương có điều gì để nói.

Trần Dương nét mặt băng hàn, cũng đi theo cô gái.

Cô gái thấy vậy thì khoé mặt nở một vệt cười khổ, dẫn Trần Dương sang phòng khách quý.

...

Nhìn thị nữ sau khi dâng trà rồi mới cẩn thận đóng cửa rời đi, cô gái lúc này mới nhỏ nhẹ nói:

- Khách quan, những tài liệu ngài cần đều là tài liệu luyện khí đỉnh giai. Những đồ vật như vậy thường ngày bổn Hội chỉ có thông qua Đấu giá hội mới bán ra. Bình thường đều không có đem ra trưng bày. Bởi vậy, nếu như khách quan nghĩ muốn mua, có thể tham gia Đấu giá hội để mua lấy vật phẩm mà mình ưng ý.

- Ồ, lại còn chuyện như vậy nữa sao?

Trần Dương xoa xoa cái trán, dường như việc này có chút khó khăn hơn hắn nghĩ.

Nhưng đột nhiên, Trần Dương nghĩ đến chuyện gì đó liền hỏi:

- Vậy Đấu giá hội là khi nào tổ chức?

- Là một năm sau. Địa điểm là hội trường bên cạnh. Lúc đó nếu khách quan có thời gian xin đến chiếu cố. Đây là lệnh bài tham gia.

Nói xong, cô gái lấy bên hông ra một miếng ngọc có đánh số hai trăm mười lăm.

Đối với tu sĩ thì sáu tháng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi, hoàn toàn không quá dài.

Trần Dương nhìn sơ qua cái ngọc bài này liền thu lại rồi trầm tư một chút, cuối cùng cất tiếng hỏi:

- Không biết nơi này quý Hội có thu vào vật phẩm hay không?

Cô gái nghe vậy khẽ nở nụ cười xinh đẹp, đáp:

- Tất nhiên là có. Không biết khách quan muốn bán vật gì?

Trần Dương nghe vậy chỉ cười không nói.

Cô gái nhìn dáng vẻ của Trần Dương thì thu lại nét cười, cuối cùng chuyển sang nghiêm túc nói:

- Khách quan xin yên tâm. Để ta đi gọi đại sư chuyên giám định vật phẩm tới, cam đoan sẽ không để khách quan chịu thiệt. Nếu như khách quan không đồng ý giá mà nói, thì có thể ký gửi chúng ta mang lên đấu giá. Tuyệt không để ngài chịu thiệt!

Trần Dương gật nhẹ đầu coi như là đồng ý.

Cô gái thấy vậy đứng dậy nhanh chân bước ra ngoài.

Nhìn phương hướng là đi lên trên lầu.

Chừng thời gian uống cạn một chén trà nhỏ thì Trần Dương nghe thấy có tiếng người bước tới.

Cô gái đi phía sau một ông lão đầu tóc bạc phơ, da mặt nhăn nheo che cả hai mắt bước vào.

Nhìn dáng vẻ ông lão này giống như gần đất xa trời, Trần Dương cũng không biết làm thế nào ông ấy có thể nhìn đường với đôi mắt nhắm nghiền như vậy.

- Ha hả, chào tiểu hữu. Ta là Liễu Lục, là giám định sư phụ trách giám định vật phẩm. Nghe nói ngươi có vật cần định giá, sẵn hôm nay lão phu đang rãnh liền đến phục vụ tiểu hữu vậy. Cam đoan sẽ để tiểu hữu hài lòng.

- Xin chào Liễu đại sư, nghe tiểu cô nương đây nói ngài là đại sư, tất nhiên là tin tưởng. Nhưng thứ cho tại hạ cẩn thận, không biết có thể thiết hạ một cái cấm chế nho nhỏ hay không?

Trần Dương cũng đứng dậy chào. Ông lão này đáng tuổi ông nội hắn, hắn cũng không dám thất lễ chút nào.

Mà ông lão thấy Trần Dương cẩn thận như vậy thì lần nữa đánh giá Trần Dương rồi mới phẩy tay bố trí trận pháp ngăn cản người khác thăm dò sự tình bên trong phòng.

- Tiểu hữu, như vậy ngươi đã hài lòng rồi chứ?

- Tốt, đại sư, xin mời xem!

Nói xong, Trần Dương phất tay liền hiện ra ba cái hộp gỗ trên mặt bàn trước mặt hai người.

Sau khi lấy ra, Trần Dương liền ngồi im nhắm mắt dưỡng thần, còn ông lão và cô gái thì ánh mắt có chút hứng thú nhìn về ba cái hộp gỗ kích thước khác nhau đang nằm trên bàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.