Phản Công Làm Công - Thường Niệm Quân

Chương 34




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chẳng mấy chốc, huấn luyện viên nhắc họ kiểm tra lần cuối.

Độ cao 4500 mét, đầu tiên là rơi tự do 50-60 giây, sau khi rơi đến độ cao nhất định thì bung dù, lượn vòng khoảng 5-7 phút rồi tiếp đất. Vệ Biện và Thích Trang đều là người có kinh nghiệm, nắm rõ mức độ của các bước rất tốt.

Chưa kể đến lần nhảy của Thích Trang trước đây, lúc nãy Vệ Biện còn nói chuyện rất lâu với huấn luyện viên, khiến huấn luyện viên cực kỳ yên tâm về anh.

Khi ghép cặp, Vệ Biện ở phía sau, Thích Trang ở phía trước. Tư thế này khiến Vệ Biện rất hài lòng. Gió từ cửa cabin thổi mạnh, theo tín hiệu chỉ dẫn, Vệ Biện đẩy Thích Trang nhảy xuống.

Cơn gió rít gào từ dưới thổi ngược lên!

Mây trời nằm trong tầm tay, hồ nước và núi non biến thành những hình dáng nhỏ bé như lòng bàn tay. Dòng nước xanh ngọc, núi cao đất vàng, chỉ cần liếc mắt là thu hết cả thành phố A vào trong tầm nhìn, tráng lệ vô cùng.

Huấn luyện viên chậm hơn họ một nhịp, tay phải quấn chiếc GoPro nhắm thẳng về phía họ.

Thích Trang và Vệ Biện dang hai tay, gió mạnh làm quần áo họ xộc xệch, thỉnh thoảng một trong hai người bị gió thổi lệch tay ra rồi lại trở về vị trí cũ.

Tóc Vệ Biện bay phần phật, trong đầu anh vẫn còn nghĩ, may mà anh ở phía sau. Nếu là anh ở phía trước, Thích Trang ở phía sau, thì dù không sợ độ cao cũng bị tóc anh tát cho chóng mặt.

Anh mở miệng, hét lớn: "Sao rồi?"

Thích Trang cũng lớn tiếng đáp lại: "Được đấy!"

Vệ Biện cười, cảm giác được máy quay của huấn luyện viên nhắm về phía mình, anh quay đầu đối diện với ống kính, còn dư sức giơ tay làm ký hiệu chữ V.

Sau đó, anh lại đưa hai tay về vị trí cũ, nắm lấy tay Thích Trang ở dưới, các ngón tay luồn vào kẽ ngón tay hắn, mười ngón đan xen.

Mẹ kiếp.

Là vì độ cao hay tốc độ rơi tự do mà khiến trái tim trong lồng ngực đập thình thịch như điên?

Thích Trang hét lớn: "Vệ Biện——"

Hắn bốc đồng rồi.

"Bạn trai nghe vẫn hay hơn người tình tiếp theo, đúng không?"

Gió cuốn câu nói này thành từng đoạn lẻ tẻ. Huấn luyện viên làm ký hiệu tay nhắc họ kéo dây, Vệ Biện đếm thầm trong lòng: 1, 2, 3, rồi kéo dù.

Tốc độ rơi tự do đột ngột dừng lại, ngay sau đó giảm xuống chậm hơn.

Chính sự đột ngột này khiến Thích Trang cứng đờ vì ngượng ngùng.

Giọng nói của Vệ Biện vang lên phía sau tai hắn: "Cậu vừa nói gì đấy, nói lại lần nữa xem?"

Không nghe thấy à?

Hóc-môn tăng cao quá nhanh, giờ ngượng ngùng lại ngượng đến thấu tim gan, Thích Trang đáp: "Tôi chỉ hét bừa vài tiếng, xả bớt cảm xúc thôi."

Dù đang lượn xuống đất, cần khoảng sáu, bảy phút, từ bên này núi non bay qua cánh rừng đến khoảng đất trống rộng lớn, Thích Trang không nhìn thấy vẻ mặt của Vệ Biện phía sau, chỉ biết rằng sắc mặt anh lạnh băng, không chút cảm xúc.

Lần đầu tiên thấy có người tỏ tình xong lại rút lời.

Thích Trang rốt cuộc nghĩ cái gì? Đùa giỡn? Thử nghiệm? Hay chỉ là hứng thú nhất thời?

Tỏ tình xong lại rút lời mà không hỏi ý chủ nhân của câu tỏ tình ấy.

Anh im lặng một, hai phút, Thích Trang hoàn hồn, theo phản xạ nhíu mày: "Vệ Biện, nói gì đi chứ."

"Nói cái rắm."

Giỏi thật, ngay cả khi đang nhảy dù cũng có thể tự chọc mình bực.

Khoảng cách với mặt đất ngày càng gần, huấn luyện viên vẫn gọi họ cười lên để chụp nhiều ảnh. Trải nghiệm tuyệt vời như vậy sao có thể kết thúc qua loa? Thích Trang không nhìn thấy biểu cảm của Vệ Biện: "Đẹp trai, nói gì đi."

Vệ Biện nén giọng: "Thích Trang, hỏi lại cậu lần cuối, cậu vừa nói gì đấy?"

Anh nghe thấy rồi.

Đầu óc phản ứng nhanh chóng, Thích Trang lẩm bẩm chửi thề mấy câu: "Mẹ kiếp, nghe thấy rồi mà còn giả bộ không biết."

"Không nghe thấy," giọng Vệ Biện không rõ cảm xúc, "hỏi lần cuối, nói hay không thì tùy cậu."

Thích Trang ban đầu còn hơi ngại ngùng, nhưng dần dần cong khóe môi lên. Họ đã bay qua hồ nước và sông núi, lướt qua rừng rậm để đến cánh đồng rộng lớn.

Dưới chân giẫm lên non sông nước biếc, trên tay có thể chạm vào mây trắng trời xanh.

Huấn luyện viên ở bên cạnh vẫn đang quay video, trong khoảnh khắc lãng mạn như vậy, không tỏ tình thì thật đáng tiếc.

Đối xử với người khác thì dễ dàng, nhưng sao đến lượt Vệ Biện thì lại bị nghẹn họng?

Nhát quá.

Không được.

"Nói ra cũng thấy kỳ kỳ," Thích Trang nói, "Lần đầu gặp đã bảo muốn bao nuôi cậu, sao đến giờ lại nói không nổi câu thích cậu?"

"..." Vệ Biện chỉ thấy sau gáy hắn, bắt được hai chữ "thích cậu," sắc mặt anh dịu lại đôi chút: "Chậc."

Huấn luyện viên cách họ không gần, hét lớn mấy câu, thấy họ không nghe rõ, lại làm ký hiệu tay.

Sắp tiếp đất rồi, đoạn video cuối, hai người không hôn nhau một cái à?

Thích Trang tự tưởng tượng ra câu này, tự mình chọc mình bật cười khẽ. Sau đó hắn hắng giọng, nghiêm túc nói: "Vệ Biện."

Vệ Biện nhìn lên trời, chân dài đung đưa mấy cái, một, hai, ba, chết tiệt, sao còn chưa nói?

"Nói đi." Vệ Biện giục hắn.

Tôi có chút cảm giác với cậu.

"Tôi có rất nhiều cảm giác với cậu."

Hơn nữa, cả hai chúng ta đều biết chơi, đẹp trai, và đều ngông nghênh.

"Hơn nữa chúng ta rất xứng đôi."

Tôi cảm thấy tôi thật sự thích cậu.

"Cậu có cần một người, vừa đẹp trai, vừa có tiền, tính tình vừa tốt, biết chơi, tên còn hai chữ Thích Trang, làm bạn trai mình không?"

Câu nói này đúng là điên cuồng.

Vệ Biện cười phá lên, vừa định bảo hắn tự luyến thế, thì nghe thấy Thích Trang à một tiếng: "Không đúng, tôi nói sai rồi."

"?"

Thích Trang nghiêng mặt, mái tóc đen bị gió lớn thổi tung tứ phía, che đi đôi mày mắt của hắn nhưng chẳng thể che khuất được nụ cười nơi khóe miệng:

"Anh có cần một người bạn trai, vừa đẹp trai, vừa có tiền, tính tình lại tốt, còn biết chơi, tên chỉ có hai chữ, mà lại rất... thích anh như Thích Trang này không?"

"Lời tỏ tình trong sáng thế này à," Vệ Biện ghé sát vào tai hắn, vì bận tay không thể làm gì khác nên dùng cằm khẽ cọ vào tóc đen của hắn, "Anh cứ tưởng em sẽ nói mấy chuyện kỹ thuật, vóc dáng, hay làm sao cho em sướng đến phát điên gì đó cơ."

"Em cũng ngạc nhiên lắm," Thích Trang đáp, "Ban đầu đúng là định nói thế đấy, nhưng khi thốt ra lại thành ra thế này. Vệ Biện, anh thật tà ma."

"Là tại anh à?"

Bốn từ này được anh nói ra vừa nhẹ vừa đầy quyến rũ, như lời thì thầm giữa tình nhân, từ tai chui thẳng vào não Thích Trang. Dường như vẫn chưa đủ, Vệ Biện lại cười khẽ, tiếng cười trầm thấp bị gió cuốn tan, thế nên anh ghé sát thêm, đôi môi gần như chạm vào tai hắn:

"Trang Trang à, cú đánh thẳng này của em thật quá xuất sắc."

Thích Trang giả bộ thở dài một tiếng: "Hết cách rồi, không tỏ tình thì có người sắp tự làm mình khóc chết mất thôi."

Vừa dứt lời, Vệ Biện đã nhấc đầu gối lên, nhẹ nhàng chạm vào hắn một cái rồi giả bộ kinh ngạc không thật: "Sao chỗ này mềm thế nhỉ, anh đá trúng đâu rồi? Để anh sờ thử xem."

Đá trúng chỗ nào nữa, mông chứ đâu.

Không đầy một phút sau, họ đã bay qua rừng cây và đáp xuống đất. Chiếc dù lớn ụp lấy hai người, nhưng vừa chạm đất, thay vì gỡ ra ngay, họ đứng yên ổn trước đã.

Vệ Biện túm lấy vạt áo nơi eo Thích Trang, phòng bị để khỏi bị kéo ngã: "Thích đại thiếu, em nhấc tay trái lên."

Thích Trang nhấc tay trái lên, Vệ Biện vòng qua dưới cánh tay hắn mà ôm lấy: "Thế này dễ hơn."

Thích Trang kéo kéo chiếc dù: "Anh nghĩ sao?"

Huấn luyện viên cũng hạ cánh xuống, đang bận rộn gỡ thiết bị, vừa ngẩng lên đã ngơ ngác hỏi: "Hai cậu đang làm gì đấy!"

Vệ Biện: "Tôi đây là người sống vì lãng mạn."

Đúng vậy, anh lãng mạn, nhưng còn lải nhải gì nữa, nói "được," "ok" thôi mà khó thế sao?

"Trước tiên phải nói rõ, anh không phải kiểu ai đến cũng gật," Vệ Biện tiếp lời, "Thứ hai, anh rất kén chọn về nhan sắc, dáng vóc và tính tình của bạn giường."

Thích Trang duỗi dài đôi chân, chỉ vào mình: "Cấu hình thế này thì chắc đè bẹp mọi đối thủ rồi."

"Sao anh chẳng thấy em có tính tình tốt nhỉ," Vệ Biện trêu chọc, "Chỉ thấy em giả vờ rất giỏi."

"Đừng lảm nhảm nữa," Thích Trang không nhịn được buột miệng, "Anh có phải đàn ông không, Vệ Biện? Em nói thẳng ra rồi, anh đồng ý mà cũng phải chuẩn bị cả một bài diễn văn dài à?"

Một câu "Được rồi, quen em" bị anh nuốt ngược lại vào họng. Vệ Biện cười híp mắt, nuốt trôi luôn câu trả lời: "Anh là người có giá trị, phải suy nghĩ kỹ nửa tiếng."

"Nửa tiếng, anh—"

Vệ Biện: "Kéo dài đến một đêm."

"..." Thích Trang bật cười lạnh, lật chiếc dù lên: "Anh đúng là trái tim bé bỏng của Trang Trang này, Trang Trang thích chết cái kiểu mặt dày của anh rồi."

Huấn luyện viên vừa bước tới: ...

Đến khi giao lại ảnh và video, ông thầy thực sự thở phào nhẹ nhõm. Đồng nghiệp bên cạnh thấy vậy liền ngạc nhiên hỏi: "Hai người khó chiều lắm à?"

Huấn luyện viên lắc đầu, lẩm bẩm: "Quá ân ái!"

.

Ở đây có rất nhiều khu chợ. Hai người vừa về tới trung tâm thành phố liền thấy dưới khách sạn đã dựng sân khấu lớn. Một nhân viên phục vụ trong khách sạn giải thích:

"Mỗi tháng vào ngày 13 chúng tôi đều tổ chức lễ hội bia, người tham gia sẽ biểu diễn trên sân khấu. Ai thắng cuối cùng có thể mang bia và 5000 tiền mặt về. Tối nay còn có xiên nướng, đồ ăn vặt và đủ thứ tụ họp bên cạnh, rất náo nhiệt. Quý khách nếu muốn ra ngoài chơi thì nhớ giữ chặt ví nhé."

"Biểu diễn gì?" Vệ Biện hứng thú hỏi.

"Bất cứ gì khiến mọi người hài lòng," nhân viên phục vụ chỉ vào những bàn tròn lớn xếp thành hàng, "Nếu biểu diễn hay, khách sẽ tự bỏ tiền mua bia tặng người thi đấu. Cuối cùng ai được tặng nhiều nhất sẽ chiến thắng. Hôm nay bia còn rẻ nữa, tôi nhớ từng có người mang về ba xe tải bia đấy."

Thích Trang bình luận: "Nghe có vẻ vui."

Nhân viên phục vụ không ngờ hai vị khách giàu có này lại quan tâm. Nghe họ nói xong, anh ta phấn khích hẳn: "Hai vị có muốn thử không?"

Vệ Biện đặt tay lên vai Thích Trang, hỏi: "Thích đại thiếu muốn lên hát một bài nhảy một điệu không?"

Thích Trang dứt khoát từ chối: "Không cần đâu."

Từ chối gọn gàng vậy sao?

Vệ Biện vòng tay qua vai hắn, ngón tay chạm vào cằm hắn: "Không muốn hát nhảy thì chắc vẫn còn tài lẻ nào khác chứ?"

"Đúng đúng," nhân viên phục vụ nhiệt tình: "Tháng trước có người diễn tiết mục đập đá trên ngực, tháng trước nữa có anh chàng giả gái, quả là lợi hại. Lúc mặc đồ nam thì bình thường thôi, vừa hóa thân thành cô gái trông đẹp đến ngỡ ngàng!"

Vệ Biện cười phá lên: "Hahaha Thích Trang em cũng làm được đấy!"

"... Hahaha," Thích Trang đáp, "Em quyết định không đồng ý cho anh bỏ qua tiết mục giả gái nữa."

Như sét đánh ngang tai, tiếng cười lớn của Vệ Biện bỗng dưng ngừng lại: "Em nói gì?"

Thích Trang xòe bàn tay, không có gì cả, rồi khép ngón tay lại, như thể đang nắm giữ thứ gì.

Làm khẩu hình: "Thóp."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.