(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hoa tươi trải khắp sân, các nhân viên tới lui đều mang nụ cười tươi rói trò chuyện đùa giỡn, tay không ngừng sắp xếp bàn ghế, trà cụ, hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí, ánh nắng rực rỡ nhưng không chói chang.
Chu Hằng và Ngô Dương mồ hôi nhễ nhại kiểm tra bên trong, Lưu Thành cùng nhân viên đang rà soát lại quy trình lần cuối, còn Ngô Kình thì thảnh thơi bước vào phòng của Vệ Biện, cất tiếng hỏi: "Căng thẳng không?"
Vệ Biện ngồi bắt chéo chân đầy bá khí trước gương, trông có vẻ rất tự đắc: "Tao thấy qua bao nhiêu cảnh lớn rồi, chuyện này có gì phải căng thẳng."
Ngô Kình liếc nhìn anh đầy vẻ chê bai, chẳng buồn bóc mẽ: "Lát nữa đừng quên quy trình đấy. Nhìn ngoài kia, toàn là người có tiền có quyền, đừng để mất mặt Thích Trang."
Vệ Biện nhướn mày đứng dậy, tay đút túi đầy tự tin: "Tao mà mất mặt à?"
Anh hiếm khi mặc đồ vest, nhưng mỗi lần mặc lên, sức hút đều không ai sánh bằng.
Đúng là của hiếm thì càng quý, anh càng ít mặc, mỗi lần xuất hiện lại càng khiến người khác khắc sâu ấn tượng. Với tỷ lệ thân hình hoàn hảo, khi khoác lên bộ vest, đặc biệt là bộ vest trắng nổi bật dành cho đám cưới, anh trông phong thái ngời ngời, cuốn hút bức người.
Đúng vậy, đám cưới.
Giấy đăng ký kết hôn đã có từ lâu, ba Thích Trang hoàn toàn từ bỏ ý định ngăn cản. Cộng thêm việc Thích Trang dùng con gái lớn nhà họ Thẩm (bạn gái của Lưu Thành) làm ví dụ, ông càng không còn gì để nói.
Thôi, cưới thì cưới. Cả thế giới đều biết hai đứa đã lấy giấy đăng ký kết hôn, giờ làm thêm lễ đính hôn chẳng phải trò cười sao?
Còn tốn tiền!
Thời tiết đầu tháng 8 ở thành phố H vẫn còn nóng nực, nên lễ cưới lần này được tổ chức ngay trên đảo thuộc sở hữu của ba Thích Trang. Không gian thoáng mát vô cùng.
Sau khi biết hai người sẽ tổ chức đám cưới, thậm chí có người nhắn tin hỏi họ có thể livestream được không. Thích Trang và Vệ Biện giả vờ như không thấy.
Đùa chắc? Livestream? Hai người còn mong mời càng ít người càng tốt, để nhanh chóng kết thúc nghi thức rồi xách hành lý bắt đầu chuyến du lịch trăng mật.
Ngô Kình dẫn Vệ Biện xoay một vòng, khen ngợi:
"Lúc mày ngồi thì không nhận ra, giờ đứng lên đúng là đẹp trai thật! Tao chưa từng thấy mày mặc vest màu trắng thế này bao giờ, hay là chụp cho mày một tấm gửi Thích Trang nhé?"
Nói ra thì cũng khổ, Vệ Biện và Thích Trang dù đã lấy giấy đăng ký kết hôn và tổ chức lễ cưới, nhưng sau khi lên đảo lại bị "ông ba vợ độc ác" ngăn cách, người ở đầu nam, người đầu bắc, không cho gặp mặt.
Cứ như Ngưu Lang Chức Nữ, ông còn nói đây là "quy củ".
Quy củ hay không thì họ chẳng bận tâm, vừa xuống máy bay thấy cảnh đẹp thế này, hai người đã lên kế hoạch tìm nơi "tâm sự riêng" khắp nơi trên đảo, cuối cùng lại thành ra thế này. Đã ba ngày rồi chưa gặp mặt, cũng chẳng có hôn hít gì.
Vệ Biện đáp: "Thôi khỏi đi, lát nữa gặp rồi."
Mặc dù anh nói thế, nhưng vẫn xoay người ra đứng bên cửa sổ, kết hợp với tấm rèm dài màu be phấp phới trong làn gió biển, ánh mắt hướng về phía Ngô Kình.
Ngô Kình lấy điện thoại ra, tìm góc đẹp chụp cho anh mấy tấm ảnh.
Vệ Biện cầm lấy, chọn vài tấm ưng ý rồi bảo hắn gửi qua cho mình, sau đó mở điện thoại nhắn tin cho Thích Trang:
"Gửi cho em mấy tấm ảnh đẹp trai nè."
"Thật trùng hợp," Thích Trang lập tức trả lời, "em cũng định gửi cho anh vài bức ảnh đây."
"Sến sẩm vậy?" Vệ Biện nhếch môi cười, nghĩ rằng chắc Thích Trang cũng nhờ người chụp lại ảnh mình để gửi qua, bèn trêu: "Tự luyến vừa thôi Thích Trang."
Thích Trang khó hiểu: "Ảnh còn chưa gửi mà tự luyến chỗ nào?"
"Em nhớ anh thì cứ nói, nhưng sắp làm chồng người ta rồi, có thể nào kiềm chế chút không?" Vệ Biện vẫn đang tự nói một mình.
Ngô Kình đứng bên cạnh chỉ muốn hỏi anh lấy đâu ra cái mặt dày thế.
"Cưới anh mà em còn kiềm chế thì chẳng phải là em khóc luôn à?" Thích Trang cười, gửi qua bộ ảnh vừa nhận được: "Nhìn xem đây là gì."
Người trong ảnh là Vệ Biện, nhưng không phải Vệ Biện của hiện tại. Đây là bức ảnh chụp vài năm trước, ánh mắt đầy ngông nghênh, khí chất sắc lạnh đâm thẳng vào ống kính. Tấm hình chỉ dùng hai màu đen trắng, nhưng gương mặt anh vẫn rực sáng đến mức chói mắt.
Đây chính là cuốn album từng bị một nhiếp ảnh gia mua đứt vài năm trước, cuối cùng đã về tay Thích Trang.
Ba ngày không gặp Vệ Biện, Thích Trang cảm thấy nếu cái giá của sự chờ đợi này là có được cuốn album, thì cũng đáng.
Vệ Biện nhíu mày: "Ảnh của em đâu?"
Bạn trai nhớ hắn rồi đây.
Thích Trang bật cười, tự chụp một tấm gửi sang.
Hôm nay hắn cũng mặc một bộ vest trắng, cùng màu nhưng khác kiểu, dáng ôm người, tỷ lệ hoàn hảo không thua kém.
Ánh mắt Vệ Biện dừng lại ở phần eo của hắn, thở dài một tiếng rồi tắt màn hình.
Ngô Kình không muốn biết anh đang nghĩ gì, chỉ chỉ ra ngoài: "Tao đi xem bên Thích Trang thế nào."
Vệ Biện nhìn theo bóng lưng hắn, chống tay lên khung cửa sổ nhìn ra ngoài. Người qua lại tấp nập, ai nấy đều vui vẻ rạng rỡ, trông còn phấn khởi hơn cả anh.
Anh cong môi, búng tay một cái, nhìn về phía xa nơi bầu trời xanh thẳm với những đám mây trắng trôi.
Kết hôn rồi.
Thật sự vui quá đi.
.
Mọi chuyện đều rất suôn sẻ.
Ba Thích đứng bên cạnh, nhìn Thích Trang và Vệ Biện tay trong tay bước tới, nhìn hai người ôm nhau, nắm tay nhau, lòng ông không biết là cảm giác gì, vừa phức tạp, vừa vui mừng, cũng có chút khó chịu và bực bội.
Những người bạn cũ của ông ai đến được đều đã đến, góp vui từng người cười rất hiền hòa, ánh mắt nhìn Vệ Biện trong âm thầm đã săm soi không biết bao nhiêu lần.
Ba Thích không hiểu nổi, họ vừa săm soi vừa gật đầu hài lòng là ý gì, dù ông có không vừa lòng với Vệ Biện đến đâu, người này cũng là con rể nhà họ Thích! Người khác không cướp được!
Nghi thức tiến hành từng chút một, hai người mới hợp pháp ba ngày siết chặt tay nhau. Cuối cùng, trước mặt mọi người, họ đeo nhẫn cho nhau.
Rồi nhẹ nhàng hôn nhau.
Những cánh hoa rơi xuống đầu họ, tiếng vỗ tay rộn ràng, chan chứa lời chúc phúc. Vệ Biện ngậm lấy môi Thích Trang, hôn từng chút, từng chút, dịu dàng và kỹ lưỡng.
Trong lòng anh rất kích động, nhưng không được gấp. Ở đây nhiều người như vậy, không thể làm càn.
Cảm xúc của anh truyền sang Thích Trang, khiến hắn cười từ trong ra ngoài. Hôm nay hắn cười không ngừng, cảm giác như từ khi có ký ức đến giờ, chưa từng có một ngày nào vui đến thế.
Hắn khẽ nói với Vệ Biện: "Em thật sự rất vui."
"Anh cũng vậy." Vệ Biện đáp lại.
Dải ruy băng rực rỡ. Dù đang là ban ngày, pháo hoa vẫn được bắn lên trời, tiếng nổ vang vọng không gian, như thể cả hòn đảo cũng đang vỗ tay reo hò cùng họ.
Những người quay phim đưa máy quay đến thật gần, ghi lại toàn bộ khoảnh khắc đẹp đẽ này một cách trọn vẹn.
Sau lễ cưới, mặc cho ba Thích mặt mày đen kịt, họ xách vali lên và đi ngay. Không còn cách nào khác, tuần trăng mật chỉ có một tháng, họ thậm chí không kịp thu xếp hành lý gì nhiều. Sau khi trở về, sẽ lại bận rộn đủ thứ, không đi ngay thì quá lãng phí thời gian.
Xuống máy bay, cả hai mới thật sự cảm thấy ổn định. Địa điểm và phòng đã đặt sẵn từ trước, họ nhẹ nhàng lên đường, đến khách sạn vẫn tràn đầy tinh thần.
Căn phòng được trang trí đầy cảm xúc, trên bàn ăn thậm chí còn có cả bữa tối dưới ánh nến.
Vệ Biện và Thích Trang tắm rửa xong, tắt đèn, vui vẻ dùng bữa tối này.
"Cảm giác thế nào rồi bạn trai?" Thích Trang dưới bàn đá vào chân anh, rồi lại cọ cọ vào cẳng chân anh, kéo áo choàng tắm lên đến trên đầu gối, "Da này, sờ đã thật."
Vệ Biện đá lại: "Gọi là chồng đi."
Thích Trang chẳng buồn đôi co với anh chuyện này. Tối nay là để làm chuyện chính, nếu cứ mắc kẹt ở đây thì tối nay khỏi làm gì nữa.
Hai người ăn uống không chậm, bình thường có thong thả cỡ nào thì lúc này cũng chẳng thể kéo dài. Nếu không vì còn giữ lý trí, họ vừa vào phòng đã có thể dính chặt vào cửa rồi.
Giờ đã tắm rửa xong, ăn uống xong, ăn no bảy phần, mọi thứ đều hoàn hảo.
Không thể để lộ mình quá gấp gáp. Ăn xong liền làm? Dù sao cũng phải nghỉ ngơi chút chứ.
Trong phòng có ti vi, Vệ Biện bật lên, đổi đại một kênh, Thích Trang ngồi trên ghế sô pha, trông như đang chăm chú đọc báo.
"Vị trí phải quyết định trước đã," Vệ Biện nhìn ti vi, đột nhiên lên tiếng, "Hôm trước ở cục dân chính... Em đã tự tay viết, đừng chối."
"Em tự tay viết thật," Thích Trang gấp tờ báo lại, nhướng mày nhìn anh, "Khi đó chẳng qua là không muốn gây gổ ngay tại chỗ thôi. Em cũng có thể nhường anh, chỉ là xem anh có bản lĩnh khiến em tâm phục khẩu phục không."
Hắn vừa nói xong, mắt Vệ Biện đã sáng rực, ánh lên tia sáng xanh lá, như một con sói đói. Anh đứng dậy bước về phía Thích Trang, vừa đi vừa tháo dây áo choàng tắm, sải bước lớn: "Tới đây, để anh cho em biết bản lĩnh là gì."
Phần ngon nhất của chiếc bánh mì chính là phần nhân kem trắng sữa bên trong, cảm giác kem chảy theo bánh vào miệng thật không thể diễn tả. Để khiến chiếc bánh mì tình nguyện tràn ra phần nhân kem ấy, Vệ Biện đã bỏ không ít công sức.
Anh dồn hết tâm trí để làm vỏ bánh mềm mại hơn, chỉ riêng phần chuẩn bị đã mất nửa tiếng. Đợi đến khi chỉ cần nhấn là ngón tay có thể lún vào, Vệ Biện bắt đầu tìm chỗ mà nhân kem có thể chảy ra.
Chiếc bánh mì này là chiếc bánh anh trân quý nhất, đã hơn một tháng chưa được nếm qua. Anh rất nôn nóng, nhưng vẫn cố gắng kiên nhẫn, dùng tay xé ra một đường ở nơi thích hợp nhất.
Lớp vỏ bánh bị anh xé ra từng tầng, hương thơm của phần nhân kem bên trong đã len lỏi qua khe hở tỏa ra. Vệ Biện nuốt nước bọt, trước tiên li.ếm vài cái, sau đó cầm dụng cụ vào sâu bên trong khuấy đều phần kem trắng ấy.
Điểm quan trọng nhất của một chiếc bánh mì chính là phần này, vào thời điểm này phải đặc biệt cẩn thận. Dụng cụ đưa vào, rút ra đều cần kiểm soát kỹ càng về lực và thời gian. Vệ Biện cúi đầu làm việc, từng đợt nhịp điệu ba nông một sâu, quyết tâm ép hết nhân kem bên trong bánh ra.
Mồ hôi trên trán và lưng anh theo động tác nhỏ xuống bánh. Khả năng thấm hút của bánh rất mạnh, chút mồ hôi này nhanh chóng biến mất.
Không chỉ là vấn đề nhịp điệu, sức mạnh cánh tay của một người đàn ông cũng ảnh hưởng lớn đến chất lượng chiếc bánh mì.
Tay phải liên tục nhào nặn, khuấy động, giữ cho phần bột bên trong luôn ở trạng thái hoạt động, để khi ăn có cảm giác mềm mịn hơn, thậm chí nếu làm tốt có thể tan chảy ngay trong miệng.
Vệ Biện đã một tháng không làm bánh mì, sức lực dư thừa khiến anh không hề thấy mệt. Trong lòng anh tự hứa, nhất định phải biến phần nhân kem bên trong chiếc bánh này trở nên ngon lành nhất. Sau này, nếu còn muốn ăn bánh mì nữa, lần này phải làm cho chiếc bánh tự cảm thấy mình cũng ngon tuyệt.
Phần nhân kem cuối cùng cũng chảy ra qua khe hở, nhìn thôi đã khiến người ta thấy thèm thuồng. Vệ Biện cầm dụng cụ, tiếp tục đưa vào bên trong thăm dò. Anh rất cần cù, sợ rằng nếu chiếc bánh không có nhân kem sẽ không còn tươi mới. Anh nhét thêm một chiếc túi mới vào bên trong, bên trong túi là loại kem anh vừa nấu tươi, như vậy càng phù hợp hơn.
Chiếc bánh nói rằng đủ rồi, anh lại bảo: Làm sao đủ được.
Mới bắt đầu thôi.
Sau đó, Vệ Biện ôm lấy Thích Trang, quấn quýt trong khách sạn suốt một ngày.
Cơm nước đều do nhân viên khách sạn mang lên phòng, Vệ Biện lo trước lo sau, còn Thích Trang chỉ ngồi trên ghế, khóe môi nhếch lên nhìn anh.
Kỹ thuật của Vệ Biện rất giỏi, nhưng cảm giác thì đúng là kỳ quái. Đến giờ hắn vẫn còn cảm thấy tàn dư của cảm giác đó, thật sự là kinh khủng.
Nhưng mà, khụ, sướng. Khi bị chạm đến điểm tận cùng thì sẽ rất sướng.
Hai loại sướng khác nhau, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao trong giới lại có nhiều người làm "0" như vậy.
Nhưng vẫn thấy... không, thích, lắm.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");