(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hơi nóng bốc lên ngùn ngụt trong phòng tắm, nước ấm xối từ đầu xuống, cuốn trôi đi cái lạnh.
Tóc vàng ép sát vào da đầu, nước trút lên lưng Vệ Biện, anh chống hai tay lên gạch men, mắt dán chặt vào bức tường, trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh.
Đã hôn rồi.
Anh chạm vào môi mình. "Xít."
Môi bị rách vài chỗ, động vào là đau. Thích Trang cũng giống anh, cũng bị anh cắn ra mấy vết, chẳng ai khá hơn ai.
Họ cắn xé nhau, dữ dội như muốn nuốt chửng đối phương vào bụng.
Cả hai đều phát điên.
Vệ Biện tắt nước, vuốt ngược tóc ra sau, ghé sát gương ngắm khuôn mặt điển trai của mình, rồi lè lưỡi ra.
Đầu lưỡi vẫn còn đỏ, bị đối phương hút đến mức vậy. Anh nghiêng đầu xem xét vết thương, chắc chắn trên đó không còn chút bùn cát nào chưa rửa sạch.
Thú thật, lần này chẳng có gì gọi là thăng hoa hay sung sướng cả, hương vị trong miệng chỉ toàn mưa, cát và mùi máu. Không có dây dưa say đắm, chỉ có một trận "khẩu chiến" trên ý nghĩa bề mặt.
Nhưng lại làm người ta không thể dừng lại, muốn dùng đầu lưỡi hoàn toàn chinh phục người kia, bắt hắn ngoan ngoãn, đừng gây chuyện.
Vệ Biện li.ếm môi, đau đến mức biểu cảm méo mó, sau đó cầm áo choàng tắm, khoác lên người bước ra khỏi phòng tắm.
Thích Trang đang đợi anh bên ngoài, nhìn thấy anh ra liền nhướn mày:"Nhanh vậy."
Hắn đếm giây, thời gian Vệ Biện vào ra chỉ hơn ba phút.
Nhìn bề ngoài cả hai rất tự nhiên, ngoại trừ vết thương trên môi không thể che giấu, họ dường như không khác gì trước khi hôn nhau.
Còn những lời nói trong cơn bốc đồng, khắc vào tim, nhưng lại không ai nhắc đến.
"Cậu chỉ có một phòng tắm," Vệ Biện trả lời, "tôi còn tắm lâu được à?"
Thích Trang muốn cười, nhưng hắn phải nhịn, vết thương trên môi đau, cười lên lại càng đau hơn. Hắn cầm đồ ngủ bước vào phòng tắm, hơi nước vẫn chưa tan hết, trong không khí phảng phất mùi dầu gội và sữa tắm quen thuộc.
Cảm giác này thật kỳ lạ.
Trong không gian nhỏ hẹp, có một người vừa đứng đây tắm rửa, dùng những thứ mà hắn thường sử dụng, giờ toàn thân mang mùi hương của hắn.
Thích Trang vừa nghĩ vừa c.ởi đồ, bên ngoài, Vệ Biện gõ cửa phòng tắm, "Này, đưa tôi cái quần l.ót."
"Ngăn kéo dưới cùng trong tủ phòng ngủ," Thích Trang đáp, "có cái mới, cỡ chúng ta không chênh lệch bao nhiêu đâu."
Vệ Biện cười khẽ, "Nhìn tôi hùng vĩ quá nên muốn vin cớ phải không?"
"Đến tôi còn cần vin cớ với cậu sao," Thích Trang cười, vừa đau vừa nói vọng ra theo tiếng nước, "cậu mặc quần l.ót của tôi, dù rộng cũng nhớ làm bộ như không có gì xảy ra đấy."
Chiếc cửa kính mờ không thể nhìn rõ bên trong, nhưng lại phản chiếu hình dáng mờ ảo bên ngoài. Vệ Biện nhìn bóng mình in trên cửa, tóc còn nhỏ nước, từng giọt từng giọt chảy xuống cổ, trượt vào trong áo choàng tắm. Không cần nghĩ nhiều, chỉ cần một 0 đứng đây thôi, chắc chắn đã mắt đỏ tía tai nhào vào anh.
Dù sao, sức hút của anh Biện không ai địch nổi.
Vệ Biện nhướn mày, đứng tại chỗ một lúc, rồi bước vào phòng ngủ của Thích Trang.
Phòng ngủ của hắn khá rộng, dọn dẹp rất sạch sẽ. Tủ đồ chiếm gần một phần tư căn phòng. Vừa bước vào, Vệ Biện cảm nhận được một mùi nước hoa nam thoang thoảng.
Rất quen thuộc, giống mùi anh từng khen hôm nào.
Còn xịt nước hoa đặc biệt nữa chứ.
Đôi mắt anh ánh lên chút ý cười, ung dung đi tới tủ đồ, ngồi xuống tìm quần l.ót.
Vừa cúi xuống đã thấy toàn những màu sắc bắt mắt, đen tuyền và trắng thuần coi như khiêm tốn, toàn bộ đều là quần l.ót hình viên đạn cạp thấp, kiểu dáng siêu sexy.
Chỉ cần "có hàng," đảm bảo khiến người nhìn máu nóng sôi trào.
Vệ Biện nhấc một chiếc màu đen lên, lẩm bẩm, "Có người bề ngoài nghiêm chỉnh, nhưng thực chất lại quyến rũ muốn chết."
Anh cân nhắc thêm một lúc, đóng ngăn kéo lại, mặc thử chiếc trong tay.
.
Thích Trang tắm xong mất gần mười phút, dù đã mất không ít thời gian để định thần lại, lúc ra ngoài thì thấy Vệ Biện đang ngồi trên ghế sô-pha đọc tạp chí, chỉ liếc hắn một cái rồi tiếp tục xem.
Cảm giác bây giờ thật khó tả.
Vệ Biện lật một trang tạp chí.
Nếu sau khi hôn mà thái độ của anh thay đổi, chẳng phải sẽ tự vả vào những lời trước đây của mình sao?
Nếu không thay đổi...
Thích Trang liếc nhìn quyển tạp chí vài lần, đi qua liền nhận ra tóc anh vẫn còn ướt. "Cậu chưa sấy tóc à?"
"Không muốn động tay," Vệ Biện uể oải, "mệt."
"Mệt chỗ nào?" Ánh mắt của Thích Trang lướt qua người anh, dừng lại ở môi anh một lúc lâu, "Vệ Biện, hóa ra cậu yếu đuối như vậy."
Vệ Biện chỉ xuống dưới, cố ý thở dài: "Chiếc quần l.ót chật này bó chặt quá, tôi không cử động được, nhúc nhích chút thôi cũng thấy mệt."
Người này rõ ràng là cố ý.
Ấu trĩ.
Thích Trang đi tìm máy sấy tóc, Vệ Biện nhìn động tác của hắn, "Đừng khách sáo thế, ngày đầu đến nhà cậu mà đã để cậu sấy tóc cho tôi thì ngại lắm."
"Không cần ngại," Thích Trang cười nhạt, ném thẳng vào đầu anh một chiếc khăn khô, "tự làm đi, muốn ăn thì tự đi mà lo."
Vệ Biện thở dài, "Quả nhiên hôn môi xong liền không đáng được trân trọng nữa."
Câu nói này làm cả anh và Thích Trang đều bật cười, cười đến mức không nhịn được, dù môi đau đến rớm máu vẫn như hai kẻ ngốc nhìn nhau cười.
"Đúng là qua loa thật," Thích Trang nói, "một ngày mưa lớn thế này, nụ hôn đầu tiên lại thế này."
Lại còn hôn trong bùn lầy và nước mưa, trong nụ hôn chỉ có tức giận, căm phẫn, và sự gấp gáp đến mức muốn bùng nổ.
Vệ Biện sờ sờ môi, như thể vẫn còn nếm được mùi tanh của máu, "Kỹ thuật hôn của cậu không ra gì, giống như bị chó gặm."
"Cậu cũng chẳng khá hơn đâu, Vệ Biện," Thích Trang đáp, "chẳng phải trước đó cậu bảo là kết hoa hồng sao, anh Biện?"
Thích Trang thầm nghĩ, những lời đã nói trong lúc hôn môi không biết có chui vào đầu Vệ Biện không, còn những lời mình nói, liệu anh có để tâm không?
Không biết là chơi đùa hay thật lòng.
Cả hai nói chuyện quá mơ hồ.
Anh không tỏ thái độ, nếu mình chủ động nói rõ chẳng phải quá mất mặt sao?
Nhưng nếu đối phương cũng đang nghĩ vậy thì sao?
Túi đồ mua về từ siêu thị bị mưa làm ướt hết, bên trong đa số không vấn đề gì, nhưng lại chẳng so được với cú ngã của Vệ Biện. Đáng tiếc là giờ cả hai người đều thương tích đầy mình, không thể ăn uống linh đình, ngay cả ăn chút muối cũng thấy đau mấy phút liền.
Đành thôi, giờ cả hai đều không thấy đói, tâm trạng đều đang vướng bận, chẳng mấy thiết tha với bữa cơm.
Căn hộ này có hai phòng ngủ, một phòng khách, một bếp và một nhà vệ sinh, nhưng phòng khách kia chưa từng có người ở, Thích Trang cũng chẳng dọn dẹp, càng không để nhân viên vệ sinh vào căn hộ này, giờ không thể ở được. Hắn hỏi Vệ Biện, "Chung một giường với tôi hay ngủ sô-pha?"
Vệ Biện không trả lời, trực tiếp đi vòng qua hắn vào phòng ngủ, Thích Trang cúi đầu cười nhẹ, lúc vào phòng, Vệ Biện đã nằm dài trên giường, còn ngoắc tay gọi hắn: "Qua đây."
Đôi chân dài 111cm của anh duỗi ngang tấm ga trải giường trắng, một chân gập lên, một chân duỗi thẳng, cơ bắp săn chắc, thẳng tắp. Một tay anh đặt sau đầu, vẻ mặt ngông nghênh kiêu ngạo, mái tóc vàng ánh lên dưới ánh đèn ấm của phòng ngủ.
Thích Trang bảo anh, "Đừng động." Hắn bước tới tủ, lấy ra chiếc máy ảnh, cúi người giơ ống kính về phía anh.
Đẹp trai, xinh đẹp không thiếu, nhưng dưới ống kính chất lượng cao, nhiều người thường để lộ hết khuyết điểm, không ăn ảnh. Nhưng từ lần ở D thị, Thích Trang đã biết Vệ Biện không thuộc dạng đó. Ngũ quan sắc nét, khí chất mạnh mẽ, toàn thân toát lên sự phóng khoáng, kiêu ngạo. Có người sinh ra đã được ông trời ưu ái, không chỉ đẹp mà còn hoàn mỹ toàn diện.
Khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy anh đang phát sáng.
"Trước đó nói sẽ trả lời tôi," Vệ Biện kéo dài giọng, "cậu khiến anh Biện hài lòng, anh Biện sẽ để cậu chụp thỏa thích."
"Cậu để tôi chụp thỏa thích trước đi," ống kính lấy nét, Thích Trang bắt chước cách anh nói chuyện, "Anh Trang đây mới có thể cho cậu câu trả lời hài lòng."
"Đừng học tôi nói chuyện," Vệ Biện nói, "Thích Trang."
Thích Trang đổi sang góc khác, bảo Vệ Biện nhìn vào ống kính, "Chúng ta tán gẫu một chút, khoảng cách này vừa đủ. Tôi và cậu nằm trên cùng một giường, tôi sợ tôi không nhịn được."
Vệ Biện đặt tay dưới đầu, ngẩng lên nhìn trần nhà, "Cậu muốn nói gì?"
Thích Trang dừng lại, ánh mắt rời khỏi ống kính, nhìn chăm chú vào gương mặt nghiêng của anh, "Nói về cậu, nói về tôi, nói về chúng ta."
Bên ngoài trời vẫn mưa, nhìn kiểu này chắc sẽ mưa cả đêm. Trong phòng vẫn nghe rõ tiếng mưa tí tách, Vệ Biện sạch sẽ, nằm trên chiếc giường ấm áp, trong khoảnh khắc lại cảm thấy hơi buồn ngủ.
Trong chăn toàn là mùi nước hoa mà Thích Trang hay dùng, thật hiếm thấy, đã nằm trên giường hắn, đã hôn rồi, đã tắm rồi, giờ lại muốn chỉ ngủ một giấc thật yên.
Là một số 1 chính hiệu, chuyện này truyền ra ngoài nghe có phần buồn cười.
Vệ Biện cười, tiếng cười của anh quả thực như một vũ khí, Thích Trang đặt máy ảnh xuống bàn, đi qua ngồi lên chiếc ghế nhỏ cạnh giường, hai tay đan vào nhau, "Cưng à, đề nghị của tôi rất buồn cười sao?"
"Thích Trang, để tôi cho cậu xem cái này." Vệ Biện ra vẻ lấy điện thoại ra, vỗ vào chỗ trống bên cạnh, "Lại đây nào, bé cưng."
Thứ anh mở là diễn đàn MIAIDU. Đối với diễn đàn này, Thích Trang không thể quen thuộc hơn, nhìn anh cố tình lướt xuống tìm bài đăng, trong đầu hắn bỗng nhiên căng thẳng.
Chết tiệt!
Thích đại thiếu nhớ ra bài đăng trước đây của hắn trên diễn đàn này: [Kỹ thuật hôn của Vệ Biện mạnh mẽ cỡ nào], vừa nghĩ đến liền cảm thấy có chuyện không ổn. Vệ Biện cười lúc nãy, chẳng lẽ là phát hiện bài đăng đó do hắn viết?
Chết—chết tiệt!
Thích Trang dò hỏi: "Có liên quan đến tôi sao?"
"Đương nhiên."
Thích đại thiếu: "......"
Thái độ của hắn không còn bình tĩnh nổi, Thích Trang bước lên giường, ngồi cạnh anh mà mặt không biến sắc, "Vệ Biện, không cần làm chuyện khiến cả hai khó xử đúng không?"
"Cậu đoán được kết quả rồi?" Vệ Biện liếc nhìn hắn hai cái, sau đó cười gian, "Thích Trang, cậu nói khó xử, có phải vì có quá nhiều người ủng hộ tôi?"
"Đều mẹ nó ủng hộ cậu múa cột, múa thoát y, hận không thể để cậu chỉ mặc mỗi cái quần l.ót, không, tốt nhất mẹ nó đến cả quần l.ót cũng đừng mặc!"
Mẹ kiếp.
"Chuyện này đáng tự hào à?" Thích Trang nhìn biểu cảm có chút vặn vẹo.
Vệ Biện cảm thấy hắn đang nổi nóng vì xấu hổ, ngón tay đã bấm vào bài đăng, kiểu chủ đề bàn luận về hai anh chàng đẹp trai luôn rất sôi nổi trong cộng đồng mạng.
"Hạc Trúc Nhất Nhất: Đặt gạch! Theo chân chủ thớt ủng hộ anh Biện."
"Tùy Xứ Nhi An: Hai công gặp nhau chắc chắn một bên sẽ làm thụ, anh Biện anh Biện!"
"Triều Văn Tịch Tử: Chào mọi người, tôi là thủy quân của anh Biện đây, tôi đến để ủng hộ anh Biện nhà tôi."
Thích Trang ngớ người, lông mày chau lại, "Cái quái gì đây."
Ánh mắt hắn dừng lại trên tiêu đề, từng chữ từng chữ lọt vào mắt, kéo theo từng sợi gân xanh trên trán nổi lên, "Đệt."
Vệ Biện nhìn hắn như vậy thì muốn cười, ngón tay lướt trên màn hình, "Nhìn xem mấy bình luận này đi bảo bối, dù không biết là anh em thông minh tài trí nào đăng bài, nhưng ánh mắt của quần chúng đều sáng như đuốc."
Thích Trang càng xem sắc mặt càng trầm xuống, cuối cùng bỗng dưng bật cười, "Cũng có người hiểu chuyện."
Người ủng hộ hắn xuất hiện, trong lòng hắn nghĩ, chắc phải thuê chút thủy quân rồi.
Dù thế nào, Thích Trang cũng không cảm thấy bản thân sẽ ở thế yếu trong cuộc đối đầu với Vệ Biện, nhưng lời lẽ thì không thể thua. Đây là mặt mũi của đàn ông, cũng là sự nghi ngờ về "khả năng" của hắn.
Tôi mạnh mẽ thế này, các người còn muốn hạ bệ tôi?
Chuyện này không thể nhịn được.
Ánh mắt Thích Trang liếc qua tủ đầu giường.
Ở đó có một đôi bông tai, thêm một cái bao, cùng một lọ bôi trơn.
Hắn hỏi, "Vệ Biện, sinh nhật của cậu là ngày nào?"
Vệ Biện bỏ điện thoại xuống, "Tháng bảy, ngày hai tám."
Thích Trang rõ ràng sững sờ, quay đầu nhìn anh, "Ngày mấy cơ?"
"Bảy hai tám," Vệ Biện gạt phần tóc rơi xuống cạnh lông mày, nheo mắt nhìn hắn, "Sao, không đúng à?"
"Thật trùng hợp," Thích Trang thực sự ngạc nhiên, "Tôi sinh trước cậu bảy ngày."
Hắn sinh ngày hai mốt tháng bảy, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, hắn và Vệ Biện chỉ cách nhau đúng bảy ngày.
Trùng hợp đến mức giống như ông trời sắp đặt.
Cả hai im lặng mất nửa phút.
"Khụ," Vệ Biện từ trên giường ngồi dậy, một tay chống giường, tay kia đặt lên người Thích Trang, tùy tiện đề nghị, "Đã trùng hợp như vậy, chúng ta có nên hôn nhau để chúc mừng không?"
Thích Trang cười, "Tôi thấy cần đấy."
Rồi cúi đầu ghé sát lại.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");