Phản Công Làm Công - Thường Niệm Quân

Chương 52




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong hai ngày tiếp theo, Vệ Biện và Thích Trang hễ ra khỏi nhà là có cảm giác như bị ai đó lén chụp hình.

Vệ Biện định bất ngờ tóm lấy kẻ đó, nhưng Thích Trang ngăn lại, "Cứ để họ chụp, không sao đâu. Em khá muốn xem thử đối phương định làm gì, mà chúng ta đẹp đôi như vậy, có gì phải sợ chứ."

Vệ Biện cạn lời, "Em đúng là bình tĩnh thật đấy."

"Không còn cách nào khác," Thích Trang làm bộ làm tịch: "Người đẹp trai thì luôn gặp phải đủ thứ vấn đề, bị chụp lén chỉ là một trong số đó thôi."

Ngày mai là sinh nhật hắn, hôm nay hắn lừa Vệ Biện ra ngoài không có mục đích gì khác, chỉ là muốn thuyết phục anh xỏ khuyên tai.

Đôi khuyên hắn đặt làm riêng vẫn chưa có cơ hội tặng.

Vệ Biện giơ hai ngón tay lên trước mặt hắn, tỏ ra rất thiếu kiên nhẫn, "Cho em hai tiếng thôi đấy."

Thật không ngờ có ngày bạn trai còn trong trắng của anh lại phải đi dạo phố với bạn trai. Thích Trang rõ ràng lơ đãng, Vệ Biện đi theo hắn qua hai con phố, cũng không thấy hắn có hứng thú với cái gì.

Hai người đàn ông đi cùng nhau không có gì lạ, nhưng người cao, nhan sắc lại nổi bật, thì đúng là thu hút ánh nhìn. Vệ Biện nhìn xung quanh, thấy không ít cặp đôi đang nắm tay hoặc ôm eo nhau. Anh liếc nhìn phần eo của Thích Trang, áo rộng che khuất đường nét đẹp đẽ phía dưới, muốn ôm nhưng nghĩ đến khả năng quanh đây vẫn có người chờ chụp lén, cuối cùng anh đành kiềm chế.

Mà bạn gái của Lưu Thành mua bộ đồ đó, hình như có thể làm thắt eo.

...Thắt eo với ngực phẳng?

Vệ Biện tưởng tượng một chút, mặt bỗng chốc trở nên kỳ quái.

Gương mặt của Thích Trang vừa anh tuấn vừa đẹp, nét đẹp toát lên vẻ dứt khoát, không hề nữ tính. Hắn mặc âu phục có thể khiến người khác mềm nhũn chân. Hắn đúng là vai rộng, eo thon, chân dài, mặc đồ gì cũng đẹp, chỉ có điều khuôn mặt này quá nổi bật, khó mà không chú ý.

Anh kéo Thích Trang lại, chăm chú nhìn mặt hắn, rồi kết luận cứ vậy đi. Dù mặc váy có xấu xí chút cũng tạm chấp nhận.

Thích Trang không biết anh đang nghĩ gì, cười nói: "Thấy tiệm làm đẹp đằng trước chưa?"

Vệ Biện gật đầu hờ hững.

"Em nghe nói tiệm này làm khuyên tai rất đẹp," Thích Trang nói tiếp, "nhất là... à, xỏ khuyên tai."

Hắn diễn rất giống, Vệ Biện chỉ ừ một tiếng, "Vậy thì sao?"

"Đêm nay vừa đúng 12 giờ là sinh nhật em," Thích Trang huých cùi chỏ vào anh, "em nói thẳng nhé, em muốn thấy anh đeo khuyên tai."

"Không." Vệ Biện từ chối dứt khoát.

"Đôi khuyên tai là hàng đặc chế," Thích Trang bóp nhẹ dái tai anh, "kiểu dáng là em tự vẽ, rất đắt tiền đấy."

Vệ Biện giơ một ngón tay, đung đưa đầy khiêu khích, "Được thôi, em đeo đi, để món đồ thuộc về anh ở trên người em, thế không phải càng có cảm giác hơn sao?"

"Nhưng mà," Thích Trang không hề nhụt chí, cố gắng thuyết phục, "nếu anh ngoan ngoãn xỏ khuyên tai, tối nay em sẽ mặc đồ nữ cho anh xem."

Hắn lấy ra chiêu bài mạnh nhất, đến mức cũng thấy khổ sở. Tự tay thiết kế khuyên tai vốn tưởng sẽ lừa được Vệ Biện, ai ngờ cuối cùng vẫn phải chơi chiêu liều lĩnh, thua thiệt.

Còn biết làm sao, ai bảo hắn thèm muốn được nhìn thấy Vệ Biện đeo đôi khuyên ấy đến phát điên chứ.

Nhìn anh đeo khi toát mồ hôi, đeo khi hát và nhảy, đeo khi làm tình...

Gương mặt của Vệ Biện, mái tóc vàng cùng vẻ kiêu ngạo ấy, không đeo thật uổng phí, hắn ngứa ngáy tận tim.

Lời vừa dứt, Vệ Biện đã nắm lấy cổ tay hắn, kéo nhanh bước vào tiệm làm đẹp, "Anh ghi âm lại rồi đấy, đừng có lật lọng, tối nay phải mặc đồ nữ, từ nội y đến váy, không được thiếu món nào."

Mặt Thích Trang thoáng nhăn nhó, nghiến răng, "Anh đợi đấy, Vệ Biện."

Thế là bị hố, bị cái tên ngốc Vệ Biện hố thảm, mặt hắn lúc tái lúc xanh, "Khoan đã, nội y?"

Hắn nắm ngược cổ tay anh, khó chịu nói, "Em không mặc đồ lót phụ nữ."

"Ai bảo em mặc đồ lót phụ nữ?" Vệ Biện khẽ ho một tiếng, giọng trầm trầm, nhỏ xíu, "Chỉ là một chiếc quần lót... gợi cảm thôi..."

Tiệm xỏ khuyên ngay trước mắt, Thích Trang đành nhịn, "Anh mà để em tóm được thì coi chừng, Vệ Biện."

"Thua thì phải chịu," Vệ Biện đáp, "Nói như em mà thắng thì em sẽ làm chuyện gì tử tế với anh không bằng."

Đối thoại chưa dứt, hai người đã vào tiệm xỏ khuyên. Nói rõ yêu cầu xong liền được dẫn vào phòng chuẩn bị. Thợ xỏ rất thành thạo, làm hai phát là xong, Vệ Biện thậm chí chẳng thấy đau, còn Thích Trang thì cứ liên tục hỏi cách chăm sóc.

Vệ Biện nhướn mày, nhìn mình trong gương, đôi khuyên nhỏ nổi bật không hề nữ tính như anh lo, ngược lại còn thêm một nét quyến rũ, kiêu ngạo.

Anh ngửa cổ, yết hầu nhấp nhô, gợi cảm vô cùng, đường nét thật đẹp. Thích Trang vừa hỏi xong khi nào thì được thay khuyên, quay đầu lại liền thấy anh thế này, lập tức phì cười, quay video ngắn mười giây rồi gửi vào nhóm, "Anh Biện bị vẻ đẹp rực rỡ của chính mình mê hoặc, sắp yêu bản thân luôn rồi."

Ngô Dương: "Thôi xong ha ha ha ha! Sao trước giờ tôi không phát hiện ra ảnh tự luyến như vậy chứ, công nhận giống con công rồi ấy, còn là con công đuôi đẹp luôn."

Lưu Thành: "Thích Trang, cậu giỏi đấy, cứ thế mà chụp ảnh dìm."

Thích Trang lại xem video lần nữa, cười không ngớt, rồi gửi cho ba mình, vẫn dùng chiêu cũ, "Bé yêu của con sao mà tự luyến thế này."

Đến khi xác nhận mình trông đẹp hơn chứ không xấu đi, Vệ Biện hài lòng đứng dậy. Anh thẳng thắn, giơ tay ra với Thích Trang, "Khuyên tai của anh đâu?"

Thích Trang: "Thợ nói phải chờ một tuần sau mới được thay khuyên tai."

"Để anh xem thử," Vệ Biện nói với giọng điệu chẳng khác nào kiểu "anh chỉ thử thôi, không làm gì đâu", "anh không chạm vào đâu."

Biểu cảm của Thích Trang thay đổi ngay tức khắc: "Anh chắc chứ?"

Giọng nói kéo dài, chậm rãi, làm tăng thêm vẻ mờ ám.

Ngay sau đó, hắn lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp tinh xảo đẹp mắt.

Vệ Biện ngớ người.

Anh nhìn xung quanh rồi lại nhìn chiếc hộp.

Trong đầu liền hiện lên nội dung đáp án mà anh đọc được vài hôm trước.

【Bạn trai của bạn đã sẵn sàng cho một bất ngờ, nhưng do tư duy cố định, đàn ông thường nghĩ rằng điều lãng mạn sẽ diễn ra vào buổi tối.】

【Hãy cầu hôn anh ấy một cách táo bạo ở một nơi anh ấy không ngờ tới, trong môi trường tưởng chừng bình thường, khi anh ấy chưa kịp chuẩn bị!】

【Đây mới là món quà sinh nhật khiến anh ấy nhớ mãi cả đời.】

...

Chết tiệt! Trong cái hộp đó có gì thế? Mang ra ngay!

Thích Trang đưa hộp ra trước mặt anh: "Cầm lấy đi."

Đây là mẫu thiết kế hắn tự tay vẽ ra, đẹp mê hồn. Đáng tiếc là khuyên tai xỏ muộn quá, ban đầu hắn muốn tặng đúng ngày sinh nhật để hai người có thể có đêm đầu tiên, nhưng bây giờ, xem ra cái đêm đầu tiên đó còn phải lùi lại.

Một tuần cơ đấy, vào sinh nhật của Vệ Biện nữa chứ.

"... Đừng mà," Vệ Biện ho nhẹ hai tiếng, đút tay vào túi, quay mặt nhìn bức tường trắng: "Nhanh quá rồi đó, Thích Trang."

"Em còn thấy chậm đấy," Thích Trang nói, "lẽ ra phải sớm hơn."

Không biết có phải là ảo giác không, nhưng hắn cảm thấy dường như vành tai của Vệ Biện đang dần đỏ lên.

"Nhanh quá rồi," Vệ Biện lặp lại, vẫn không nhìn hắn, "hơn nữa việc này... phải để anh làm chứ."

Câu nói như là một lời tỏ tình, mang chút gợi ý cầu hôn, khiến Vệ Biện cảm thấy lỗ tai vừa xỏ khuyên cũng trở nên nóng rát, cả người chẳng thoải mái chút nào.

Lưu Thành và bạn gái ở bên nhau bao lâu mới đính hôn, còn anh và Thích Trang thì sao, vừa mới xác định quan hệ chưa được bao lâu.

Rất hợp nhau, nhưng như thế này không phải là quá nhanh sao.

Anh đẹp trai, giỏi giang thế này, việc Thích Trang muốn giữ anh lại cũng là điều dễ hiểu, nhưng anh vẫn không thể quen nổi.

Nhanh quá rồi.

Mà nếu đợi bảy ngày... Vệ Biện nghiêm túc nghĩ, bảy ngày sau thì cũng được.

"Bảy ngày nữa rồi tính," Vệ Biện bảo hắn cất cái hộp đi, "khi đó... chết tiệt, khi đó anh sẽ làm!"

Thích Trang ỉu xìu: "Anh không thích sao?"

Hắn mong chờ cả chục ngày, vậy mà người này lại không muốn nhìn qua một cái.

Vệ Biện liếc trộm vẻ mặt của hắn, trong lòng chửi thề: "Thích, thích rồi được chưa!"

Gần như giật thô lỗ chiếc hộp, anh mở ra xem, biểu cảm lập tức đông cứng.

Thích Trang bắt đầu nghi ngờ có phải mình đeo kính màu hồng quá dày không, dẫn đến việc kiểu khuyên tai này thật sự xấu xí mà hắn không nhận ra: "... Xấu lắm à?"

Hoa hồng và dây leo quấn quanh những chữ cái nhỏ phản chiếu ánh sáng của viên kim cương, Vệ Biện hơi khựng lại: "Đẹp."

Hóa ra... chỉ là khuyên tai mà thôi.

.

Tối nay nhất định không thể bình yên.

Ba của Thích Trang đã gọi điện cho hắn từ ban ngày, yêu cầu hắn tối nay về nhà ngay. Thích Trang từ chối, đây là lần thứ ba hắn từ chối, ba Thích nhớ rất rõ. Ba không muốn tức giận với con trai vào lúc này: "Nhà đã nhận rất nhiều quà gửi đến cho con, con định vứt ở nhà để bị hỏng hết à?"

"Không sao đâu," Thích Trang cười, "mấy món quà đó con đã chuyển lại cho ba rồi. Chúc ba vui vẻ."

"Thằng nhóc mất dạy," Ba Thích ngừng một chút nhưng vẫn hỏi: "Con muốn thứ gì?"

Thích Trang: "Năm nay con chỉ mong một món quà thôi."

Câu trả lời chẳng liên quan, nhưng ba Thích lại mềm lòng. Ông nghĩ, chẳng lẽ con trai mong mỏi món quà ông tặng đến vậy sao?

Mẹ của Thích Trang mất sớm, hắn được ông một tay nuôi lớn. Nhưng đây là lần đầu tiên ông làm ba, mà công ty khi ấy cũng đang trong giai đoạn phát triển, ông không tránh khỏi sơ suất, thường hay quên con trai.

Lúc thì để quên con ở nhà, lúc thì quên con trong xe. Có lần bận cả ngày trời mới nhớ ra con mình đã nhịn đói suốt từ sáng đến tối.

Ông từng nghĩ đến việc thuê người giúp việc chăm con, nhưng lại nhớ chuyện vợ ông từng bị bảo mẫu bắt cóc nên đành cắn răng tự mình nuôi con.

Nhưng càng ngày tiền càng nhiều, địa vị càng cao, con trai càng lớn, ông đã lâu lắm không có một cuộc nói chuyện tử tế với Thích Trang. Ba con ngày càng xa cách, ông không ưa sự bất cần của Thích Trang, Thích Trang lại không chịu nổi sự kiểm soát của ông.

Giờ nghe con trai nói mong nhất quà ông tặng, ông thấy vừa phức tạp, vừa chua xót, giọng nói quen ra lệnh cố gắng dịu đi: "Con muốn gì? Nói đi."

"Con đã nói rồi mà," Thích Trang, "à, có thể ba không hiểu ý con. Con chỉ mong một món quà thôi, nhưng không biết bạn trai con sẽ tặng gì. Ba đoán xem?"

Ba Thích nghẹn lời, giận đến mức cúp máy ngay lập tức.

Kể từ khi gần đến 0 giờ ngày 21, điện thoại của Thích Trang không ngừng rung. Sau khi nghe cuộc gọi từ ba và Chu Hằng xong, hắn dứt khoát tắt máy. Vệ Biện ngồi bên cạnh: "Mong chờ quà của anh nhất à?"

Thích Trang gật đầu, trông cực kỳ thành thật: "Ừ."

Vệ Biện cong môi, quay vào phòng ngủ lấy ra một cái túi, giơ tay ném vào lòng hắn: "Quà em mong chờ nhất đây."

Thích Trang nhìn anh một cái, lấy từ trong túi giấy ra chiếc hộp, mở nắp, bên trong là một chiếc váy dài dệt ren màu hồng phấn.

"..." Thích Trang.

Vệ Biện cúi người, lấy chiếc váy dài ra, trong hộp vẫn còn đầy thứ khác.

Anh giơ ngón tay lên, kéo lấy chiếc tất lưới: "Xem đây là gì nào."

Thích Trang cười gượng hai tiếng.

Vệ Biện bật cười, anh mở rộng đôi tất lưới, hôn một cái vào chỗ vòng qua gốc đùi: "Vớ lưới của em."

Tiếp theo, anh lại lấy ra một mảnh vải tam giác buộc dây ruy băng, ít vải đến mức làm người ta nghi ngờ không biết có mặc được không.

"Xem đây là gì nữa," Vệ Biện vung vẩy, mắt dán chặt vào Thích Trang: "Anh hôn một cái, em mặc lên ngay bây giờ có được không?"

Mảnh vải này bao bọc một nơi vô cùng quan trọng, được đặt trên môi rồi truyền đến vải. Mảnh vải ấy lại được mặc trên người.

"Được," Thích Trang nghe thấy giọng mình khàn đặc đáp: "Ngậm thêm một ngụm nữa, chính là chỗ đó, làm ướt vải đi."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.