Phản Công Làm Công - Thường Niệm Quân

Chương 63




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sáng hôm sau, Thích Trang tỉnh dậy, cảm thấy đầu đau âm ỉ.

Chưa mở mắt hắn đã lạnh toát trong lòng, phản ứng mạnh kéo chăn lên nhảy xuống giường, không đau lưng, không nhức chân, chẳng có gì bất thường, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt dịu đi, cơn đau đầu càng dữ dội hơn.

Vệ Biện tựa vào cửa phòng ngủ nhìn hắn diễn một màn này, "Thích đại thiếu gia đang nghĩ gì thế, nói ra cho anh nghe với."

Sắc mặt Thích Trang cứng đờ, rồi nhanh chóng trở lại bình thường, "Không có gì, chỉ là mơ một giấc mơ xấu thôi."

"Ồ," Vệ Biện, "Ác mộng à, anh còn tưởng Thích đại thiếu gia mộng xuân chứ."

Để chuyển chủ đề lúng túng này, Thích Trang hỏi: "Mọi người đâu hết rồi?"

"Ra ngoài xem nhà rồi." Vệ Biện nhường chỗ.

Sau lưng anh vẫn còn mùi cháo thơm lừng, Thích Trang mặc quần áo, đi đến bên cạnh anh ngửi ngửi, mùi thức ăn xộc vào mũi, kinh ngạc: "Anh nấu cơm à?"

Thực ra không phải nấu cơm.

Vệ Biện tay vụng, anh giỏi nhất là nấu cháo hoặc úp mì tôm, còn món ăn thì đúng là có, Lưu Thành đã nấu sẵn từ sáng để lại, trong bếp chỉ có cháo trắng đang giữ ấm là tác phẩm của anh.

Nhưng mặt anh dày, "Ừ, anh nấu đấy, lén học đấy, muốn tạo bất ngờ cho em, thích không?"

Thích Trang nhìn anh hồi lâu, không biết phải nói gì. Trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, tràn đầy những cảm xúc muốn tràn ra ngoài, Vệ Biện thế mà lại lén học nấu ăn vì hắn, trời ạ, hai thái dương giật liên hồi, hắn hít sâu một hơi, nghẹn ra hai chữ, "Cảm động."

Vệ Biện quay đầu, cảm thấy mình làm vậy không được tốt lắm, nhưng vẫn nói: "Một bữa cơm thôi mà, sau này muốn ăn thì nói."

... Xong rồi, sao anh không nói câu gì hay ho hơn mà lại nói câu này.

Ra vẻ quá đà rồi làm sao mà thu lại đây?

Trưa nay Thích Trang phải đi dự lễ đính hôn của Đàm Xảo Nhi, thời gian là buổi trưa, sáng nay hắn dậy muộn, lại thêm đau đầu sau cơn say, vốn không muốn ăn gì, nhưng Vệ Biện vừa làm một chiêu này, hắn lập tức bị mê mẩn đến rối tinh rối mù, tinh thần phấn chấn ăn ngon lành, ăn còn nhiều hơn mọi khi.

Ăn một bữa no nê, buổi chiều không cần ăn gì nữa.

Vệ Biện thấy hắn ăn vậy thì cảm thấy chột dạ, "Uống miếng cháo." Dù sao cháo cũng là anh tự nấu.

Thích Trang vui vẻ, uống một ngụm rồi trêu đùa, "Món khác thì ngon lắm, sao cháo lại bình thường vậy?"

"..." Vệ Biện, "Vậy thật ủy khuất em uống một miếng này, ha ha."

Thích Trang nháy mắt với anh, "Có gì đâu, một bát cháo sao mà che lấp được ánh sáng của anh."

Từng chữ từng chữ thật sự chạm vào lòng người.

Lễ đính hôn diễn ra vào buổi trưa. Thích Trang vốn không định dẫn Vệ Biện đi cùng, hắn không muốn để Đàm Xảo Nhi nhìn thấy Vệ Biện, đúng lúc bạn trai hôm nay có lịch làm ở MIAIDU. Sau khi bàn bạc với anh, Thích Trang quyết định sẽ tham dự lễ đính hôn trước, rồi sau đó đến MIAIDU tìm Vệ Biện.

Lễ đính hôn của Đàm Xảo Nhi không phải điều quan trọng với bọn họ. Thứ họ quan tâm là ngày mai.

Bởi vì ngày mai là sinh nhật của Vệ Biện.

Ăn cơm xong, Vệ Biện ngồi trên ghế sofa, quan sát Thích Trang thay đồ, còn đưa ra vài lời bình phẩm, "Cái cà vạt màu lam bảo thạch này quê mùa quá, đổi cái màu đỏ gạch ấy."

"Bộ vest ôm sát này bình thường quá, đổi bộ dáng suông hơn đi."

Thích Trang sắp cười chết, "Anh cố ý đúng không!"

"Không có," Vệ Biện hừ một tiếng, "Anh có phải dạng người cố ý làm em xấu đi không?"

Bạn trai chưa từng tham gia lễ đính hôn của hắn mà lại phải đến dự lễ đính hôn của một cô gái khác.

Mặc dù một là nhân vật chính, một là khách mời, khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Nhưng sắp trở thành nhân vật chính của ngày mai, Vệ Biện vẫn không chịu nghe lý, cứ phải ghen.

...

Khó khăn lắm Thích Trang mới chuẩn bị xong để ra ngoài. Trước khi rời đi, hắn và Vệ Biện ôm nhau trước cửa. Chỉ là tạm chia xa trong một khoảng ngắn mà chưa rời khỏi đã thấy nhớ rồi.

"Anh đợi em ở MIAIDU," Vệ Biện hôn mạnh lên cổ hắn, mút ra một dấu hôn không thể che giấu, "Nhớ chuẩn bị quà lúc đúng mười hai giờ cho anh đấy."

"Được mà," Thích Trang cười, "Chờ em."

Khuyên tai của hắn vẫn chưa tặng.

Nhưng đó không tính là quà sinh nhật cho Vệ Biện.

Hắn có thể tự gói mình lại rồi cùng anh lên giường.

Khụ, đùa thôi, lên giường thì cả hai người đều sướng, chẳng tính là quà được.

Nhưng mà...

Cũng may hắn đã chuẩn bị từ lâu rồi.

Vệ Biện tâm trạng rất tốt. Hôm nay anh cũng hẹn gặp người chủ căn hộ tầng trên để bàn chuyện, địa điểm là ở khu căn hộ Tiểu Lộ. Anh không vội, vừa hát vừa đứng trên ban công nhìn người đi qua lại dưới sân.

Thời tiết rất đẹp, bầu trời xanh, mây trắng, mặt trời cuối tháng bảy chói chang, nhưng hôm nay có làn gió nhẹ.

Cái cô vợ chưa cưới miệng nói hứa hôn kia của Thích Trang cũng biết chọn ngày đấy chứ, tổ chức lễ đính hôn vào một ngày đẹp như vậy. Vệ Biện nghĩ, nhưng tuyệt đối không thể đẹp hơn thời tiết ngày anh và Thích Trang đính hôn đâu.

Nghĩ thế, anh đột nhiên nhún nhảy, hòa theo nhịp bài hát, múa trên ban công.

Chuyện về lễ đính hôn của Đàm Xảo Nhi, mấy người bạn cũ từng coi cô ấy là con dâu tương lai của ông Thích còn đặc biệt gọi điện đến châm chọc, "Ông đúng là dễ tính ghê nhỉ?"

"Tôi không quản nó," Ba Thích cứng miệng, "Nó muốn làm gì tôi mặc kệ, có chuyện gì thì tự chịu trách nhiệm."

"Thế thì ông đúng là lỏng tay quá rồi," bạn cũ lắc đầu thở dài, "Hôn nhân là chuyện môn đăng hộ đối mới phù hợp nhất."

Ba Thích không vui, "Ông nói cũng đúng, đối với tầng lớp trung lưu thì môn đăng hộ đối là cần thiết. Nhưng vị trí càng cao thì những thứ đó càng không quan trọng. Huống hồ những người ở đỉnh cao... Đừng thấy bạn trai của Thích Trang nhìn chẳng đứng đắn, nhưng nhân phẩm thì không tệ."

Người bạn cũ thật sự ngạc nhiên, "Tôi cứ tưởng ông chỉ miễn cưỡng đồng ý vì xích mích với con trai, hóa ra nghe giọng ông, ông cũng hài lòng với cậu nhóc ấy lắm nhỉ?"

Ba Thích hừ hừ vài tiếng. Ông mà vừa lòng với thằng nhóc hỗn láo ấy à? Chỉ là làm màu thôi!

Lúc này, Thích Trang không nghe thấy ông già nhà mình đang nói một đằng nghĩ một nẻo. Lễ đính hôn của Đàm Xảo Nhi diễn ra suôn sẻ, các bậc trưởng bối nhà họ Đàm có thái độ rất lạnh nhạt với hắn. Nhân lúc không có ai, hắn nghiêm túc nói lời xin lỗi họ.

Không biết họ có chấp nhận không, nhưng ít nhất hắn không còn cảm giác tội lỗi nữa.

Khi mọi nghi lễ kết thúc, thời gian đã xế chiều, gần bốn giờ. Thích Trang về nhà thay quần áo. Vừa đỗ xe dưới sân, bảo vệ ở phòng trực đã gọi hắn, "Cậu Thích, đây có bưu kiện gửi đến phòng của các cậu!"

Thích Trang đáp một tiếng, dừng xe rồi xuống lấy bưu kiện.

Đợi thang máy, hắn gọi cho Vệ Biện, "Bạn trai này, có nhớ em không?"

Vệ Biện đang nói chuyện với người khác, thấy hắn gọi đến thì ra hiệu, đi qua góc khuất để nghe. Câu nói không biết xấu hổ đó vừa vang lên, anh cười, "Sao anh lại nghe ra vị nũng nịu thế nhỉ?"

"Nũng nịu cái gì mà nũng nịu," Thích Trang bấm tầng, "Anh Trang Trang đây mà biết làm nũng chắc?"

"Thích Trang," Vệ Biện hỏi, "Trước đây em chưa từng say rượu đúng không?"

"Chưa từng," nhắc đến chuyện này thật mất mặt, Thích Trang gần như bất lực, "Em không ngờ là pha trộn rượu trắng và bia lại dễ say như thế, bình thường pha với whisky chẳng hề gì."

Giờ hắn nói gì vào tai Vệ Biện cũng thành kiểu khoe khoang, "Vậy em biết lúc say trông em thế nào không?"

Thích Trang, "Thế nào?"

Hắn nhớ được một ít, cảm thấy bản thân khá là bình thường.

"Không có gì lạ," Vệ Biện cười vang, "Chỉ là sau này có thể say thêm mấy lần nữa, vì khi say trông em rất ngầu."

Cái miệng này đúng là bôi mật rồi, Thích Trang bật cười, "Em vừa nhận được bưu kiện dưới sân. Em đoán chắc là quà sinh nhật người khác gửi cho anh."

"Em ngốc à," Vệ Biện nói, "Có bao nhiêu người biết anh với em sống chung quên rồi hả? Biết thì chỉ có mấy người bạn quanh anh thôi, ngoài bọn Lưu Thành thì là Chu Hằng gửi chắc?"

"Chắc là Chu Hằng gửi," Thích Trang đáp, "Cách làm vụng về này cũng giống phong cách của cậu ta."

Hắn chưa ngắt máy, vào nhà tìm con dao nhỏ rạch bìa giấy ra. Vệ Biện đứng đầu dây bên kia, chờ hắn nói tiếp, "Là gì thế?"

Tiếng hít thở nhẹ nhàng vang lên, nhưng Thích Trang không đáp.

"Thích Trang?"

Vệ Biện gọi thêm một tiếng. Đối phương vẫn im lặng, anh thấy tim đập thình thịch, mặt trầm xuống, sắp lao ra ngoài thì nghe hắn lên tiếng.

"Không có gì," Thích Trang nói, "Chỉ là phát hiện bưu kiện không phải gửi cho anh, mà là cho em."

Vệ Biện, "Gửi cho em cái gì?"

"Là một loại nước hoa nhập khẩu," Thích Trang nói: "Đợi tối em về, em sẽ cho anh ngửi thử mùi. Thôi được rồi, bé yêu, em cúp máy trước đây, phải đi cảm ơn người gửi nước hoa này qua cho em đã."

Vệ Biện thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần biết hắn không sao là được: "Cúp đi."

Cúp điện thoại, ánh mắt Thích Trang trầm xuống nhìn chằm chằm vào thứ trong hộp chuyển phát nhanh.

Chiếc hộp giấy không lớn, đồ vật được bọc bên trong cũng không to, chỉ là một chiếc hộp gỗ đen khắc hoa văn cầu kỳ, trông nặng nề và đầy điềm xấu. Hộp gỗ đen to bằng lòng bàn tay một người đàn ông trưởng thành, những hoa văn khắc trên đó tinh xảo phức tạp. Khi Thích Trang vừa nhìn thấy nó đã có dự cảm chẳng lành. Đợi đến lúc mở ra xem vật bên trong, hắn biết mình đoán đúng.

Dưới đáy hộp còn có một tờ giấy, trên đó viết:

"Vệ Biện, sinh nhật vui vẻ. Đây là quà sinh nhật tặng anh. Chắc anh cũng đoán được đây là thứ gì rồi."

"Khi anh nhận được món quà này, tôi đã bước lên chuyến bay đến một quốc gia khác. Việc gửi món quà này là kết quả sau khi tôi cân nhắc kỹ lưỡng."

"Bởi vì cách này sẽ khiến anh ấn tượng sâu sắc, khiến anh mãi mãi không thể quên cảnh tượng này. Như vậy, dù không có tôi ở bên cạnh nhắc nhở, anh cũng sẽ mãi mãi nhớ đến chị Bích Lan."

"Có lẽ đây cũng là cách để tôi trút ra một chút ác ý dành cho anh. Tôi đã chia chị ấy ra làm ba phần, một phần dưới mộ, một phần ở tôi, và một phần gửi tặng anh. Những ký ức trước đây bị bao phủ bởi hạnh phúc và đau khổ. Nếu có thể, tôi cũng mong anh có thể cảm nhận được một phần mười nghìn nỗi đau của tôi, vào khoảnh khắc tôi biết chị ấy thích anh, khi tôi biết anh từ chối chị ấy, và khi tôi tận mắt thấy chị ấy chết."

"Nỗi tuyệt vọng đau đớn của tôi."

"Tạm biệt."

Người ký tên là Quách Hạo.

Món quà là tro cốt của Đoạn Bích Lan.

Thích Trang ngồi yên một lúc, sau đó cầm hộp tro cốt lên, mặt không biểu cảm bước ra ngoài. Hắn xuống lầu, gọi điện thoại cho thuộc hạ: "Người tôi bảo các anh tìm, đã tìm được chưa?"

"Vừa định báo với cậu đây," người bên kia đáp: "Sáng nay cậu ta đặt vé chuyến bay lúc sáu giờ chiều, giờ đang trên đường qua cầu Thành Giang."

"Chặn cậu ta lại cho tôi," Thích Trang giật mạnh cà vạt, giọng đầy sát khí, "Chặn cậu ta lại cho tôi."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.