Phản Công Làm Công - Thường Niệm Quân

Chương 40




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thích Trang vốn không định nói thẳng với Vệ Biện, nhưng kế hoạch không theo kịp thực tế. Người ta đẹp trai lên, khí thế cũng mạnh mẽ hơn. Khi hắn soi gương, trong lòng đã tự nhủ, "Anh đã có một người bạn trai xuất sắc như em rồi, người bạn trai này hỏi chuyện quá khứ của anh, thì có làm sao đâu?"

Không muốn nói ư? Nhìn khuôn mặt này mà bảo không muốn nói?

...

Khó mà diễn tả.

Khi hoàn hồn lại, hắn đã nói xong.

Thích Trang thề, hắn trở nên không biết xấu hổ thế này, tất cả đều là lỗi của Vệ Biện. Một công tử phong lưu phóng khoáng, nay bị anh làm cho thành kẻ tự luyến, mặt dày không ai bằng.

Trong phòng tắm, Vệ Biện hắt hơi liền hai cái, nhíu mày, chỉnh nhiệt độ nước cao hơn.

Ra khỏi phòng tắm, anh lớn tiếng ngồi phịch xuống ghế sofa, ra lệnh cho Thích Trang: "Lại đây sấy tóc cho cục cưng của em đi."

Thích Trang nhướn mày, chậm rãi cầm khăn khô lại, "Giờ chịu để em chạm vào tóc rồi à?"

Hắn bắt đầu lau từ đuôi tóc, thấm nước trên tóc. Tóc của Vệ Biện khi ướt sẽ chuyển thành màu vàng sẫm, ánh vàng nhạt ẩn trong những sợi tóc. Ngũ quan của anh sắc nét, tóc khô là màu vàng rực rỡ sắc sảo, còn lúc này, khi từng sợi được chải gọn về phía sau, lại toát lên vẻ trầm ổn, trưởng thành.

Nghĩ đến đây, Thích Trang bật cười. Nếu Vệ Biện mà gọi là trưởng thành trầm ổn, thì chẳng phải hắn đã trưởng thành đến đỉnh điểm rồi sao?

Bàn tay len lỏi giữa những sợi tóc, thỉnh thoảng dừng lại trên da đầu, khiến Vệ Biện nhắm mắt, cơn buồn ngủ dần kéo đến, "Dễ chịu."

"Đừng ngủ," Thích Trang tay vẫn không dừng, nói: "Anh còn chưa kể đó."

Vệ Biện vẫn nhắm mắt, lười biếng lên tiếng: "Sao em muốn biết đến thế."

Sao lại nhiều chuyện như vậy.

Với chuyện cũ của bất kỳ ai, Thích Trang đều chẳng mấy quan tâm.

Nhưng hắn lại đặc biệt để ý đến câu nói của Vệ Biện dành cho Đoạn Bích Lan: rằng anh tệ bạc, rằng cuộc sống riêng tư của anh phức tạp đa dạng, nhưng tại sao lại bảo bản thân không xứng đáng?

Hắn không để lộ ra ngoài, chỉ nói: "Tò mò thôi."

"Câu chuyện thật ra rất đơn giản," giọng Vệ Biện bình thản, "cha mẹ anh mất sớm, họ hàng còn lại không nhiều, người duy nhất thân thiết là..."

Anh dừng lại, "...là một người anh họ hơn anh mười tuổi."

Bốn câu, là đủ kể trọn câu chuyện.

Tuổi của Đoạn Bích Lan khi ấy chỉ đủ để cô trơ mắt nhìn người bạn đồng hành từ nhỏ tự do rời khỏi thành phố X, bay đến thành phố H. Cô không chịu nổi, từ trường học vắng vẻ không ai bầu bạn chạy ra, tìm đến anh họ của Vệ Biện.

Cô gái trẻ, đầy sợ hãi và gấp gáp, đã dùng một lý do kém cỏi như ác mộng: "Em có thai rồi, là con của A Biện, anh à, em phải đi tìm anh ấy."

Anh họ hoảng hốt, lập tức gọi cho Vệ Biện. Chưa từng gần gũi phụ nữ, Vệ Biện nghe xong cười phá lên, tưởng rằng đây là trò đùa ác ý của anh họ và Đoạn Bích Lan, bèn trêu chọc: "Có thai với em á? Được thôi, anh dẫn cô ta đến bệnh viện phá thai đi."

Người anh họ, vì lo lắng cho anh mà trưởng thành sớm, mang theo cảm giác tội lỗi đưa Đoạn Bích Lan đến bệnh viện. Trên đường đi, họ không may gặp tai nạn.

"Trong bức ảnh hiện trường tai nạn, anh ấy nằm sấp trên người Đoạn Bích Lan, đặc biệt bảo vệ bụng cô ta."

Bảo vệ cái bụng của cô gái đã lừa gạt anh ấy, và đứa "con" mà Vệ Biện bảo đem đi phá bỏ.

Tim Thích Trang thắt lại, "Người đâu?"

"Người chết tại chỗ," Vệ Biện rít một hơi thuốc, "bố mẹ anh ấy còn không biết chuyện gì xảy ra. Anh họ của anh, thậm chí còn giấu kín mọi chuyện, sợ người ta sau lưng bàn tán về anh."

Vệ Biện vốn là một con dao sắc bén, chẳng ai nắm được, gương mặt xuất sắc càng khiến người ta chú ý. Anh họ đã phải nghe không ít lời dị nghị đầy thành kiến. Việc Đoạn Bích Lan tìm đến anh ta, gần như khiến thần kinh anh ta căng đến mức không phân biệt được thật giả với lời nói dối đầy sơ hở này.

Thích Trang từ tay anh lấy đi điếu thuốc, đưa lên miệng rít một hơi, hồi lâu mới cất lời nhận xét: "Tâm trạng phức tạp."

Vệ Biện nghe vậy liếc nhìn hắn, khóe môi khẽ nhếch: "Sao lại phức tạp?"

"Không nói rõ được," Thích Trang nhìn anh, đột nhiên hỏi: "Đã khóc chưa?"

"Lời thừa thãi," Vệ Biện khẽ cười nhạt, "Anh đây đã dùng hết nước mắt cả đời để khóc hết vào lúc đó rồi. Từ đó về sau, trở thành một người đàn ông cứng rắn, không chuyện gì có thể khiến anh rơi nước mắt nữa."

"Giỏi lắm," Thích Trang cười nhạt, "Đói không?"

Vệ Biện dập tắt điếu thuốc, cười khẽ hai tiếng: "Kỹ năng chuyển đề tài của em kém cỏi quá."

"Là vì em xuống phong độ," Thích Trang nói.

Vì sao xuống phong độ?

Thích Trang dường như nhìn thấu được những lời chưa nói ra của Vệ Biện, hắn thu lại nụ cười, môi mím chặt, nói: "Vì em đau lòng."

Đau lòng cho anh.

Vệ Biện thoáng sững sờ, trầm mặc một hồi lâu rồi bất ngờ đứng dậy, nhìn xuống Thích Trang từ trên cao: "Đi ngủ."

"Cái gì?"

"Đi ngủ," Vệ Biện nghiêng người, che đi nụ cười nơi khóe miệng, không để Thích Trang nhìn thấy, "Nhanh lên, trước khi anh không kìm được mà xử lý em."

Thích Trang im lặng nửa phút: "Không phải anh định trốn em mà lén khóc trong phòng khách đấy chứ?"

"Nước trong đầu em chưa bị anh vắt cạn hay sao?"

Anh đau lòng hình như chỉ kéo dài trong chớp mắt ấy, sau đó nhanh chóng kìm nén cảm xúc, lại trở về làm một Vệ Biện thường ngày.

Cứ như anh đã quen với nỗi đau ấy, nên mới có thể nhanh chóng vượt qua nó.

Thích đại thiếu gia chăm chú nhìn biểu cảm của anh, cuối cùng đứng dậy trở về phòng ngủ chính, Vệ Biện theo hắn đi tới cửa, nhìn hắn nằm xuống giường, kéo chăn đắp lại.

"Tiếp tục," anh thúc giục: "Nhắm mắt lại."

Thích Trang: ...

"Có thể hỏi một câu không," Thích Trang nói, "Anh lại muốn ép em ngủ sao?"

Vệ Biện bước theo ngồi xuống bên cạnh: "Anh ngủ cùng em chẳng được à? Sao em dính người thế."

Thích Trang mắt giật giật, Vệ Biện dứt khoát nhắm mắt, dùng cách ngây ngô nhất của trẻ con mà thách thức hắn: "Thi đấu đi, xem ai ngủ trước thì thắng."

"Cho anh thắng, cho anh thắng," Thích Trang vừa nói vừa nhắm mắt lại, "Chết tiệt, càng không thấy buồn ngủ."

Vệ Biện bất đắc dĩ mở mắt.

Anh ngồi dậy, nghiêng đầu hỏi: "Em từng học guitar mà, thế ở đây có không?"

"Có, ở phòng khách," Thích Trang nhớ lại, đó là quà tặng năm ngoái, không biết tên ngốc nào nghe ngóng được hắn từng học guitar, mà nghe ngóng còn không chính xác, xu nịnh một cú lệch hẳn, "Trên tủ ấy."

Vệ Biện đứng dậy đi lấy, kéo ghế ngồi cạnh giường, cẩn thận chỉnh dây đàn, rồi nói: "Nhắm mắt lại."

Thích Trang nhắm mắt.

Tiếng guitar khẽ vang lên, trong trẻo tựa dòng suối nhỏ chảy giữa trời. Êm ái dịu dàng, từng tầng từng lớp tựa lớp kẹo đường quấn lấy người nghe, Thích Trang thoải mái thở dài một hơi: "Muốn nghe anh hát."

Vệ Biện liền khẽ cất giọng hát bài tình ca.

Ở MIAIDU, anh toàn hát những bài tràn đầy nhiệt huyết, tiết tấu mạnh mẽ, như chất k.ích thích mang theo hơi men. Những bài hát chậm rãi mà đong đầy tình cảm thế này, đây là lần đầu Thích Trang được nghe.

Đợi đến khi hơi thở của Thích Trang dần trở nên đều đặn, Vệ Biện mới đặt cây đàn xuống. Anh giơ tay lên trước mặt Thích Trang khẽ vẫy vài cái: "Thích Trang?"

Người ngủ say chẳng hề có phản ứng.

Vệ Biện lớn tiếng hơn một chút: "Đồ ngốc?"

Vẫn không có phản ứng.

Ngủ thật rồi.

Anh nở nụ cười xấu xa, tìm một cây gậy dài vừa tầm trong phòng, trèo lên giường, quỳ hai bên eo của Thích Trang, dùng cây gậy lộn xộn chiếc áo choàng tắm của hắn.

Phần trên lỏng lẻo, phần dưới thì bó sát, trên thì phóng túng, dưới lại đầy cấm dục.

Cây gậy dài thay thế tay anh, từ trên xuống dưới dừng lại nơi anh thích, trượt tới phía dưới của Thích Trang, Vệ Biện khẽ dùng lực, chiếc áo choàng bị ép lộ ra đường nét rõ ràng, anh hạ thấp giọng, huýt sáo một tiếng, cây gậy nhẹ nhàng vỗ vỗ nơi đó hai cái.

"Thích Trang, quả nhiên nhìn mặt đoán được phía sau, phía sau nhất định không tệ."

Anh tiếp tục đi xuống.

Thích Trang cảm thấy hơi ngứa, vô thức cựa mình, Vệ Biện cười hai tiếng, liên tục khiêu khích vào chỗ ngứa của hắn, lúc nhẹ như lông vũ chạm vào, lúc lại nặng tay suýt làm người ta tỉnh giấc.

Từ trên xuống dưới hoàn thành "tác phẩm," cây gậy liền bị anh vứt bỏ.

Trong mắt Vệ Biện, vẫn cảm thấy thiếu thiếu chút gì.

Anh quay vào bếp, tìm được một quả đào trong tủ lạnh, cắt ra một miếng nhỏ, đặt lên ngực trần của Thích Trang.

Hoàn hảo.

Anh lấy điện thoại ra chụp từ mọi góc độ, không dưới năm mươi tấm ảnh, rồi lập một album mới, khóa lại, đặt tên là: "Phong cảnh của Thích Trang."

Hương đào ngày càng ngọt ngào, Vệ Biện chụp xong liền nhặt miếng đào trên người Thích Trang lên ăn, ăn xong còn thèm thuồng. Quả đào này ngọt thật, ăn một miếng rồi lại muốn ăn nữa, nhưng ăn đào không để trên người Thích Trang thì cứ cảm thấy không đúng vị.

Vì thế anh cắt nhỏ phần đào còn lại, lấy ngực của Thích Trang làm đĩa trái cây, quả nhiên, ngọt thấm vào tim, không thể cưỡng lại.

Khi Thích Trang tỉnh lại, chỉ cảm thấy trên người có một mảng dính dính, với kinh nghiệm của kẻ lão luyện, cơn buồn ngủ lập tức bị dọa bay, nhưng rồi nhận ra chỉ có phần ngực là không đúng.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, đầu óc bắt đầu hoạt động.

Vệ Biện cầm một chiếc khăn từ phòng tắm đi ra, thấy hắn tỉnh dậy thì ngạc nhiên nhướn mày: "Tỉnh rồi?"

"Ừm," Thích Trang đáp, "Anh cầm khăn làm gì?"

"Lau sạch phần thân trên cho em," Vệ Biện cười đầy ẩn ý, "Xin lỗi nhé, vừa rồi uống sữa bên cạnh em, không cẩn thận làm đổ lên người em."

Biểu cảm của Thích Trang trở nên kỳ lạ, hắn khẽ ngửi một chút, may mắn không có mùi mà đàn ông đều hiểu, ngược lại có chút hương đào thoang thoảng: "Còn là vị đào?"

Vệ Biện rất nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy."

Đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, còn là tư tưởng bại hoại!

Thích Trang ho khan hai tiếng.

Hắn còn tưởng rằng...

Còn tưởng rằng Vệ Biện đã tự mình làm một phát lên người hắn, khiến hắn dính đầy cả người.

... Không đúng chứ.

Biểu cảm của Thích Trang hơi vặn vẹo.

"Em, một anh đẹp trai lai láng nằm ngủ ngay trước mặt anh, kết quả anh chẳng làm gì cả?"

Chết tiệt.

Không cứng à? Không muốn chiếm chút tiện nghi à?

Càng nghĩ sắc mặt càng đen, Thích Trang chỉ vào mình: "Anh mẹ nó nằm ngay bên cạnh em, chỉ uống một chai sữa vị đào sao?"

"Thế em còn muốn thế nào," Vệ Biện đáp, "Chẳng lẽ anh còn phải nhìn em ngủ, rồi tạo dáng cho em chụp lén, sau đó giấu ảnh trong phòng, đợi đêm khuya thanh tĩnh lấy ảnh ra tự xử?"

Thích Trang: "... Thôi đi, anh cứ uống sữa bò đi cho em nhờ."

Chột dạ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.