Phản Công Làm Công - Thường Niệm Quân

Chương 41




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mấy địa chỉ nhà mà Thích Trang thuận miệng liệt kê, thật sự đã được ba người Lưu Thành để tâm.

Họ không bàn luận nhiều, ngay tối hôm ấy kéo Quách Hạo về nhà, bốn người ngồi trong phòng khách mặt đối mặt, trực tiếp nói: "Căn hộ này tháng sau là hết hạn thuê, tụi anh quyết định mua nhà."

Quách Hạo trông rất tiều tụy, nghe vậy liền ngây người: "Mua nhà?"

"Cũng nên mua rồi," việc này đành để Lưu Thành lên tiếng, "Mọi người cũng lớn tuổi cả, hơn nữa thuê nhà này giá cũng không rẻ, mấy năm thuê nhà cũng đủ trả tiền đặt cọc một căn biệt thự nhỏ rồi... Tiền viện phí của Đoạn Bích Lan tụi anh đã để ra, mày đừng lo lắng."

Ngô Kình đẩy tờ giấy trên bàn tới trước mặt gã: "Những căn ở mấy địa chỉ này đều không tệ, mày xem mày thích căn nào."

Quách Hạo im lặng hồi lâu, giọng khàn khàn nói: "Mọi người đều đã quyết định rồi?"

Lưu Thành trả lời ngay: "Quyết định rồi, là anh đề nghị. Anh sắp kết hôn, cũng nên mua nhà rồi."

"Mọi người," Quách Hạo, "Mọi người có phải cảm thấy tôi đã làm sai không?"

Ngô Dương nhịn không nổi, nói: "Làm sai? Quách Hạo, anh tự bình tĩnh lại mà nghĩ xem, chị Bích Lan bị đuổi khỏi nhà không nơi nương tựa là đáng thương, chị ấy nằm trên giường bệnh là đáng thương, nhưng anh Biện chỉ vì là đàn ông mà anh không thấy anh ấy đáng thương sao? Hay là anh quên rồi, những ngày đó anh ấy sống thế nào! Anh quên anh ấy thức trắng đêm suýt phải vào viện à!"

Cậu càng nói càng kích động, Ngô Kình đợi em trai mình nói xong mới đập mạnh vào lưng cậu : "Im miệng."

"... Tôi quá đáng sao?" Đáy mắt Quách Hạo đậm màu xanh thẫm, ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay: "Tôi không biết làm thế nào để kiểm soát, những gì mọi người nghĩ trong lòng tôi đều biết, nhưng phải làm sao đây! Tôi phải làm sao đây! Tôi thích một người nhiều năm như vậy, người này sắp chết rồi! Tôi sau này không thể gặp lại chị ấy nữa, chị ấy sau này cũng không thể gặp bất cứ ai nữa, tôi muốn khóc cũng khóc không nổi. Nếu như tôi kiểm soát được, tôi đã không sống thế này rồi!"

Gã đấm mạnh vào ngực trái: "Chị Bích Lan vì làm sai chuyện mà bị cha mẹ đuổi khỏi nhà, từ đó gia đình chị ấy coi như chưa từng sinh ra chị ấy. Những người biết chuyện đều tránh chị ấy như tránh rắn rết! Chúng ta mấy người, chỉ có tôi và Ngô Dương nhỏ hơn chị ấy, khi ấy chị ấy chăm sóc chúng ta thế nào Ngô Dương, cậu quên rồi sao? Chị ấy là một cô gái, đang đi học, cả người không một xu, ở thành phố X gọi điện khóc lóc xin lỗi Vệ Biện mấy ngày trời, mọi người quên rồi à?"

Gã vừa nói vừa nghẹn ngào: "Tôi mẹ nó, tôi mẹ nó đêm đó bắt xe tới thành phố X, lúc nhìn thấy chị ấy, chị ấy trốn dưới ghế dài trong công viên. Tôi hỏi sao không nằm trên ghế mà ngủ, chị ấy bảo nằm dưới cảm thấy an toàn, không bị người ta nhìn thấy... Chị ấy vừa nhìn thấy tôi thì nói một câu phải mang theo ba câu xin lỗi. Ban đầu tôi cũng giận, nhưng lúc nhìn thấy chị ấy, tôi liền đau lòng, đau đến không nói nổi lời nào."

Ai cũng đau lòng.

Lưu Thành rít vài hơi thuốc, trong làn khói mù mịt thấp giọng nói: "Đừng nói mấy chuyện này nữa, tụi anh bây giờ đang bàn chuyện mua nhà. Mày xem mấy địa chỉ này có căn nào mày thích không. Nếu không có, mày tự chọn lại đi."

"Đừng hút thuốc nữa," Ngô Kình đẩy vai anh ta: "Bạn gái anh chẳng phải không cho anh hút sao."

Quách Hạo hít một hơi thật sâu, nhìn những địa chỉ đó, bỗng nhiên hỏi: "... Vệ Biện ở đâu?"

Ngô Dương chen lời: "Anh ấy không ở đây."

"Hả?"

"Anh ấy ở với Thích Trang," Ngô Dương bịa chuyện, "Tôi thấy Thích Trang rất tốt, dáng dấp rất hợp với anh Biện, lại có tiền, quan trọng là anh Biện cũng có cảm giác với anh ấy. Đã lâu không thấy anh ấy có cái dáng vẻ đang yêu thế này, cực kỳ tốt."

Cậu ta nhìn Quách Hạo không nói gì, lại thêm vài câu: "Người ta yêu đương tốt thế, hai bên đều tình nguyện. Hơn nữa, Thích Trang... xuất thân chúng tôi không rõ, nhưng chắc chắn là nhân vật lợi hại. Người lợi hại như vậy còn có thể hòa đồng với chúng tôi, tôi nói anh ấy anh ấy cũng không giận!"

Cậu ta một mình nói hăng say, ai cũng biết cậu cố ý muốn kích Quách Hạo.

Quách Hạo đột nhiên hơi ngẩn ngơ.

Đã bỏ ra nhiều như vậy, người mình yêu sắp chết, trong mắt người đó cũng không có mình.

Anh em từ nhỏ đến lớn, giờ không một ai hiểu gã, đứng về phía gã.

Gã thật sự... thua kém Vệ Biện mọi thứ.

Cười khổ hai tiếng, Quách Hạo đẩy tờ giấy trở lại: "Mọi người cứ mua nhà trước đi, tôi đợi... đợi thêm hai tháng rồi nói sau."

Nói xong đứng dậy nhìn họ: "Tôi phải đi bệnh viện một chút, đi trước."

Đi ra ngoài nhấn thang máy, thang máy phía dưới đúng lúc có người lên, tiếng "đinh" vang lên, Quách Hạo ngẩng đầu liền thấy người trong thang máy.

Vệ Biện giữ hai tay Thích Trang áp trên tường thang máy, chân chen giữa hai chân hắn, cắn lấy cằm hắn, uy hiếp: "Em mẹ nó còn vỗ mông anh một cái nữa thử xem?"

Cằm Thích Trang đã đỏ một mảng, tay bị giữ chặt đau nhăn mặt: "Anh mẹ nó là chó hả Vệ Biện!"

"Là sói dâm," Vệ Biện thu răng, dùng lưỡi l.iếm dấu răng mình để lại, "Anh không dùng sức, em giả vờ gì chứ."

"Chết tiệt," Thích Trang liếc mắt thấy: "Cửa mở rồi, buông tay, chừa mặt mũi cho em chút đi."

"Lúc vỗ mông anh sao không thấy em chừa mặt mũi cho anh," Vệ Biện hừ một tiếng buông hắn ra, quay đầu liền đối diện ánh mắt Quách Hạo.

Anh hơi lạnh mặt, kéo cà vạt Thích Trang dẫn người ra khỏi thang máy. Thích Trang mặc anh kéo, lúc lướt qua Quách Hạo thì hơi nhếch môi, mỉm cười lịch sự và khách khí với gã.

Nhưng trong đó vẫn phảng phất vài phần mỉa mai và khiêu khích.

Ngực bị Thích Trang đấm qua lại bắt đầu đau nhức âm ỉ, gương mặt cúi thấp, giọng nhỏ nhẹ gọi một tiếng, "Biện Nhi."

"Trùng hợp thật," Vệ Biện bước đi không ngừng, "Cậu xuống dưới à?"

"Tôi đến bệnh viện," ánh mắt của Quách Hạo xoay người nhìn theo hai người, cuối cùng dừng lại ở Vệ Biện, "Hai người tính sống chung à?"

Sống chung?

Ý tưởng không tệ.

Thích Trang trở tay khoác lên vai Vệ Biện, "Cưng à, sao anh nóng vội thế, sao đã vội thông báo tin hai đứa mình sắp sống chung rồi?"

Hắn còn cố ý nháy mắt với Vệ Biện, trông như thật sự đã thảo luận về chuyện sống chung này vậy.

"Đừng nháy mắt," Vệ Biện không đáp Quách Hạo, dẫn hắn đi tới cửa căn hộ, gõ cửa, "Điện đâu? Sao anh không thấy có lực hút gì cả?"

Thích Trang dựa người vào tường, cùng anh chờ người trong phòng ra mở cửa, nhìn Quách Hạo vẫn đứng trước thang máy, khẽ hừ một tiếng, "Chuyển qua ở với em đi, em sẽ khiến anh tê liệt mà chết."

Chạy tới mở cửa là Ngô Dương, vừa nhìn thấy liền giật mình, "Gì mà chuyển qua ở với anh?"

Chẳng phải chỉ ở nhờ vài hôm thôi à! Chẳng lẽ đúng như lời hắn nói?

Biểu cảm của cậu ngay lập tức trở nên kỳ quặc, Thích Trang nhìn ra được, "Nhóc con, hóa ra là cậu loan tin chúng tôi sống chung khắp nơi."

Hắn cố ý hạ thấp giọng, làm Ngô Dương cũng không tự giác nhỏ giọng theo, "Sao tôi vừa nói xong mà hai anh đã biết rồi?"

"Vào trước đã," Vệ Biện liếc nhìn Thích Trang hai lần, chân dài bước qua ngưỡng cửa, đi vào trước hắn một bước.

Thích Trang nhướng mày, hỏi Ngô Dương với vẻ đầy đắc ý, "Cậu có ngửi thấy mùi gì không?"

"Mùi gì cơ?"

"Có lẽ là mùi ghen tị của ai đó," Thích Trang khẽ cười, "Nhóc con."

Vừa vào trong, Ngô Kình liền hỏi hai người bọn họ, "Thấy Quách Hạo chưa? Cậu ta vừa đi."

"Gặp rồi," Vệ Biện ngửi thấy mùi thuốc lá trong phòng khách, cau mày, "Ai hút thuốc đấy?"

"Lưu Thành."

Nghe thấy, Lưu Thành bất đắc dĩ đáp, "Anh phát hiện thuốc lá thực sự làm nguôi giận trong lòng ít nhiều."

"Hút thì hút," Vệ Biện bảo Ngô Dương đi mở cửa sổ thông khí, "Đừng để bạn gái anh phát hiện. Nhưng mà tôi thấy phát hiện thì phát hiện thôi, đàn ông con trai, sợ người yêu tính sổ là sao?"

Thích Trang bước nhanh mấy bước từ phía sau, vươn tay quàng lên cổ anh, "Sao em cảm thấy câu này của anh đầy ẩn ý thế?"

Vệ Biện nắm lấy cánh tay hắn, "Sao nào, anh Trang Trang, câu này của anh có chữ nào sai không?"

"Anh Trang Trang suy nghĩ kỹ rồi," Thích Trang cười lớn, "Thấy anh nói câu nào cũng đúng cả, ngoan xinh yêu của em sao lại lợi hại, xuất sắc đến vậy."

Người trong phòng ngoài hắn đều cùng rùng mình một cái.

Ghê.

Vệ Biện hít một hơi, nhịn xuống, "Không bằng em."

"Thật ngại quá, hóa ra hình tượng của em trong mắt anh lại vĩ đại đến vậy," Thích Trang nghiêng đầu, hôn lên tóc anh một cái, sợi tóc dính vào môi, hắn bèn hôn từ đầu đến cuối sợi tóc ấy, cố ý khiến Vệ Biện khó chịu, "Cưng à, ngay cả sợi tóc này của anh cũng mê hoặc em đến không tự chủ được."

Vệ Biện, "...Hòa nhau rồi, thế là được chứ?"

Thích Trang hài lòng buông anh ra.

Lưu Thành, Ngô Kình, Ngô Dương cùng làm ra vẻ mặt khinh khỉnh đến mức méo mó, "Huệ."

"Mấy người ghê tởm quá đấy?!"

Trong lòng bọn họ còn nghĩ, trước đây Vệ Biện còn khinh Lưu Thành và bạn gái khoe tình cảm, giờ đến lượt anh chẳng phải còn quá đáng hơn à? Không lẽ không để lại chút cảm giác tồn tại cho mấy người khác trong phòng sao?

Bọn họ cố tình lảng tránh chuyện liên quan đến Quách Hạo, trước khi gã bình tĩnh lại thì không nên nhắc tới, chỉ hỏi, "Sao đột nhiên về đây?"

"Lấy chút đồ," Vệ Biện ngồi lên tay vịn sofa, đột nhiên cúi đầu, ghé sát tai Lưu Thành hỏi, "Những thứ tôi bảo bạn gái anh mua, mua xong chưa?"

Lưu Thành, "Trước đây cô ấy đưa anh một túi, nói là đều ở trong đó, còn không cho anh xem, mày rốt cuộc nhờ cô ấy mua cái gì thế?"

Thích Trang nhìn đồng hồ, đếm ngược từng giây, vừa hết mười giây thì kéo Vệ Biện dậy, "Nói chuyện thì nói chuyện, dán sát thế làm gì?"

Vệ Biện giả vờ nhíu mày, "Không được nói nhỏ à?"

Thích Trang làm mẫu, ôm lấy vai Lưu Thành, giữ khoảng cách ít nhất 30cm giữa mặt và tai đối phương, chưa kịp nói gì, đã bị Vệ Biện kéo ra, không vui, "Vừa nãy anh nói nhỏ có ôm anh ta không?"

Lưu Thành, "..."

Mẹ nó.

Ngô Kình và Ngô Dương cười nhạo, cười một lúc rồi nói, "Nếu người trong giới biết hai người yêu nhau, chẳng phải sẽ khóc chết à?"

Vệ Biện lười quan tâm phản ứng của đám người đó, "Không hứng thú."

"Lần này chúng ta nghỉ phép không thấy phản ứng của họ," Ngô Dương cười hì hì, "Chắc là ông chủ cũng không biết hai người yêu nhau, thật mong đợi. Còn nhân viên MIAIDU của chúng ta, cơ bản mười người đồng tính thì bảy người có ý với anh Biện, Thích Trang, anh không thấy mình chiếm lợi lớn à."

"Cậu nói các cậu được nghỉ một lần?" Thích Trang, "Ngày 12?"

Vệ Biện cười muốn điên, tên ngốc này cuối cùng cũng nhận ra, lần trước bị ông chủ chơi cho một vố.

"Đúng vậy, hôm ấy trời mưa."

Thích Trang lập tức lạnh lùng cười hai tiếng, "Ông chủ các cậu đúng là giỏi thật."

Ngô Dương không hiểu đã xảy ra chuyện gì, "Ông chủ chúng tôi thực sự rất quan tâm tới chúng tôi mà."

Ông chủ của MIAIDU từng làm khó Thích Trang không chỉ một lần, quả thực là lớn gan, đến mức hắn sắp tức đến bật cười.

Trước đây không chỉ giao ghế khoang VIP cho Đàm Xảo Nhi, giờ lại...

Hắn đột nhiên nghĩ đến Đàm Xảo Nhi.

Biểu cảm của Thích Trang khựng lại, "...Mẹ nó."

"Thực sự tức rồi à?"

Nghe thấy tiếng chửi thề nhỏ ấy, Vệ Biện giơ tay lên vỗ vỗ đầu hắn, vẻ mặt miễn cưỡng an ủi, "Anh Biện sẽ đòi lại mặt mũi cho em."

Thích Trang bất ngờ ôm chặt anh, cơ bắp trên cánh tay siết chặt, dùng sức rất lớn, "Sắp đến sinh nhật em rồi."

"Đúng vậy," ánh mắt Vệ Biện ánh lên nụ cười, "Sinh nhật hôm ấy chơi cái gì k.ích thích chút nhé?"

"Cái gì k.ích thích cũng không bằng chơi anh," Thích Trang, "Anh cho em chơi không? Sinh nhật người ta chẳng phải đều có chút đặc quyền sao?"

Vệ Biện hỏi ngược lại: "Đến sinh nhật anh, em cho anh chơi không?"

Thích Trang cười nhẹ, nhưng ánh mắt thoáng trầm xuống.

Những yếu tố không chắc chắn.

Mẹ nó, yếu tố này còn thích Vệ Biện.

Chết tiệt.

Sao ai cũng thích bé yêu của hắn chứ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.