Phấn Điệp Và Thiên Nhi (Thần Sầu Tiên Tử Và Tiêu Giao Tiên Tử

Chương 28: Thù hận (phần 1)




Tiếng vũ khí va chạm nhau lẫn tiếng ma pháp hắc ám và ma pháp thái dương gào hét trong không trung, bụi bay mịt mù, cây cối đung đưa rất mạnh. Thế giới hỗn độn này, lực lương tràn ngập vấn để là nơi này lực lượng hắc ám nhiều hơn lực lượng thái dương nhiều hơn, và đười này đương nhiên là bất lợi cho Liên Nguyệt và bát rực chiến thần đang chiến đấu với ả chiến ma thần trên kia rồi. Lực lương hắc ám nồng đặc nên ả chiến thần có thể vừa chiến đấu vừa hấp thư lực lượng xung quanh để đối phó với hai người kia. Chiến đấu lâu như vậy với hai người Liên Nguyệt với bát rực chiến thần mà ả chiến ma thần đó không có dấu hiểu của sự mệt mỏi gì cả, trong khi đó Liên Nguyệt thì quá mệt mỏi và bắt đầu cảm thấy đau đớn trong cơ thể do sử dụng cấm chú cấp cao trong khi cơ thể hoàn toàn không có khả năng chống đỡ. Bát rực chiến thần cảm nhận được điều đó nên lo lắng, miệng thì nói, tay thì tung ra đòn công kích không phải uy lực cường bạo lắm nhưng cũng đủ nguy hiểm để cho ả chiến ma thần kia bận tay chân một chút.

-Nữ thần công chúa điện hạ!!!.....Người mau cùng Phấn Điệp điện hạ rời khỏi chỗ này đi, rời mau đi!!.....Tiểu thần không sao đâu nên hai vị điện hạ mau chạy trước đi, phượng hoàn nữ thần sẽ đến kịp cứu tiểu thần nên hai vị điện hạ đừng lo!!

Liên Nguyệt đuối sức đáp xuống đất, Phấn Điệp liền lao đến xem xét người của Liên Nguyệt có sao không. Liên Nguyệt dương đôi mắt to trong đáng yêu rất dễ thương nhưng cũng đầy quật cưỡng lên nhìn bát rực chiến thần đang giao đấu sòng phường với chiến ma thần du đang bị thương, nói.

-Không được!!!.....Chị đã đã ở cạnh em lâu như vậy không khác gì chị gái em cả!!....Em sẽ không bỏ mặc chị đâu!!!.....Đường đường là một nữ thần cao quý sao có thể để một ả ma thần nhỏ bé làm nhục được!!

Liên Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói, trong lòng bi phẫn, từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ cảm thấy nhục nhãn và bất lực thế này. bát rực chiến thần nghe vậy tự nhiên cảm động quá, không tự chủ khóe mắt có giọt nước chảy ra dù nàng cố không cho nó rơi. Liên Nguyệt nhìn bát rực chiến thần, rồi lại nhìn người chị Phấn Điệp lần đầu tiên gặp này. Chưa bên nhau được bao lân mà phải chia li như vậy sao??.....Trong lòng cô bé Liên Nguyệt này dâng lên một cảm giác đau lòng, nàng không muốn rời xa chị, muốn được làm nũng trong lòng chị rất nhiều, nhưng bây giờ khó mà được như vậy.

Ả chiến ma thần đắng ghét đó, đang dần chiến thế thượng phong vì bát rực chiến thần dần dần đuối sức cộng với việc đang bị thương, càng làm tình hình trở lên khó khăn hơn. Ả xấu xí đó thấy tình hình trở lên xấu đi đối với địch thủ của mình lại càng thích thú ra tay lại càng độc ác và sảo trá hơn, khiến bát rực chiến thần càng vất vả chống đỡ hơn.

-Đừng cố chi kìm nữa!!!.......Nữ thần công chúa điện hạ, tiểu thần khuyên người một câu, người hay ngoan ngoãn theo thần về ma giới thần điện một chuyến, như vậy nhưng những quan trọng với người ở đây không phải chịu thiệt thòi. Không thì bọn họ phải chết ở đây, tiểu thần sẽ giết bọn họ rồi đưa công chúa điện đi!!!.... ( Chiến ma thần hống hách nói)

-Câm miệng!!!........Rồi ngươi sẽ biết tay ta!!

Liên Nguyệt nghe vậy càng tức đến phát điên hơn, ngôi phịch xuống, điên cường hấp thu lực lượng thái dương nhàn nhạt ở đây để gia tăng sức mạnh. Thấy vậy bốn người Phấn Điệp, Thiên Nhi, Minh Quân và Thiên Diệp nhìn nhau một cái rồi cả bốn người vận toàn bộ lực lượng đang có bây giờ của mình truyền cho Liên Nguyệt, Liên Nguyệt bất ngờ nhìn Phấn Điệp ánh mắt đầy vẻ kính trọng. Phấn Điệp chỉ mỉm cười, nhè nhẹ gật đầu một cái tiếp tục truyền lượng sức mạnh bây giờ nàng đang có, Liên Nguyệt nhanh chóng hấp thu lực lượng xung quanh và cả lực lượng mà bốn người này truyền cho nữa nên sự đâu đới dò dùng cấm chú giảm đi rồi biến mất, thể lực nàng tăng lên đáng kể,

Chiến ma thần thấy vậy liền tung nhiều đòn công kích xảo trá độc ác hướng về chỗ chí mạng của bát rực chiến thần, bát rực chiến thần khố khăn chặn lại công kích, chiến ma thần nhếch miệng cười gian sảo phẩy tay tạo ra một đạo ma pháp hắc am mầu đen tím đâm xuyên người bát rực chiến thần. Bát rực hét lớn lên một tiếng thất thanh cả người một tầm thân toàn máu rơi từ trên không xuống đất. Liên Nguyệt và cả bốn người hốt hoàng, trong lòng có cái gì đó rất đau

-Chị Tĩnh Giai!!! (Liên Nguyệt gọi tên thật của bát rực chiến thần, nước mắt lăn dài trên má)

-Bát rực chiến thần!!!

-Bát rực chiến thần!!!

-Bát rực chiến thần!!!

-Bát rực chiến thần!!!

Cả bốn người Phấn Điệp, thiên Nhi, Minh Quân và Thiên Diệp đồng thanh gọi sau khi nghe Liên Nguyệt kêu lên. Liên Nguyệt bật khóc bất lực, duỗi cánh bay lên đỡ một thân đầy máu của bát rực chiến thần đáp xuống đất. Bát rực chiến thần giờ toàn thân đầy máu, mặt có một dòng máu lớn chảy qua, khuông mặt xinh đẹp của nàng giờ loang lổ máu. Liên Nguyệt gắt gao nhìn người trong tay mà lay gọi, bát rực chiến thần khó khăn mở mắt ra nhìn cô bé mà mình luôn đi theo sau suốt bao năm qua, lưu luyến nói nhỏ,

-Nữ thần công chúa điên hạ!!!!.....Có lẽ khế ước của chúng ta từ này không thể duy chì được nữa rồi!!......Tiểu thần xin lỗi điện hạ, điện hạ hãy bảo trọng........Thần chỉ có thể làm được đến đây là cực hạn của tiểu thần rồi!!

Thân xác bát rực chiến thần từ từ lạnh đi, một luồng ánh sáng mầu vàng bao phủ toàn thân bát rực chiến thần, tất cả mọi người đều sửng sốt, kể cả ả chiến ma thần kia nữa, tất cả đền kinh ngạc không hiểu chiện gì đang xảy ra nữa. Thân xác của bát rực chiến thần vỡ tan thành vô số quả cầu ánh sáng nhỏ, vô số quả cầu ánh sáng nhỏ đấy tập chung lại thành một đạo ánh sáng bay về phía chiếm ma thần.

HUỲNH!!!.....

Tiếng nổ lớn phát ra trên bầu trời, cùng với ánh sáng chói òa.

Ánh sáng dần tắt đi thì tất cả mọi người mở mắt ra thì thật kinh hoàng, toàn bộ khu rừng ngoài thành bị thiêu trụi, không khí đầy bụi than, lực lượng hắc ám và lực lượng thái dương lúc này ở đây dần cân bằng. Cả năm người nhìn rõ thấy phía không xa kia chính là chiến ma thần, ả ta toàn thân bị thương nặng, máu từ người vết thương loang nổ trên người chảy ra cộng với khuông mặt xấu xí vốn có kia lại càng thêm đáng sợ. Liên Nguyệt đứng không vững ngồi phịch xuống đất, Phấn Điệp vội đỡ lấy Liên Nguyệt gọi nàng đang thất thần nhìn về khoảng không vô định phía trước, mà trong lòng dâng trào cảm giác đau đớn khi thấy đứa em gái nhỏ cứ như vậy mà bị tổn thương.

-Liên Nguyệt à!!!....Đừng như vậy!!...Mọi chuyện qua rồi!!

Phấn Điệp ôm lấy Liên Nguyệt và trong lòng, Liên Nguyệt trong lòng Phấn Điệp khóc nức nở, toàn thân của Liên Nguyệt cứ thế run lên như bị cảm lạnh. Thiên Nhi nhìn đứa nhỏ trong ngực của Phấn Điệp mà thương tâm, nhỏ như vậy mà chịu đả kích quá lớn. Bát rực chiến thần từ nhỏ đến lớn luôn đi theo sau cô bé, giống như thói quen cô bé đã quen với cái cảm giác an toàn và ấm áp như một người chị gái ở bên mà bát rực chiến thần đã mạng lại. Giờ bát rực chiến thần không còn nữa, cảm giác đó cũng mất đi nhất thời cô bé không chấp nhận được mà ngất đi trong ngực Phấn Điệp. Minh Quân thì ngồi xuống bên cành mà an ủi Phấn Điệp, vì hắn biết trong lúc này nàng cũng đau đớn trong lòng không kém Liên Nguyệt. Thiên Diệp thì cẩn thận tiến gần đến ả chiến ma thần kia, xem đã chết thật chưa. Nhưng vừa mới đến gần ả thì thân thể ả ta động đậy, rồi một đạo ma pháp hắc ám bắt ra, cả thân thể của Thiên diệp lập tức bay ra xa, Thiên Diệp phun ra từ miệng một đường máu hoa lễ rồi ngã gục xuống. Thiên Nhi thấy một màn trước mắt thì đau đớn chạy đến miệng hô to:

-Anh Diệp!!!

Lúc này, cả Phấn Điệp và Minh Quân đang lo lắng cho Liên Nguyệt mới hồi tỉnh, thấy Thiên Diệp nằm trong vòng tay của Thiên Nhi trên đất là một vũng máu lớn thì đồng thanh hô:

-Thiên Diệp!!.....Mày bị sao vậy??....(Minh Quân vừa hô vừa chạy đến chỗ Thiên Diệp và Thiên Nhi)

-Anh Thiên Diệp!!!... (Phấn Điệp vừa bồng đứa em gái đang ngất lỉm bước nhanh đến, lòng có một dự cảm không tốt)

Thiên Diệp cứ vậy thì thân thể bất động, mắt nhắm nghiền, miệng vẫn còn lưu lại một đường máu đỏ. Thiên Nhi đau đớn từ trong tim khóc lớn, từng giọt nước mắt lớn rơi xuống. Người con trai trong trái tim nàng giờ thân thể không còn chút nhiệt độ, hắn đang ở đâu đó rất gần mà cũng rất xa. Minh Quân thì không thể tin những chuyện xảy ra trước mắt mình, người bạn thân duy nhất, người anh em chí cốt của hắn giờ không còn nữa, khóe mắt hắn tuôn rơi những giọt nước lớn lúc nào không hay, miệng hắn muốn nói gì đó nhưng không hiểu sao cổ họng cứ nghẹn lại không cho hắn thốt ra, tay hắn cứ như vậy vô thức lay Thiên Diệp dạy nhưng vô ích. Phấn Điệp nhìn một màn trước mắt đến thất thần, chuyền này là sao??.....Tại sao mọi chuyện lại đau đớn đến thế này???....Nội tâm Phấn Điệp coi rút.

-Ha!!!.....Ha!!!.....Ha!!!...Haaaaaaaa!!!!!

Tiếng cười của ả xấu xa chiến mà thần, ả ta khó khăn cắm kiếm của mình đứng lên, thân thể của nàng ta bị thương không nhẹ. Ả ta ngửa mặt đầy máu của mình lên nhìn mấy người, khóe miệng nở nụ cười nguy hiểm, nhẹ giọng nói đầy uy hiếp

-Thật là ngu nghốc!!...Con bé bát rực chiến thần đó thật ngu nghốc, hi sinh cả linh hồn của mình để cứu một lũ yếu đuối kiếm hôi các người!!!.....Thật may mắn là ta đã kịp thi triển kết giới không thì đã chết rồi!!!.......Ha!!!....Ha!!!....Haaaaaaaaaa!!!!.....

Ả chiến ma thần đó cười điên loạn, Thiên Nhi và Minh Quân từng mắt nhìn người đàn bà xấu xa đã cười đi người yêu, người bạn của mình. Long lòng hai người dâng lên một nỗi thù hận với ả đàn bà trước mặt, muốn ăn tươi nuốt sống người đàn bà đó. Thiên Nhi không kìm nổi sự tức giận lẫn hận thù, mắt gườm gườm nhìn về phía trước, nàng nhẹ nhàng buông Thiên Diệp xuống như sợ hắn đang ngủ sẽ thức dậy mà cường quyết vung tay cái dây roi bằng sắt toản ra ma pháp suất hiện trên tay. thiên Nhi cương quyết xông tới tung đòn công kích người đàn bà xấu xa trước mặt. Trong lòng Thiên Nhi lúc này chỉ có lửa hận ngoài ra không còn gì cả. Đúng!!!....Thiên Nhi nàng yêu Thiên Diệp đã sớm biểu hiện ra nhưng chưa bao giờ rõ ràng hết vì nàng vẫn còn chưa chắc chắn, nhưng giờ thì nàng chắc chắn rồi, tuy muốn nhưng phải giết chết người đàn bà độc ác này.

Chiến ma thần lúc này tuy đang bị thương nặng nhưng vẫn ung dung đỡ đòn công kích của Thiên Nhi, chứ không chút né tránh, có thể nói là quá coi thường thực lực của nàng. Thiên Nhi thấy chiến ma thần ung dung chạn đỡ công kích của mình thì cũng tỏ ra kinh ngạc, không ngờ người trước mặt lại đáng sớ như thế. Thiên Nhi dùng hết sức công kích nhưng hoàn toàn không si nhe gì. Minh Quân Thấy vậy lữa hận quả thực bộc pháp, mắt của Minh Quân hiện lên vài tia máu, hắn nhanh chóng lao đến không chút do dự cầm chặt thanh đao dứt khoát chém xuống, bá đạo đầy uy lực. Chiến ma thần luống cuống dơ tay tao thành tấp chắn ma pháp trong nháy mắt ngăn cản lực lượng khủng khiếp mà Minh Quân đánh ra. Sau đó, ả chiến ma thần nhanh chóng lùi lại mấy bước giữ khoảng cách với hai người Thiên nhi và Minh Quân, miệng vẫn giữ nụ cười nhạt nói

-Hai người vốn không phải đối thủ của ta!!.....Dù ta đang bị thương.......Nhưng vẫn đủ sức để giết chết các ngươi!!...

-Câm Miệng!!!....

Minh Quân khặc ra hai chứ vung đao lao đến công kích với uy lực cực bá đao, có thể thấy những buổi luyện tập trước có hiệu quả như thế nào. Thiên Nhi cũng thừa cơ đánh đến, hai người kết hợp ăn ý công kích ả chiến ma thần đó. Ả ta lúng túng dỡ đòn tán công của Thiên Nhi, nhưng lại tránh né đòn công kích của Minh Quân một cách khó khăn. Phấn Điệp nhìn hai người trước mặt đang giao chiến mà lòng lo lắng, bỗng toàn thần chiến ma thần bao phủ bởi ma pháp hắc ám nồng đậm. Sắc mặt của Phấn Điệp đại biến buông Liên Nguyệt ở trong lòng ra vội vàng lao đến chỗ hai người Minh Quân và Thiên Nhi, hét lớn lòng như lửa đốt, trái tin như bị ai đó bóp chặt.

-Thiên Nhi!!!...Anh Quân!!!....Cẩn thận!!!..

Một đạo ma pháp hắc ám nhanh chóng bay đến..........


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.