Phấn Hàm Khuynh Thành: Thượng Thần Xin Hãy Ôm Ta

Chương 15: Đoạn tử tuyệt tôn




Bách Lý Thiển đã chờ ca ca mình và Phương Nguyên ở trong điện Mai Tình từ lâu. Đã hơn năm trăm năm nàng chưa gặp thành chủ rồi, không biết ngài ấy còn nhớ nàng không. Bách Lý Thiển nhớ lại dáng vẻ của Phượng Nguyên, ngài ấy chắc vẫn đẹp như tượng tạc nhỉ.

Bách Lý Thiển được Phượng Nguyên cứu về từ vùng đất man hoang vào chín vạn năm trước. Người không bao giờ lo chuyện bao đồng như Phượng Nguyên mà lần đó lại làm chuyện này. Sau khi cứu nàng, Phượng Nguyên không hỏi gì thêm mà lại đưa nàng về thành Thận Huyễn. Bách Lý Diệp thấy nàng không nơi nương tựa bèn có lòng tốt nhận nàng làm muội muội.

Gió đêm khẽ thổi, trong điện Mai Tình đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng từ những viên dạ minh châu chiếu rọi khắp cung điện. Bách Lý Thiển đợi rất lâu vẫn không thấy bóng dáng của ca ca và Phượng Nguyên, trong lòng cảm thấy thất vọng nói: “Ca ca đi lâu như vậy rồi, sao vẫn không có tin tức gì. Chẳng nhẽ thành chủ không để tâm đến chuyện đá Tam Sinh sao?”

Lúc này, một trận cuồng phong ập vào điện Mai Tình, khiến cho cửa sổ kêu “lạch cạch”. Khi trận cuồng phong dừng lại, cửa điện Mai Tình được đẩy ra kêu “cót két”, Phượng Nguyên và Bách Lý Diệp một trước một sau tiến vào. Phượng Nguyên khoác một chiếc áo choàng màu tím mực, mái tóc đen dài màu mực được buộc sau đầu bằng một sợi dây.

Bách Lý Thiển nhìn thấy Phượng Nguyên liền vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Thành chủ.”

“Không cần đa lễ, đứng dậy đi!” Hắn vừa đi vào trong điện vừa hỏi: “Đá Tam Sinh phát sáng vào lúc nào?”

“Giữa trưa hôm nay, lúc thuộc hạ đi ngang qua điện Mai Tình, vô tình nhìn thấy trong điện có ánh sáng lóe lên, thuộc hạ mới to gan vào trong xem thử, không ngờ rằng thứ đang phát sáng lại là... đá Tam Sinh của thành chủ.” Bách Lý Thiển vẫn không đứng dậy, chắp tay tạ tội nói: “Thuộc hạ tự tiện làm chủ tiến vào điện Mai Tình, xin thành chủ trách phạt!”

Phượng Nguyên tiến vào trong điện, phất tay với giá sách, chỉ thấy một hộp gỗ tử đàn bay vào trong tay hắn. Hắn cầm lấy miếng đá đen đang ánh màu hồng đào, híp mắt cẩn thận đánh giá. Nó thật sự phát sáng rồi sao?

Đá Tam Sinh là do lão đầu Tư Khanh đưa cho hắn từ trăm ngàn năm trước, hắn vẫn nhớ lúc đó Tư Khanh từng nói: “Duyên cạn duyên sâu, tình định tam sinh.”

Đến Tự U cốc tự giam nửa tháng.” Phượng Nguyên nắm chặt lấy đá Tam Sinh ở trong tay, hờ hững nói: “Lui xuống đi.”

Phượng Nguyên vừa dứt lời, Bách Lý Thiển liền hành lễ với Phượng Nguyên, sau đó lui ra ngoài. Bách Lý Diệp đứng ở bên cạnh lại không hề xin cho muội muội nhà mình. Phượng Nguyên để đá Tam Sinh vào lại trong hộp gỗ, đóng hộp gỗ lại và đặt nó lên chiếc bàn ở bên cạnh.

“Là chuyện sớm muộn...” Bách Lý Diệp do dự nói: “Yêu nữ Mị Nguyện kia...”

Phượng Nguyên không nói gì, cả cung điện rơi vào im lặng. Bách Lý Diệp không biến bản thân có thể nói gì, tuy rằng bây giờ hắn quản lý thành Thận Huyễn, thế nhưng vẫn phải kiêng dè Mị Nguyệt vài phần. Hắn không kiêng dè thánh nữ Yêu tộc Mị Nguyệt, mà hắn kiêng dè nữ nhân Mị Nguyệt của Phượng Nguyên kìa. Mặc dù những nữ nhân có dây dưa với Phượng Nguyên nhiều vô số kể, thế nhưng Mị Nguyệt là người duy nhất có thể ở bên cạnh Phượng Nguyên hàng vạn năm.

“Ngày mai giải quyết.” Phượng Nguyên im lặng hồi lâu, sau đó lạnh lùng nói.

“Được thôi!” Bách Lý Diệp chắp tay vui vẻ nói rồi lặng lẽ lui ra ngoài. Trong lòng lại thầm than: “Ngay cả nữ nhân của mình cũng không thương xót, thật sự là một người máu lạnh vô tình mà!”

Nửa đêm, trăng vẫn treo trên bầu trời tỏa ánh sáng dịu nhẹ, còn có một vài ngôi sao lấp ló lúc mờ lúc tỏ.

Phượng Nguyên đang nằm trên giường hàn ngọc nhắm mắt nghỉ ngơi, chợt nghe thấy có tiếng động ngoài cửa sổ. Hắc cười lạnh, vẫn nhắm chặt hai mắt lại. Không lâu sau, tiếng “cọt kẹt” vang lên, cửa điện Mai Tình bị người khác mở ra.

Cánh cửa mở ra, một nữ tử áo đen nhẹ nhàng bước vào, người nọ dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, mắt phượng môi anh đào. Sau khi nữ tử tiến vào điện Mai Tình thì cẩn thận đóng lại cửa điện. Nữ tử phong tình vạn chủng, thướt tha lả lướt đi tới bên giường hàn ngọc, dùng giọng nói quyến rũ nói với Phượng Nguyên đang nằm trên giường: “Ta biết ngươi chưa ngủ!”

“Chẳng hay thánh nữ Mị Nguyệt nửa đêm đến phòng của bản Thượng thần là vì chuyện gì?” Giọng nói biếng nhác của Phượng Nguyên vang lên.

Mị Nguyệt nghe vậy bèn ngồi xuống mép giường, nghiêng người vào trong, dùng tôi tay mềm mại thanh mảnh nhẹ nhàng vuốt ve gò má của hắn, khẽ nói: “Ngươi nói xem nửa đêm ta tới tìm ngươi, còn có thể là vì chuyện gì?” Dứt lời, Mị Nguyệt cúi người xuống muốn hôn lên đôi môi Phượng Nguyên, Phượng Nguyên nghiêng đầu sang một bên, tránh khỏi nụ hôn của nàng ta.

Mị Nguyệt không hôn được hắn, khẽ thở dài, nhoài nửa người nằm sấp trên người Phượng Nguyên, ánh mắt thâm tình nhìn Phượng Nguyên chăm chú. Phượng Nguyên vẫn nhắm chặt hai mắt, Mị Nguyệt nhìn hắn hồi lâu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ngươi không muốn nhìn ta sao?”

Phượng Nguyên từ từ mở mắt, hai người mắt đối mắt với nhau. Tay Phượng Nguyên không nghe theo lời hắn, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Mị Nguyệt, hắn mượn ánh trăng để đánh giá cẩn thận nữ tử trước mặt mình, cau mày hỏi: “Có phải ta đã gặp ngươi ở đâu rồi không?”

Mị Nguyệt nghe vậy tủm tỉm cười nói: “Mới có mấy vạn năm không gặp mà sao đã quên ta rồi?”

Phượng Nguyên thu tay lại, đột nhiên xoay người đè Mị Nguyệt xuống giường, nặng nề hôn lên môi nàng ta. Mị Nguyệt hơi giật mình, nhưng cũng đáp lại một cách nồng nhiệt...

Sáng hôm sau, một vài tia nắng nhảy nhót len lỏi qua khe cửa chiếu vào phòng. Mị Nguyệt mở mắt, chỉ thấy bên cạnh trống rỗng, nếu không phải nàng ta đang nằm ở trong điện Mai Tình của hắn, chắc sẽ cho rằng đêm qua mình đã nằm mơ. Mị Nguyệt mặc đồ xong thì thấy bên ngoài có một bạch y nữ tử đeo khăn che mặt tiến vào.

Nữ tử rất lễ phép hành lễ với nàng ta rồi nhẹ giọng nói: “Cô nương, đây là thứ mà thành chủ dặn nô tì đưa cho cô.”

Mị Nguyệt nhìn viên thuốc đen sì được đặt trong đĩa ngọc trên tay nữ tử, nhất thời liên tục cười lạnh, hắn muốn hủy thi diệt tích sao?

Đúng lúc này, Phượng Nguyên vừa từ bên ngoài trở về. Nữ tử nhìn thấy hắn vội quỳ xuống hành lễ.

“Lui xuống đi!”Phượng Nguyên lạnh lùng nói.

Sau khi nữ tử rời đi, Phượng Nguyên chầm chậm đi về phía Mị Nguyệt.

Mị Nguyệt cười như không cười nhìn chằm chằm Phượng Nguyên, hắn vươn tay bóp chặt cằm nàng ta rồi nhét viên thuốc kia vào trong miệng nàng ta.

Mị Nguyệt cố chịu không nuốt viên thuốc xuống, Phượng Nguyên đột nhiên nhếch khóe miệng nở một nụ cười tà mị, cố ý dùng chân khí để ép viên thuốc xuống.

Mị Nguyệt gian nan nuốt khan. Phượng Nguyên thấy nàng ta đã nuốt viên thuốc xuống bèn buông bàn tay đang bóp chặt cằm của Mị Nguyệt.

Động tác của hắn liền mạch, bạo lực và cực kỳ nhanh chóng.

“Ngươi cho ta nuốt cái gì?” Hai tay Mị Nguyệt nắm lấy cổ mình, muốn nôn viên thuốc mà Phượng Nguyên vừa ép nàng ta nuốt ra.

“Đoạn Tử Tuyệt Tôn đan, sẽ không lấy mạng ngươi đâu!” Phượng Nguyên lạnh lùng nói: “Lần sau đừng hòng giở trò quỷ với ta, đừng để đến lúc chết rồi vẫn không biết sao mình lại chết!”

“Ngươi đều biết sao?” Mị Nguyệt có chút kinh ngạc hỏi. Sao hắn có thể biết được, Hợp Hoan tán là thứ không màu không vị, hơn nữa đêm qua hắn rõ ràng đã...

Trong lòng Phượng Nguyên cũng thấy vô cùng khó hiểu, hắn có thể xác định rõ, hôm qua hắn chắc chắn không phải vì Hợp Hoan tán khiến hắn đánh mất năng lực tự chủ phát sinh quan hệ với Mị Nguyệt.

“Đoạn tử tuyệt tôn?” Mị Nguyệt bỗng cười khổ: “Ngươi vẫn tuyệt tình như thế, Phượng Nguyên, ta thật sự không biết ngươi có trái tim hay không nữa!”

Nàng ta một lòng một dạ yêu hắn trăm ngàn năm. Trăm ngàn năm, dù có ôm một cục đá cũng có thể khiến nó ấm lên, nhưng tại sao nàng ta lại không thể chạm vào trái tim của hắn! Chẳng lẽ do nàng ta yêu hắn vẫn chưa đủ sao? Hay là nam nhân trước mắt này căn bản không có trái tim?

“Có liên quan đến ngươi sao?” Hai mắt Phượng Nguyên thờ ơ nhìn Mị Nguyệt, lạnh lùng nói: “Ngươi có thể cút khỏi đây rồi!”

“Không hổ là Phong lưu thần quyến luyến hoa thơm, nhưng vẫn cô độc một mình.” Mị Nguyệt đột nhiên ngửa đầu lên trời cười to.

Phượng Nguyên cũng nở một nụ cười lạnh, nhìn Mị Nguyệt với ánh mắt thâm trầm, giọng nói như lệ quỷ hỏi: “Biết tại sao ngươi có thể ở bên ta cả trăm ngàn năm không?”

“Thông minh, quyết đoán, lý trí, không nhiều chuyện!” Phượng Nguyên từng bước ép sát, giống như Tu La địa ngục, Mị Nguyệt lại có chút sợ hãi lui về từng chút một.

“Vậy nên đừng tùy tiện thăm dò ý người khác, tự mình chuốc lấy khổ!” Đến khi Mị Nguyệt đã lùi vào góc tường, Phượng Nguyên lại đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng ta, sau đó từ từ trượt tay xuống. Hắn trượt xuống đến cổ của Mị Nguyệt, dùng ngón tay thon dài xoa nhẹ lên chiếc cổ trắng nõn mịn màng của nàng ta, cười lạnh nói: “Sợ rồi sao!”

Phượng Nguyên nói xong liền dùng tay nâng cằm Mị Nguyệt, cúi đầu khẽ hôn lên miệng nàng ta, thờ ơ nói: “Ta thích nữ nhân thông minh hơn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.