Phản Nghịch

Chương 9




Ánh bình minh hiện ra, ngoài cửa sổ chim líu lo hót.

Trong phòng ngủ của Thành Đại Nghiệp, dùng hai tay chống thân hình cao lớn, cúi đầu nhìn gối đầu trắng như tuyết bên cạnh, vẻ mặt ôn nhu đang ngủ say chưa tỉnh, trong lòng dâng lên sự vui sướng khó có thể nói thành lời.

Trong phòng hắn, trên giường hắn, cô gái của hắn ─

Rốt cục nàng cũng thuộc về hắn.

Môi nhếch lên, hắn cẩn thận vuốt sợi tóc dài ucả nàng, đem những sợi tóc quấn quanh ngón tay từ từ thưởng thức.

Nàng ngủ xinh đẹp bao nhiêu, thân hình mềm mại nằm sát bên cạnh, tựa vào hắn, môi hé mở, hai má hồng hồng như đoá hoa. Nếu không sợ đánh thức nàng thì hắn muốn cúi xuống lần thứ hai thưởng thức mật ngọt kia.

Như là cảm nhận được cái nhìn nóng rực chăm chú cảu hắn, hai hàng lông mi dài khẽ động, Hướng Nhu chậm rãi mở mắt.

Khuôn mặt tuấn tú ngăm đen đập vào mắt nàng. Nàng dụi dụi mắt còn đang buồn ngủ, hoài nghi rằng mình nhìn lầm, không rõ tại sao hắn lại ở trên giường của nàng, có chút hoài nghi chính mình có phải đang mơ không.

Nét mặt đáng yêu kia làm cho Thành Đại Nghiệp không khỏi tươi cười.

“Sớm” Hắn cười nói, buông tóc dài ra, nắm lấy cằm của nàng, làm càn hôn lên môi của nàng.

Hơi thở nam tính quen thuộc làm cho nàng nhớ lại trận hoan ái tối qua, Hướng Nhu thật cứng họng, hai mắt mở to.

Ông trời, không đúng! Đây không phải là giường của nàng! Đây, đây đây đây đây ─ đây là giường của Thành Đại Nghiệp!

Đôi môi âu yếm còn chưa kịp hôn dâu thì cô gái trong ngực đã đẩy hắn ra, dùng tốc độ nhanh nhất, nắm tấm chăn bao phủ thân mình trần trụi, giống như chạy nạn vọt vào phòng tắm, rầm một tiếng, cửa phòng tắm đóng lại.

Bị “vứt bỏ” ở trên giường, Thành Đại Nghiệp kinh ngạc nhíu máy, xoay người nhìn cửa phòng tắm.

Hơn một giây, trong phòng tắm không hề có động tĩnh, nửa tiếng động cũng không có. Hắn lại đợi chờ, rốt cục kiên nhẫn đã hết, nhịn không được xoay người bước đến cửa phòng tắm.

“Nhu?” Hắn thử mở miệng.

Hướng Nhu trong phòng tắm, lập tức đi về phía trước. Nàng nhanh tay cầm lấy tấm chăn trên người, sợ hãi trừng mắt nhìn cánh cửa gỗ, trong đầu vẫn còn hỗn loạn.

Trời a, nàng làm cái gì?

Nàng cùng hắn trên giường!

Nàng cùng hắn trên giường!

Nàng “lại” cùng hắn trên giường!

Mười ngón tay mảnh khảnh cầm chặt cái chăn, Hướng Nhu chỉ cảm thấy mơ hồ, trong lòng vừa tức giận lại tức giận chính mình thế nhưng lại mắc lỗi lầm lần nữa, cùng Thành Đại Nghiệp ở trên giường.

Tám năm trước nàng còn có thể đổ lỗi là do uống say làm loạn, không thừa nhận nhưng là lần này không còn lí do nào, nàng nếu không tình nguyện cùng chỉ có thể thừa nhận chính mình can tâm tình nguyện, không địch lại được sự hấp dẫn của hắn, còn bị hắn kéo vào trong lòng, vừa hôn liền mềm nhũn mặc cho hắn xử trí, còn cùng hắn triền miên một đêm.

Đúng, đều tại mị lực nam tính chết ghét của hắn, đôi môi chết ghét, bàn tay đáng ghét, đáng ghét. . . .

Đáng chết chính là cô!

“Tiểu Nhu?” Thanh âm trầm ấm lần thứ hai từ cửa gỗ truyền đến, cùng với tiếng gõ cửa.

Hướng Nhu lại càng hoảng loạn chỉ có thể cắn môi dưới, nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, lo lắng nếu không đập một cái chết luôn để trừng phạt sự ngu dốt của chính mình.

Năm đó các cô gái nói đúng, Thành Đại Nghiệp lỗ mãng với mị lực nam tính không có ai có thể ngăn lại, phòng ngự của nàng chỉ kiên cường một chút so với những cô gái khác, vẫn là không thể thoát khỏi.

Từ lúc học trung học nàng đã bị hắn vây hãm, bằng không tại sao lại nếm trái cấm sớm như vậy? hiện tại nàng thậm chí không thể xác định khiêu chiến năm đó, rốt cuộc là đúng là hắn khiêu chién, vẫn là một loại chờ mong, làm cho hắn có thể tìm được lí do, có thể danh chính ngôn thuận “trêu chọc” nàng.

Chuyện xưa tám năm trước từng cái hiện lên trong đầu nàng, giống như nàng vừa nghe tháy tiếng cười đùa cợt không ngừng quanh quẩn bên tai. . . .

“Hướng Nhu? Này, em làm sao vậy? Hướng Nhu ─”

Tiếng goi ngoài cửa lại vang lên, lần này thanh âm càng khẩn trương, ngay cả cửa gỗ cũng đều đung đưa khong thôi, bởi vì lực mạnh như ám chỉ nếu nàng không mở cửa thì hắn sẽ phá cửa.

Mắt thấy trốn không được, nàng đứng thẳng lưng, cầm lấy tay nắm cửa mở ra.

Cửa vừa mở, một lực mạnh, thiếu chút nữa cánh cửa đã đập vào mặt hắn, nếu hắn không dừng tay thì khẳng định nàng sẽ bị ngất xỉu.

“Em làm cái gì?” Thành Đại Nghiệp thu tay về, nhìn nàng.

Gương mặt thanh tú kia đã tái nhợt như tuyết, nàng nhanh tay cầm lấy chăn, quấn chặt không cho hắn nhìn thấy, hai chân dưới lớp chăn đang run rẩy.

“Lần này lại cùng bọn họ đặt cược cái gì?” Nàng hỏi, lạnh lùng như gió thổi, trong lòng lại đau quặn.

Khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ nghi hoặc.

“Cái gì?”

Chuyện tới lúc này mà còn muốn giả ngu!

“Ta lúc trước đã nghe thấy tất cả.” Hai chân nàng run rẩy, khoé miệng lại có thể mỉm cười, thanh âm bình tĩnh như trước. Tôn nghiêm cuối cùng của nàng, nàng không thể để nó mất đi!

“Nghe được cái gì?” Thành Đại Nghiệp nhíu mày.

“Ngươi lấy ta để cá cược.” Nàng nhìn khuôn mặt tuấn tú đang khẩn trượng, chờ hắn lộ ra vẻ tươi cười, có thể làm cho nàng hoàn toàn hết hy vọng. “Nói đi, ngươi lần này cùng người ta đánh cược cái gì? Có phải cùng ta ở trên giường không?”

Khuôn mặt tuấn tú không lộ ra vẻ tươi cười, ngược lại hắn tức giận đến đen mặt.

“Mẹ nó, chúng ta ở trên giường liên quan gì đến người khác?” Thành Đại Nghiệp nắm khung cửa, rống giận. “Em rốt cuộc đang nói cái gì đấy? Anh khi nào dùng em cá cược?”

“Tám năm trước, ngươi không phải là lấy chuyện của ta cùng bọn xấu cá cược sao?”

Tiếng rống thăng cấp, gầm gừ.

“Anh không có!”

“Không cần phủ nhận. Tám năm trước những người đó ở bệnh viện chúc mừng ngươi thuận lợi, ta đứng ngay bên ngoài, tất cả đều nghe thấy.” nàng xoa xoa thắt lưng, bước qua hắn trở về giường tìm quần áo.

“Tám năm trước? Bênh viện? Ta ─” Thành Đại Nghiệp lớn giọng trầm mặc một chút, đột nhiên nhớ tới chuyện cũ, sắc mặt thay đổi. “Đáng chếy, đó là bọn họ muốn, không liên quan đến anh!”

“Quên đi, đã là quá khứ, không có gì hay để nói.” Nàng bang quơ nói, cầm quần áo muốn quay vào phòng tắm mặc, rồi lại cảm thấy yếu thế, vì thế cắn răng một cái, đưa lưng về phía hắn, buông chăn xuống, mặc quần áo vào, ngoài miệng còn cậy mạnh, cố ý làm bộ như chẳng hề để ý. “Tuy nhiên ta nói cho ngươi biết, lần này ngươi thắng phải chia một nửa cho ta.”

Sau lưng lần thứ hai truyền đến tiếng rít gào.

“Mẹ nó, em nghe không hiểu à? Anh nói sự việc năm đó không phải anh làm ra. Anh cho tới bây giờ chưa có cá cược! Trước kia không có, hiện tại cũng không có! Tất cả những gì anh nói đều là thật!”

“Thật?” Nàng châm chọc lặp lại, mặc xong quần áo mới xoay người nhìn hắn. “Có bao nhiêu? Còn thật sự muốn kết hôn với ta sao?”

“Đúng!” Hắn trừng mắt nhìn nàng, bốc hoả, rống lớn nói.

Một câu trả lời không chút do dự làm trong lòng nàng trấn động, giả vờ bình tĩnh thiếu chút mất đi. Chỉ trong nháy mắt nàng muốn tin tưởng hắn bao nhiêu, hắn nói tất cả đều là sự thật, hắn không có lừa gạt, không đùa bỡn nàng, không lấy nàng ra cá cược cùng bọn xấu đó ─

Không! Không có khả năng, hắn chính là đang nói dối! Nàng không thể lại tin tưởng hắn!

Ấm áp như nước trong mắt bị nàng hạ thấp xuống, tư thế nhìn như lạnh lùng nhưng thật ra là cố kìm nén không có nước mắt rơi.

“Trên giường còn có thể tiếp ngươi, nhưng là kết hôn ─” Nàng lạnh lùng tuyên bố “Không cần bàn nữa!”

“Vì sao?” Hắn hướng tới phía cửa khoá lại, trợn mắt ép hỏi.

“Chúng ta bất quá chỉ là trên giường một lần.” Nàng hai tay khoanh trước ngực, ngửa đầu nhìn hắn, lạnh lùng mở miệng. “Không ai quy định một lần ơ trên giường thì nhất định phải kết hôn?”

“Là ba lần!” Thành Đại Nghiệp thấp giọng nói, vươn tay tới trước mặt nàng, nói. “Ba lần! Đêm qua chúng ta làm ba lần! Không đúng, tám năm trước ở căn phòng nhỏ trên núi kia nữa thì tổng cộng là bốn lần!”

Tên đê tiện vô liêm sỉ thế nhưng còn dám nói lần đó là một lần!

“Như thế nào lại là bốn lần? Giống như ngươi đem người khác cá cược, ai biết ngày nào đó ngươi có thể hay không đem vợ đi bán!”

“Em ─ em─” Hắn tức giận đến không thể mở miệng, hai tay tham lam cầm lấy tay nàng, hổn hển nói. “Em đến tột cùng còn muốn anh nói bao lần nữa? Bọn họ năm đó cá cược căn bản là anh không biết! Em hiểu lầm!”

Nàng ngửa đầu nhìn hắn, lạnh lùng mở miệng ra lệnh. “Buông, ta phải đi về.”

Mẹ nó, người này căn bản là không nghe hắn giải thích!

Hắn nổi trận lôi đình nhưng cũng hiểu được, trước mắt không có chứng cứ mà tính nàng lại bướng bỉnh, cho dù hắn có nói đến đâu thì nàng cũng sẽ không tin ắhn.

Hắn cắn chặt răng, dùng hết sức lực mới có thể buông tay nhưng vẫn không nhịn được nói một câu.

“Anh thật vô tội.”

Hướng Nhu giả điếc, xoay người hướng cửa đi đến.

Mắt thấy nàng thật sự phải đi, Thành Đại Nghiệp trong lòng cuống lên, xúc động mở miệng. “Em năm đó rõ ràng là thích anh, bằng không vì sao lại cùng anh lên núi?”

Ầm!

Lửa giận trong đầu nàng bùng phát, nàng đột nhiên quay đầu lại, không chút nghĩ ngợi dùng hết sức lực toàn thân đánh vào khuôn mặt tuấn tú kia.

Âm thanh thanh thuý quanh quẩn bên trong, hắn không nhúc nhích, má ngăm đen lập tức hiện lên năm đầu nhón tay, con ngươi đen nheo lại, nhìn nàng gằn từng tiếng hỏi. “Em đang làm gì? Thẹn quá hoá giận phải không?”

Sắc mặt Hướng Nhu đã trắng đi vài phần.

Nàng không thể phủ nhận.

Thành Đại Nghiệp nói chính là sự thật nhưng cũng là bí mật mà nàng muốn che dấu. Từ ngay lần đầu tiên ánh mắt của nàng đã đặt trên người hắn; ngay từ lần đầu tiên hắn đã nắm giữ tâm của nàng; ngay từ lần đầu tiên nàng liền đối với hắn ─

Môi lại cử động, tiến thêm một bước chất vấn.

“Em phải tự lừa dối mình đến khi nào?”

Mặt nạ lạnh như băng cuối cùng hoàn toàn vỡ vụn, nàng kinh hoàng lùi lại vài bước, lảo đảo bước tới phía cửa.

Sau đó nàng run rẩy mở cửa đi ra, không quay đầu lại, dùng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi người này.

. . . . . .

. . . .

Hướng Nhu một đường chạy về nhà, trực tiếp vọt vào trong phòng, khoá chặt cửa lại, thậm chí còn buông rèm xuống.

Bên trong phòng ngủ âm u, nàng nằm trên giường, dùng sức ôm mình lại, cực lực muốn tỉnh táo lại. Nhưng là thân thể của hắn bao trùm trong đầu nàng, hỗn loạn, thanh âm của Thành Đại Nghiệp không chịu buông tha nàng, lần lượt lặp lại bên tai nàng.

Em trước kia đã thích anh?

Hắn nói

Em phải tự lừa dối mình đến khi nào?

Hắn nói.

Đôi môi đỏ mọng tái đi, Hướng Nhu vùi mặt vào bên trong gối.

Nhiều năm như vậy nàng vẫn nghĩ rằng chính mình nguỵ trang rất khá, cũng vẫn nghĩ rằng Thành Đại Nghiệp không phát hiện ra. Nàng chưa bao giờ để lộ bất kì manh mối nào, chỉ sợ người xấu xa kia khi biết được lòng của nàng có thể đi khua chiêng gõ trống đi khoe khắp nơi ─

Nàng không nghĩ rằng thích hắn, không nghĩ thương hắn nhưng lại khó kiềm chế, trái tim vẫn dừng lại trên người hắn.

Nàng cũng muốn tin tưởng những lời hắn nói nhưng lúc trước đã bị tổn thương vô cùng nhục nhã, vết thương quá sâu trong lòng giống như mây đen vĩnh viễn không thể tan đi, nàng không bao giờ có thể quên.

Đừng choáng váng, đừng nghĩ, đừng tin hắn.

Hướng Nhu, ngươi còn muốn bị nhục nhã lần nữa sao?

Lý trí nói nhỏ, thanh âm của Thành Đại Nghiệp lớn dần, nàng cắn môi dưới, miễn cưỡng chấn hưng tinh thần, cố nén nước mắt rơi ra, đứng dậy đi vào phòng tắm, cởi quần áo, đứng dưới vòi hoa sen, tẩy sạch vết hoan ái trên người hắn lưu lại.

Nàng lựa chọn ra ngoài, đến cửa hàng bán hoa, ngồi ở bàn làm việc, cúi đầu miệt mài công tác, tính toán số lượng ghi chép trong sổ.

Không ai dám hỏi nhiều, ngay cả người nhà vội vàng bức hôn cũng bị ánh mắt buồn bã của nàng mà ngoan ngoãn ngậm miệng.

Nàng buộc chính mình đừng suy nghĩ tới Thành Đại Nghiệp, lại một lần nữa thấy màu cam chói mắt kia làm tim nàng đập nhanh hơn; nghe thấy tiếng còi, nàng không nhịn được ngẩng đầu lên.

Cuộc sống của nàng hoàn toàn khôi phục, buổi sáng tới công ty làm, tan tầm tới trường tiểu học dạy bổ túc, buổi tối cùng cha mẹ xem phim bộ, tất cả đều bình thường nhưng trong lòng nàng lại không thể bình tĩnh.

Thành Đại Nghiệp không xuất hiện.

Một lần cũng không có.

Suốt một tuần hắn như bốc hơi, biến mất không thấy bóng dáng. Giống như lần trước gặp hắn, nàng mặc cảm như thế nào, tự ti như thế nào, chính là vẫn không thể thoát khỏi hắn. Nhưng là mấy ngày gần đây thân ảh cao lớn hoàn toàn biến mất, ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy.

Có phải hay không bởi vì hắn đã thẳng cho nên không cần “dây dưa” với nàng.

Hướng Nhu nắm chặt hai tay, nắm thật chặt chén nước, dùng sức cắn chặt môi dưới, thâm chí không phát hiện môi dưới cắn đã bị thương.

Nàng mới không cần.

Nàng trong lòng nói vưói chính mình, một lần nữa lặp lại.

Nàng mới không cần tên đáng ghét vô liêm sỉ ─

“Hướng Nhu?”

Âm thanh trầm ấm vang lên làm nàng đang ngồi trên ghế sô pha giật mình, kinh ngạc ngẩng đầu lại thấy Hướng Vinh đang đứng bên cạnh, cúi đầu nhìn nàng, hai mắt sáng bừng vừa dấy lên vẻ nghi ngời rất nhanh dập tắt đi, trong lòng thậm chí có từng trận đau.

Vì che dấu sự thất vọng nàng chỉ nhìn TV, lúc này mới phát hiện đã hơn tám giờ, lúc đầu nàng ngồi cùng cha mẹ nhưng không biết họ đi lúc nào.

“Ba mẹ đâu?”

“Đi dạo.” Hướng Vinh ngồi xuống bên cạnh nàng, cầm lấy điều khiển từ xa tắt TV

“A ─ em đi ngủ trước.” Nàng lảng tránh ánh mắt của anh trai, bất an đứng dậy, nghĩ muốn trốn về phòng.

Hướng Vinh lắc đầu.

“Ngồi xuống, chúng ta tâm sự.”

Thấy mặt anh trai kiên trì, trong lòng nàng rõ ràng rằng nếu không ngoan ngoãn ngồi xuống, với cá tính ngoan cố của anh thì sẽ kéo dài thời gian của nàng. Một khi đã vậy thì trốn một lúc cũng không thể trốn cả đời, nàng đơn giản cắn răng, chịu đựng ngồi xuống sô pha.

“Đại ca muốn tán gẫu gì?”

“Thành Đại Nghiệp.”

Tuy rằng sớm có sự chuẩn bị nhưng ngực Hướng Nhu vẫn nhói đau. Nàng vươn tay cầm cốc nước uống một ngụm, không thèm để ý nói: “Có thể đổi đề tài không? Về chuyện của hắn em không có hứng thú.”

Hướng Vinh nhìn nàng một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng.

“Em còn nhớ rõ ngày tốt nghiệp trung học không?” Hắn xác định tuy nàng cúi đầu nhưng lỗ tai lại dựng thẳng. “Chính là các ngươi bị ta bắt gian trên giường.”

Nàng trở tay không kịp, bị hỏi như vậy mặt nhanh chóng đỏ bừng. “Đại ca ─ anh không đề cập có được không!”

Hướng Vinh không để ý nàng, duy trì ngữ điệu bình thản, tiếp tục nói; “Ngày đó anh từng nói qua với hắn.”

Nói chuyện gì?

Hướng Nhu chờ đợi nhưng Hướng Vinh lại ngậm miệng, cầm kẹo lạc, từ từ bóc vỏ.

Trầm mặc duy trì trong chốc lát, nàng rốt cục không nhẫn nại được, hỏi một câu: “Anh cùng hắn nói chuyện gì?”

Hướng Vinh liếc nàng một cái, khoé miệng giương cai.

“đoán xem hắn đối với em thật lòng bao nhiêu.”

“Hắn nhất định là nói muốn kết hôn cùng em, đúng không?” Hướng Nhu ánh mắt hiện lên tất cả cảm xúc, miệng lại khẽ hừ một tiếng, có chút hờn giận nói; “hắn lại càng không đánh lại anh, đương nhiên tất cả những lời dối trá đều nói ra.”

“Ừ” Hướng Vinh gật đầu đồng ý nhưng thật ra không thay Thành Đại Nghiệp nói chuyênh, chính là vẫn tiếp tục yên lặng.

Thấy đại ca gật đầu, Hướng Nhu chỉ cảm thấy buồn bực không thôi, mắt cũng đỏ lên.

“Nhưng ─” Hướng Vinh bắt đầu bóc vỏ kẹo, trầm giọng mở miệng.

“Nhưng cái gì?” Hướng Nhu lại hỏi.

“Những lời này không phải là lúc anh đánh hắn. Hắn vừa bước từ phòng ra, trước khi anh đánh cũng đã mở miệng thanh mình, hắn đối với em là thật lòng.” Hắn đem kẹo lạc đưa tới miệng, chậm rãi nhai.

Trước khi đánh?

Hướng Nhu trừng mắt nhìn, hơi sửng sốt.

“Anh nói cho hắn biết, cho dù hắn có thật lòng cũng phải chờ em học xong đại học đã.” Hướng Vinh vo vo vỏ kẹo, tiếp tục nói: “Hắn muốn theo đuổi em, anh không phản đói. Nhưng là anh không có khả năng gả em gái cho một kẻ đần độn. Hắn chính mình tiến bộ, chứng minh năng lực của hắn có thể xứng đôi với em.”

Hướng Nhu trừng mắt nhìn đại ca, thật lâu không nói nên lời, qua một lúc lâu mới không thể tin kêu lên: “Anh là nói mấy năm nay việc hắn làm đều là vì em?”

Hướng Vinh đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, chính là mỉm cười không trả lời.

Thấy đại ca không có phản bác, mắt của nàng mở to hơn, không tin được nhảy dựng lên. “Anh tiếp theo sẽ không phải là muốn cho em biết mấy năm qua trong lòng hắn thuỷ chung nghĩ về em, chưa từng chạm qua người khác?”

Hướng Vinh khoé miệng nhếch lên. “Em không phải là nói cùng người khác xằng bậy là nhà vệ sinh nam công cộng, cho nên mới buộc hắn cùng những cô gái khác giữ khoảng cách, phải giữ mình trong sạch?”

Mặt nàng đỏ lên, không nghĩ tới Thành Đại Nghiệp ngay cả những lời nói này cũng nói cho Hướng Vinh.

“Không phải em bắt buộc hắn, là chính hắn ─”

Hướng Vinh khoé miệng càng dương cao, nhìn nàng. “Một người đàn ông chỉ cần một người phụ nữ duy nhất, có gì không làm được.”

Hướng Nhu á khẩu không nói được gì, mặt càng lúc càng hồng, qua một lúc lâu mới đột ngột xoay người. “Em, em, em muốn đi ngủ.”

Nàng lần thứ hai trở về phòng, làm mấy động tác hay tập sau đó nằm vào ổ chăn ấm áp. Nhưng là những lời đại ca vừa nói giống như thả bom vào nàng, lần thứ hai làm làm nàng bối rối.

Nàng lăn qua lăn lại trên giường, trong đầu đều là hình ảnh của Thành Đại Nghiệp.

Sự việc năm đó không phải do anh làm, anh cho tới bây giờ không dùng em cá cược! Trước không có, hiện tại cũng không có! Anh đối với em là thật lòng!

Thật lòng. Hắn nói hắn đối với nàng là thật lòng.

Anh vô tội.

Nhớ tới hắn hướng nàng rống giận, khuôn mặt nghiêm túc nàng ngực nàng co rút lại, suy nghĩ giống như những sợi len rối, không ngừng loạn. Nghĩ muốn tin hắn nhưng lại sợ bị tổn thương; không tin hắn rồi lại không ngừng hy vọng.

Cứ như vậy nàng trằn trọc suy nghĩ cả một buổi tối, nghĩ đến đầu muốn nổ tung ra, phiền toái không thôi. Đến tận khi phía chân trời ló ra tia sáng bình minh, bởi vì mệt mỏi mà nàng mơ màng ngủ.

Hai mắt khép lại không được bao lâu nàng lại tỉnh dậy, nghe thấy bên ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh ồn ào.

Hướng Nhu tưởng mình đang mơ, định tiếp tục xoay người ngủ tiếp nhưng lại nghe thấy thanh âm quen thuộc, xuyen qua bức tường mà đến. Thanh âm kia thật lớn, hơn nữa thật gần ─

Gần giống như đang ở ngoài cửa sổ phòng nàng!

“Đến đên đến, bà con, mời đến nơi này, cám ơn ─”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.