Phản Công Làm Công - Thường Niệm Quân

Chương 50




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thích Trang đỗ xe xong, quay đầu nhìn Vệ Biện ngồi ghế sau.

Đôi chân dài của anh cong lên đầy tủi thân, nằm nghiêng trên ghế sau, ngủ còn say hơn lợn.

Hắn cười không thành tiếng, chụp một tấm ảnh Vệ Biện đang ngủ dạng tứ chi xòe rộng, khó lắm mới bắt được khoảnh khắc xấu của anh.

Nếu Chu Hằng mà có mặt ở đây, nhìn bộ dạng thư thả của hắn, chắc chắn sẽ mắng chửi tơi bời.

Sáng sớm khi Thích Trang vừa tỉnh dậy, điện thoại đã bị Chu Hằng oanh tạc như ném bom địa lôi, hàng loạt tin nhắn đều kèm theo đống dấu chấm than và dấu chấm hỏi. Nếu loại bỏ hết những câu lặp lại và cảm thán vô nghĩa, nội dung chỉ có: "Thích Trang, ba mày gọi điện hỏi tao chuyện của mày với Vệ Biện rồi! Hai người rốt cuộc là sao đây? Ông ấy biết rồi à? Không phải ba mày mặc kệ mày yêu đương mấy tình nhân nhỏ sao!"

Tin nhắn gần đây nhất là từ một tiếng trước: "Ba mày bảo tao đến nhà nói chuyện, ông ấy muốn hỏi tao vài điều, tao hoảng quá... Lâu rồi tao không gặp mày với Vệ Biện, lỡ như ông ấy hỏi tao về hai người thì tao biết trả lời thế nào? Khóc đây."

Thích Trang nhướn mày, không chút lương tâm áy náy trước việc Chu Hằng bị ba hắn gây khó dễ.

Nể tình bạn bè thân thiết, hắn bày kế: "Mày cứ nói là anh Trang bảo gọi anh ấy là chị dâu."

Đầu bên kia không biết Chu Hằng đang làm gì, vậy mà trả lời ngay lập tức: "Nhưng trước đây từng bị Vệ Biện ép gọi mày một tiếng chị dâu rồi."

Thích Trang nổi gân xanh: "Mày ngu à, hay là muốn chết?"

"Đừng thế chứ, tao vừa hồi hộp suýt sợ chết khiếp."

Tin nhắn vừa gửi đến, Chu Hằng lập tức gọi điện. Thích Trang nhẹ nhàng xuống xe, "Thế nào rồi?"

"Ba mày," Chu Hằng nói, "sao ông ấy đột nhiên hỏi chuyện của mày?"

"Tao có tâm sự vài điều thật lòng," Thích Trang cười, "chắc làm ông ấy không vui."

"Thật lòng cái gì?" Chu Hằng gặng hỏi.

"Tao nói tao rất thích Vệ Biện," Thích Trang đút tay vào túi, quay đầu nhìn về phía người đang ngủ trên ghế sau, "những điều k.ích thích hơn còn chưa kịp nói, ông ấy đã lôi mày đi rồi."

"..."

Gì chứ, con trai mà gọi điện bảo ba mình rằng thích một người, ý tứ rõ ràng đến thế còn chưa đủ k.ích thích? Ai có đầu óc cũng biết hắn đang muốn gì, chẳng lẽ còn mong ba hắn nói một câu: Ừ được rồi, thích thì cứ thích, cố gắng lên nhé?

Chu Hằng không biết nói sao: "Mày nói mấy câu đó với ba mày làm gì, mày rảnh quá muốn tìm chuyện cho bản thân à?"

"Tao muốn hủy bỏ hôn ước với Đàm Xảo Nhi," Thích Trang bỗng đổi đề tài, "Mày có số liên lạc của Từ Lương không, lát gửi cho tao."

"...Mày nghiêm túc à?!" Chu Hằng mở to mắt, lắp bắp, "M-m-mày với Vệ Biện, hai người đâu cần làm tới mức này? Dù có chút tình cảm cũng không tới mức phải làm thế chứ?!"

Trước đó, hắn còn thấy ba Thích Trang phản ứng thái quá. Với tính cách của Thích Trang, chưa nói đến hắn, mà Vệ Biện cũng nổi tiếng không kém, hai người đang trong giai đoạn hứng thú mới mẻ, làm gì có chuyện sau này vẫn mặn nồng dính lấy nhau.

Vậy mà giờ đây, Thích Trang, con người vốn lý trí ấy, lại nghiêm túc bảo muốn hủy hôn ước với Đàm Xảo Nhi.

Vì cái gì chứ?

Có cần thiết không?

"Cần thiết mà," Thích Trang tựa vào xe, cao ráo thanh thoát, dưới ánh mặt trời trông càng sáng sủa, "không thể để anh ấy phát hiện ra chuyện này. Hai tụi tao đang cạnh tranh rất quyết liệt, chỉ cần sơ suất một chút là tao thua anh ấy ngay. Và này, Chu Hằng, tao, ài, nói ra thì ngượng chết đi được, nhưng không sao, tao thật sự... tao thật sự rất thích anh ấy."

Vừa dứt lời, hắn theo bản năng liếc vào trong xe, Vệ Biện vẫn đang ngủ, mấy lời sến súa này anh không nghe thấy, tự nhiên cảm thấy dễ chịu hơn.

Hắn tiếp tục quay lại, tiếp tục tán gẫu với Chu Hằng.

Vệ Biện mở to mắt, lén nhìn quanh trong xe, rồi từ từ khép lại mắt.

Chỉ là đôi chân anh rung rung, nhịp nhẹ nhàng, mang chút vẻ khoái chí.

Vừa tỉnh đã nghe được lời tỏ tình chân thành của Thích Trang, thật không thể chịu nổi.

Thích Trang dặn dò Chu Hằng thêm vài câu. Sau đó, hắn nghĩ ngợi một lúc, gửi cho ba hắn một tấm ảnh.

Đó là bức chụp Vệ Biện trước đây, tay nắm dùi trống đầy kiêu ngạo chơi dàn trống, vô cùng đẹp trai.

Hắn giả vờ gửi nhầm: "Sao ạ, bé yêu của tôi đẹp trai không?"

Một phút sau, hắn vội vàng thu hồi tin nhắn, tỏ vẻ thành khẩn xin lỗi: "Xin lỗi ba, con gửi nhầm."

Xong xuôi hết, hắn trở lại xe, tâm trạng phấn chấn.

"Ngoan xinh yêu, dậy ăn cơm nào."

Vệ Biện không động đậy, lông mi không run, giả bộ cực kỳ đạt. Thích Trang không phát hiện ra điều gì, thở dài, "Sao ngủ say thế nhỉ."

Hắn hạ giọng, vừa định vươn tay lay người, thì Vệ Biện đột ngột ngồi bật dậy, làm mặt quỷ rồi nhào tới: "A——!"

"..." Thích Trang.

Mẹ kiếp! Thích Trang bị dọa cho run lẩy bẩy, sau khi hoàn hồn, mặt đen thui, "Vệ Biện, đồ khốn!"

.

Ba Thích bị tấm ảnh con trai gửi làm tức phát run, cầm cốc trà cũng không nuốt nổi, nhìn chằm chằm vào bức ảnh, hận không thể đập nát điện thoại.

"Cái gì đây," ông đập bàn chỉ vào bức ảnh, "Hả? Để tóc dài như thế, đây là đàn ông à? Đẹp trai chỗ nào? Đẹp chỗ nào chứ! Sao tôi không thấy đẹp chỗ nào cả?!"

Trợ lý dè dặt tiến lên nhìn một cái, lòng lập tức xao động, không kìm được bèn cãi lại: "Thích tổng, cậu ấy đẹp trai thật mà."

"Đẹp cái con khỉ!" Ba Thích trừng cô, vừa định đứng lên mắng chửi, thì Thích Trang đã thu hồi tin nhắn, còn lịch sự xin lỗi.

Đồ bất hiếu!

Ông mở ghi âm chửi: "Thích Trang! Ba nói lần nữa, vị hôn thê của con là con bé nhà họ Đàm, đây là chuyện con đã gật đầu đồng ý! Đừng có bày trò mèo nữa, mấy cái mối quan hệ trai gái của con, ba không muốn biết!"

Một lúc lâu sau Thích Trang mới đáp lại: "Ba, ba nói thế làm con đau lòng lắm."

Ba Thích cười lạnh, trả lời: "Ba nghĩ là con muốn ba đẩy sớm ngày hôn lễ với con bé nhà họ Đàm."

Tin nhắn đó gửi không được, đầu dòng hiện dấu chấm than đỏ, Thích Trang đau lòng thật sự, mà hậu quả của đau lòng là kéo ba hắn vào danh sách đen.

Ba Thích suýt nữa đã đập vỡ điện thoại, sau khi bình tĩnh lại, ông cầm lấy điện thoại của trợ lý, tiếp tục gửi tin nhắn cho con trai, "Con muốn chọc ba tức đến nhập viện hả?"

Thích Trang gỡ xương cá, rồi bóc thêm ba con tôm, sau đó mới tháo găng tay trả lời: "Thích tổng, báo cáo sức khỏe lần trước của ba vẫn còn trên trang web công ty, ba có cần con tải xuống gửi cho ba xem không?"

Nói xong, hắn liền gửi số của Vệ Biện cho ông, chân thành nói: "Người mà con thích đến thế này, ba không muốn tìm hiểu một chút sao?"

Vừa ngẩng đầu lên, hắn đã thấy bát tôm bóc sẵn đã bị ăn mất. Hắn nheo mắt nhìn Vệ Biện ngồi đối diện, "Anh ăn rồi à?"

"Ăn gì?" Vệ Biện vờ như không biết, "Ăn em à?"

Trẻ con.

Thích Trang tự nhận mình chín chắn, nhưng kết quả lại luôn bị bạn trai kéo lệch đi xa hàng vạn dặm. Hắn rút một tờ giấy đưa cho Vệ Biện, "Lau miệng đi, khóe miệng dính thịt tôm kìa."

Vệ Biện, "Bên nào?"

"Bên trái."

Chẳng buồn cầm giấy, anh thè lưỡi li.ếm một cái. Thích Trang nhìn quanh, không ai chú ý đến chỗ họ, hắn liền hai tay chống lên bàn, nghiêng người cúi xuống mút nhẹ vào lưỡi Vệ Biện, "Nước chấm thơm lắm, thịt tôm cũng ngon."

Đang định buông ra, đèn flash bỗng lóe sáng bên cạnh họ.

Ánh mắt Vệ Biện sầm xuống, đứng dậy đuổi theo kẻ chụp trộm. Gã đàn ông đội mũ mặc đồ đen vội vàng xô người mà chạy ra ngoài. Chỉ chớp mắt đã chạy thoát khỏi cửa.

Anh nhảy qua rào chắn giữa lối đi, động tác đẹp mắt như đang quay phim hành động. Thích Trang chạy theo vài bước rồi dừng lại, hắn lùi lại mấy bước, đến trước một bàn dài, mỉm cười, "Anh ấy đẹp trai không?"

Ngồi ở bàn đó hình như đều là sinh viên, có người còn chụp được khoảnh khắc Vệ Biện nhảy qua rào chắn. Nghe thấy câu hỏi của Thích Trang, họ cười tươi đáp: "Đẹp trai lắm ạ."

"Tôi cũng thấy rất đẹp," Thích Trang cười rạng rỡ, "Đó là bạn trai tôi mà."

Nói xong hắn đi luôn, để lại cả bàn người ngây ra.

Cô nữ sinh mặt đỏ bừng lặng lẽ xóa bức ảnh chụp lén đi.

Gã chụp trộm chạy ra khỏi cửa, rõ ràng là đã nhắm sẵn họ mà mai phục. Lúc Vệ Biện đuổi đến cửa thì đã mất dấu, ngoài cửa người qua kẻ lại đông đúc, chỉ cần hòa vào dòng người là khó mà tìm ra được.

Thích Trang vừa ra đã thấy sắc mặt không vui của anh, hắn nhíu mày rồi lại giãn ra, "Đừng lo."

"Anh thường xuyên bị chụp lén," Vệ Biện bực bội, "Hắn không cần chụp anh, vậy nên chắc chắn là chụp em, chết tiệt."

Thích Trang nhướn mày.

Vệ Biện nghĩ đủ thứ, người ta chụp lén cảnh thân mật của Thích Trang và anh chắc chắn là có ý đồ xấu. Vị trí của kẻ chụp rất kín đáo, nhưng ống kính lại hướng thẳng về phía Thích Trang, có thể chụp hắn rõ ràng.

Xảy ra chuyện này thì chẳng còn tâm trạng mà ăn nữa, hai người về khách sạn lấy đồ rồi lái xe đến căn hộ của Vệ Biện.

Trên đường, Thích Trang chống cằm, một lúc sau hắn bỏ chặn ba mình, gửi tin nhắn: "Nếu lát nữa có ai gửi ảnh chụp con và bé yêu của con cho ba, ba có thể đánh dấu là tin rác luôn nhé."

Ba hắn trả lời ngắn gọn: "Cút."

"Con chỉ đang phòng trước thôi mà," Thích Trang nhếch môi, đầy ẩn ý nhắn thêm một câu, "Nhân tiện, Thích tổng, tốt nhất ba nên bàn với bậc trưởng bối nhà họ Đàm về việc hủy hôn sớm đi."

Kẻo lát nữa lại làm rùm beng lên.

Ba Thích Trang sững người một lúc, giận dữ nhắn: "Con đừng có mà mơ!"

Ông lập tức ném điện thoại sang một bên, trong lòng đầy kinh ngạc.

Ông không ngờ, chẳng thể nào ngờ được, Thích Trang lại thực sự đề nghị hủy hôn!

Con trai mình như thế nào, ông hiểu rất rõ, có giới hạn, rất hiếm khi vượt qua. Trước đây ông vẫn nghĩ đây là một trò do Thích Trang bày ra, thế nào cũng không ngờ hắn lại nói thật.

Con trai mình, thế mà lại thật sự thích một thằng con trai, còn gửi cả ảnh của người kia cho ông, ngang nhiên vì người nọ mà đối đầu với ông!

Hơn nữa đó còn là một thằng để tóc dài kỳ quặc, mặc đồ kỳ quặc, vẻ ngoài nhìn đã biết không phải người tử tế!

Phải trị!

Nhất định phải trị!

.

Vệ Biện hắt hơi liên tục, Thích Trang nhíu mày, "Anh bị em lây cảm rồi sao?"

"Làm sao mà có thể," Vệ Biện xoa mũi, "Anh hầu như không ốm, chắc là có nam thanh nữ tú nào đó đang nghĩ đến anh thôi."

Thích Trang liếc anh một cái, "Thế à, ngưỡng mộ anh thật đấy."

Họ đến dưới căn hộ của Vệ Biện, anh nhìn hắn mấy lần, cũng không xuống xe, "Ghen rồi?"

Thích Trang phì cười, "Ghen với hai cái hắt hơi của anh chắc?"

Vệ Biện tự thấy buồn cười, "Vãi."

"Gọi điện đi, đồ ngốc," Thích Trang tháo dây an toàn, "Bọn họ bảo em mời ăn cơm, tối nay em bao."

Vệ Biện cau mày, "Ăn ở trong căn hộ, tự nấu?"

"Lưu Thành bảo muốn so tài nấu nướng với em," Thích Trang hướng cằm về phía anh, "Chờ bạn trai anh kiếm thể diện cho anh nhé."

"Không cần," Vệ Biện từ chối, "Ra ngoài ăn."

"Sao vậy?"

"Không được."

Anh không nói lý do, cứ kiên quyết không lùi bước, dẫn Thích Trang lên lầu, trong lúc đó đã nhắn tin trong nhóm, bảo tối nay cậu chủ Thích mời cơm.

Nói đùa như thật.

Thức ăn người yêu nấu, anh chưa ăn đủ thì thôi, sao lại phải nấu cho người khác ăn.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.