Phản Công Làm Công - Thường Niệm Quân

Chương 7




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thích Trang cảm thấy đầu hơi đau.

Hắn không thèm để mắt đến mọi người xung quanh, nhưng tiếc là bên cạnh vẫn còn một tên đồng đội lắm chuyện.

Đồng đội lắm chuyện tên là Chu Hằng, hí hửng chạy tới gần, tự cho là kín đáo quét ánh mắt qua vùng mông đang dán chặt vào ghế của Thích Trang, "Mày thật sự bị cậu ta... làm sao?"

Giọng điệu lẫn chút phấn khích và tò mò.

Thích Trang quay đầu lại nhìn hắn với vẻ duyên dáng, giọng nói không lớn không nhỏ, đủ để những người xung quanh nghe thấy, "Cưng à, thì ra tối qua em ở cùng cậu ta."

Trời, đất, ơi!

Không phải Thích Trang với Vệ Biện ngủ cùng nhau! Là tình nhân của Thích Trang ngủ với Vệ Biện!

K.ích thích quá!

Thú thật, rất nhiều người trong lòng có ý với Thích Trang đều thở phào nhẹ nhõm.

Thà rằng kẻ phản bội là người tình của nam thần, còn hơn là cộng đồng lại mất đi một công hoàn hảo và phóng khoáng.

Không thể ngờ được, tình nhân nhỏ của Thích Trang vừa rồi còn ngây ngô như chưa từng biết gì, hóa ra đã leo lên chiếc giường mà họ mơ ước bấy lâu.

Tên đáng ghét!

Chu Hằng: "... Mẹ kiếp."

Thích Trang dịu dàng xoa đầu hắn, "Ngoan, dù chúng ta đã định chia tay, nhưng chúng ta vẫn là bạn."

Chu Hằng: "Cút!"

Vệ Biện nhếch môi, hiện lên một độ cong đắc ý, anh nhẹ nhàng hòa theo nhịp điệu âm nhạc, bước chân theo nhịp, cả người tràn đầy sức sống, biểu hiện rõ hai chữ: "Đáng ghét."

Nhưng vẫn rất đẹp trai.

Người này đúng là kiểu tính cách chó, thỉnh thoảng lại phát điên, đôi khi thì trẻ con đến không chịu được, đôi khi lại đáng tin cậy đến mức làm người ta rung động.

Thích Trang một giây trước còn muốn ấu trĩ trả đũa lại, giây tiếp theo nhìn thấy dáng vẻ đáng ghét của anh, lại không nhịn được mà bật cười.

Thôi vậy.

Người đẹp trai hơn cần phải có lòng bao dung đối với người đẹp trai bình thường.

Ban ngày hôm nay trời còn nắng chói chang, đến khi trời tối và kết thúc thì đã đổ mưa nhỏ, những người đến chơi mặc đồ khá đơn giản, cũng may đa phần đều là nam giới, chịu lạnh tốt.

Vệ Biện dựa vào cửa ra vào của "MIAIDU", thỉnh thoảng lại ôm lấy người quen đang rời đi, trò chuyện vài câu mang màu sắc ám muội, có người mời anh đến khách sạn, hứng thú thì từ chối khéo léo, không hứng thú thì thẳng thừng nói: "Ông đây không có hứng thú với cậu."

Trời đang mưa, anh không có hứng.

Dù vậy, số điện thoại mới thêm vào vẫn nhanh chóng lên đến bảy tám số.

Tiễn xong người, Vệ Biện nhìn mưa rơi tí tách, thả lỏng cơ thể dựa vào tường, châm một điếu thuốc.

Thích Trang và Chu Hằng từ xa đi tới, trong tay hắn còn ôm bó hoa chết tiệt đó, tâm trạng sáng rực như ánh mặt trời.

Bên cạnh có một dáng người mảnh khảnh lướt nhanh qua hai người họ, Thích Trang nhíu mày, lên tiếng: "Tiểu thư Đàm?"

Đàm Xảo Nhi dừng lại, quay đầu đã mang theo nụ cười khéo léo, "Thích tiên sinh."

Thích Trang cũng mỉm cười, khách sáo nói: "Bên ngoài vẫn đang mưa, tài xế của tiểu thư Đàm đã đến chưa?"

"Nếu tài xế chưa tới, tôi có thể tiễn cô một đoạn."

"Không cần lo lắng," ánh mắt Đàm Xảo Nhi thoáng qua phía sau rồi nhanh chóng rời đi, "Tôi sẽ rời đi ngay."

Cô mặc một chiếc váy đen ngắn, Thích Trang nhìn theo ánh mắt cô, đúng lúc bắt gặp Vệ Biện đứng tựa vào tường với bộ đồ đen.

Chậc.

Giọng Thích Trang vẫn điềm nhiên như không, "Trời đã khuya, tiểu thư Đàm nên sớm về đi."

Đàm Xảo Nhi gật đầu bừa, giày cao gót giẫm vang lên sàn trơn láng, gần như chạy về phía lối ra.

Tiếng giày cao gót trên nền trơn láng phát ra âm thanh vang dội, Vệ Biện dựa đầu vào tường, ngửa cằm nhìn cô một cái, nhấc chân dài tránh sang bên để nhường đường.

"... Cảm ơn." Đàm Xảo Nhi nói.

Vệ Biện nhả một hơi khói, không để tâm, tiếp tục chăm chú nhìn những hạt mưa lất phất, "Không có gì."

Anh không để tâm, nhưng người cố ý tiến đến là Thích Trang thì lại thấy hết.

Đàm Xảo Nhi thấp hơn Vệ Biện hai cái đầu, nhưng lại ngẩng đầu lên nhìn anh với ánh mắt lén lút.

Ánh mắt ấy tràn đầy sự cuồng nhiệt, mãnh liệt, độc nhất vô nhị.

Thứ cảm xúc cuồng dại và đơn thuần đó, như dung nham núi lửa chuẩn bị bùng nổ, nóng bỏng và say mê đến bối rối.

Gương mặt Thích Trang lập tức lạnh xuống.

Hai chân Vệ Biện tách ra đứng, một tay cho vào túi, một tay cầm điếu thuốc, tựa lưng vào tường, biểu cảm bình thản, mái tóc vàng rối bời.

Đừng nhìn tư thế của anh tưởng có chiều sâu hay ra vẻ thế nào, trong đầu anh toàn những thứ chẳng thể tầm thường hơn.

Chốc lát nghĩ đến ăn khuya món gì, chốc lát nghĩ ngày mai đi đâu chơi, lúc thì nhớ đến Đoạn Bích Lan, lúc lại nhớ đến dáng vẻ ngớ ngẩn vừa rồi của Thích Trang.

Chậc chậc chậc.

Còn gì mà cao thủ tình trường làm mê đắm hàng ngàn thiếu nam thiếu nữ, chiêu trò của cao thủ tình trường hóa ra lại trẻ con như thế.

Hoa cúc hoa cúc hoa cúc, đầu óc của Thích Trang đúng là bị ngốc rồi.

Cái danh công tử phong lưu, chắc là nhờ tiền mới có.

Chậc chậc chậc.

"Cậu cười cái gì?"

Một giọng nói cất lên, Vệ Biện sờ sờ khóe miệng, mới phát hiện mình thật sự cười, anh không vui: "Liên quan gì đến cậu."

Thích Trang trước đó còn vui vẻ giờ cũng tràn đầy mây mù, "Người phụ nữ vừa nãy cậu biết không?"

Giọng điệu như đang tra hỏi, chính bản thân Thích Trang cũng nhận ra, hắn ném bó hoa trong tay cho Vệ Biện, xoa xoa ấn đường, "Xin lỗi, tâm trạng tôi không tốt."

Vệ Biện nhận bó hoa, liếc lạnh hắn một cái, quay đầu nhìn ra ngoài, tóc vung một vòng bán nguyệt, "Hừ."

Ngay bên lề đường có một thùng rác, anh định ném bó hoa, Thích Trang lên tiếng: "—Đừng vứt, đắt lắm đấy."

Vệ Biện cúi đầu nhìn bó hoa với ánh mắt không mấy thiện cảm, hỏi móc: "Bao nhiêu?"

"Hơn một trăm tệ đấy," Thích Trang thở dài, "Cũng đủ ăn mấy bữa khuya."

Vệ Biện: "Vậy cậu giỏi thật, đại thiếu gia."

Thích Trang nhìn anh một lúc, sau đó bật cười, "Tôi chỉ nghe người khác khen kiểu không có kỹ thuật này trên giường thôi."

"..." Vệ Biện cười, "Cút."

"Mọi người đều là người văn minh," Thích Trang nhìn tay anh, "Nói không lại liền động tay động chân là cách của tiểu học, cưng à, cậu nói đúng không?"

Thật kỳ diệu, chỉ cần nói vài câu với Vệ Biện đã khiến tâm trạng tốt hơn, lần đầu tiên Thích Trang biết được điều này, dù cho tâm trạng của hắn cũng chính vì Vệ Biện mà trở nên tồi tệ.

Hắn bắt chước tư thế của Vệ Biện, tựa lưng vào tường phía đối diện, qua làn mưa nhìn ra ngoài.

Lúc này gần ba giờ sáng, nhóm khách đông đảo rời khỏi "MIAIDU" sau khi đóng cửa đã không còn, con đường tối mịt ngoài kia ngoài cơn gió thổi qua thì không còn gì khác.

"Người phụ nữ vừa rồi," Thích Trang nghĩ đến ánh mắt điên cuồng của Đàm Xảo Nhi, nhíu mày, "Cậu có quen không?"

Vệ Biện dập tắt điếu thuốc cuối cùng, thờ ơ, "Vừa rồi có phụ nữ đi qua à?"

Kỳ diệu thật.

Thích Trang nhịn cười, "Ừ, nhưng xem ra cô ấy không thu hút được sự chú ý của cậu."

Lưu Thành lái xe đến, gọi xuyên qua màn mưa, "A Biện, lên xe!"

Vệ Biện ném bó hoa lại cho Thích Trang, bước ra ngoài, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn hắn, "Đại thiếu gia, ôm bó hoa hơn trăm tệ của cậu mà tản bộ trong mưa đi nhé."

Thích Trang gọi anh lại, "Cho số điện thoại đi."

Át chủ bài của "MIAIDU" kéo dài giọng, "Không cho."

"Vệ Biện," Thích Trang hắng giọng, "có biết đây là hoa gì không? Cúc ping pong, dễ thương chứ?"

"Bên cạnh đó, theo như tôi biết, họ cúc còn có cúc chỉ đỏ, cúc Hà Lan, cúc Ba Tư, cúc vạn thọ—"

"Khỉ thật."

Vệ Biện không ngoảnh lại, bước thẳng vào trong mưa, Lưu Thành mở cửa xe, chưa đầy ba giây anh đã chui vào trong xe.

Thích Trang ôm bó hoa, ngửi hương hoa, thực ra tâm trạng cũng không tệ.

Nửa phút sau, cửa kính ghế phụ của chiếc xe hơi dần hạ xuống.

Một nửa khuôn mặt của Vệ Biện hiện rõ hơn, đầy bực bội và mất kiên nhẫn, "Này, số điện thoại."

Thích Trang đọc số ra, ngay lập tức, điện thoại trên người hắn bắt đầu rung, vang lên tiếng nhạc.

Đó là một bản nhạc saxophone vô cùng lãng mạn, "Going Home."

Khóe miệng Vệ Biện dường như khẽ nhếch lên một chút, giây tiếp theo đã bị cửa sổ xe che lấp, chiếc xe phóng vút đi, nước bắn tung tóe.

Cuộc gọi từ đầu bên kia ngắt máy, âm nhạc ngừng lại, Thích Trang dừng lại một chút, rồi ngân nga giai điệu, gọi cho Chu Hằng, "Đừng ngủ nữa, đi thôi."

Quả nhiên.

Sức hấp dẫn của Thích Trang, không ai có thể cưỡng lại.

"Thật sự chẳng ai thoát nổi sức hấp dẫn của tao."

Vệ Biện vuốt mấy sợi tóc trước trán, hai chân gác lên bàn trà, kiêu ngạo, "Nhìn thấy chưa, đây là sức hút chết người của một người đàn ông tên Vệ Biện."

Những người lớn tuổi hơn đều đùa cợt anh, "Thôi nào, mày đã 27 tuổi rồi, làm ơn cư xử cho đúng đắn đi!"

Vệ Biện ngẩng đầu, một tay cởi cúc áo, để ngực trần xoay vài vòng trước mặt họ rồi mới bước vào phòng tắm, "Thấy không?"

Ngô Dương ngẩn ngơ, "Cái gì?"

"Cơ bụng quyến rũ."

Quách Hạo ôm đầu, "Có phải anh thiếu sự yêu thương của người tình không?!"

Nhưng vào lúc đó Vệ Biện đã không còn nghe thấy giọng của họ nữa.

Chiếc điện thoại trên bàn trà bằng kính bắt đầu rung mạnh, là điện thoại của Vệ Biện, Ngô Dương chạy tới nhìn một cái, sau đó quay về phòng, "Không cần để ý."

Mọi người hiểu ý, chào nhau chúc ngủ ngon rồi về phòng nghỉ ngơi.

Điện thoại kêu nửa phút rồi tắt, sau đó lại kiên trì vang lên lần nữa.

Khi Vệ Biện bước ra, trên điện thoại của anh đã có hơn chục cuộc gọi nhỡ.

Anh để khăn trên đầu, lấy máy sấy tóc làm khô tóc, rồi mới lười biếng nằm trên sofa, nhận cuộc gọi.

Giọng nói nghẹn ngào từ đầu dây bên kia vọng đến, "Anh Biện, em nhớ anh lắm, em sai rồi, anh Biện, anh tha thứ cho em... Em yêu anh, em thật sự rất yêu anh, em không thể rời xa anh, em thật sự không thể sống thiếu anh."

Điện thoại không lưu số này, nhưng giọng nói lại rất quen.

Vệ Biện cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn trà, "Cậu là ai."

Đối phương lập tức nín khóc.

Không biết ai đã tắt đèn trong phòng khách, chỉ còn lại một chiếc đèn nhỏ chiếu lên khuôn mặt Vệ Biện, nửa sáng nửa tối.

Vệ Biện, "Cậu biết quy tắc của tôi mà, tôi từ trước đến giờ không đụng đến những người đã có chủ."

Đối phương lại bắt đầu nức nở.

"Hơn nữa," Vệ Biện nói, "cậu cũng biết tôi là một người tệ bạc, không chỉ không ăn cỏ gần hang, mà tôi cũng chẳng thích quay lại."

Anh lạnh lùng cúp máy.

Điện thoại vẫn tiếp tục kêu, Vệ Biện cúi đầu nhìn một cái, đưa số vào danh sách chặn, vứt điện thoại xuống, lấy một điếu thuốc từ trong hộp.

Trước khi châm lửa, anh nhỏ giọng hỏi không khí trong phòng khách, "Anh em, tao hút thuốc trong phòng khách rồi đó nhé?"

Không ai trả lời anh.

Vệ Biện châm lửa hút thuốc.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.