Phản Công Làm Công - Thường Niệm Quân

Chương 28




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Anh dùng câu trần thuật, chứ không phải câu nghi vấn.

Phản ứng đầu tiên trong đầu Thích Trang là điều này, sau đó, bảy chữ mà anh vừa nói chậm rãi chui vào đầu hắn, sắp xếp theo thứ tự, từ đầu đến cuối, từ trước ra sau, để hiểu trọn vẹn ý nghĩa của câu nói này.

Có phải cậu thích tôi không.

"Có phải không" rõ ràng là câu hỏi, tại sao anh lại nói như một câu khẳng định.

Thích cậu, thích Vệ Biện?

Đương nhiên là thích rồi, người được chọn làm tình nhân tiếp theo, làm sao không thích cho được? Thích Trang hắn, mỗi một người tình đều sẽ khiến hắn thích.

Thích thôi, chẳng phải chuyện đơn giản sao?

Giọng Vệ Biện mang theo nụ cười, chọc ghẹo không ngừng: "Nói đi, Thích Trang, cho một câu trả lời đi."

Cậu muốn một câu trả lời, vậy tôi sẽ cho cậu. Vệ Biện, tôi quả thật rất thích cậu, thực tế là rất hiếm có người tình nào khiến tôi không thích.

Nhưng hiện thực là, Thích Trang chẳng nói được gì.

Thích một cây bút, thích ánh mặt trời, thích ăn cay, không giống cái thích mà Vệ Biện nói, không giống với cái thích mà hắn dành cho Vệ Biện.

"... Cậu có phải tự luyến quá rồi không," Thích Trang nói, "Thanh mai của cậu không ở bên cạnh cậu sao?"

"Cậu đang lảng tránh vấn đề," Vệ Biện thẳng thắn xé toạc tấm màn che, buộc mọi thứ phía sau phải lộ diện, phải bước ra ánh sáng, phải đối mặt với câu trả lời trước mặt anh, "Thích Trang, vị đại thiếu gia đình đám, ngầu lòi như cậu mà đang né tránh vấn đề của tôi ư?"

"Tôi vậy à?" Thích Trang đáp, "Thật hiếm khi nghe cậu khen tôi lợi hại đấy."

"Nếu bây giờ cậu đang đứng trước mặt tôi," Vệ Biện hừ lạnh một tiếng, "Tôi sẽ nện thẳng một cú."

Thích Trang cười một cái, nhưng cười được một nửa, hắn không cười nổi nữa.

Bởi vì từ trong điện thoại, giọng nói từ Vệ Biện rất chắc chắn vang lên: "Thích Trang, cậu thích tôi, đúng không?"

Thích Trang rời điện thoại ra xa, cố gắng chớp mắt vài lần, gọi một nhân viên phục vụ vừa đi qua, ra hiệu lấy giúp hắn một gói thuốc.

Sau khi xong việc, hắn mới đặt lại điện thoại bên tai, dùng giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng trả lời: "Bảo bối, chuyện tôi thích cậu, chẳng lẽ giờ cậu mới biết?"

Giọng nói trêu đùa đầy ám muội, ai nghe cũng cảm thấy lời của hắn hoàn toàn không đáng tin chút nào.

Vệ Biện cầm điện thoại ra xa một chút, cười lớn đầy kiêu ngạo, còn không quên bật ghi âm lại.

Mẹ nó, Thích đại thiếu gia cũng có ngày không chịu nhận thua mà chỉ biết sĩ diện như vậy, đúng là buồn cười không chịu được.

Anh cười một lúc lâu mới ngừng lại, nghiêm túc đáp: "Vậy cậu ghen cái gì?"

"...Tôi nói rồi, tôi không ghen mà," Thích Trang vò tung mái tóc của mình, lúc này bộ dạng của hắn thực sự chật vật, cà vạt bung ra, cổ áo và mái tóc lộn xộn, hoàn toàn khác với ngày thường. "Ghen với cậu và thanh mai của cậu? Tôi ghen cái quái gì, người yêu và bạn trai cũ của cậu có mà khắp nơi ở H thị. Tôi mà ghen? Ghen ngập cả H thị à?"

Vệ Biện phát ra một âm đơn rồi đáp: "Thích Trang, cậu và tôi nửa cân tám lạng, người trong cái giới này có bao nhiêu người cậu chưa từng động qua? Bây giờ cậu lại lật lại mấy chuyện cũ của tôi?"

"Thế nên tôi mẹ nó quan tâm không phải là mấy chuyện cũ của cậu!" Thích Trang gầm lên. "Tôi quan tâm chính là cô thanh mai mà cậu đau đầu cũng phải đưa đến bệnh viện kia kìa!"

"...Ồ," Vệ Biện nói, "Hóa ra là vậy, là vậy à."

Anh cười ngày càng lớn, ngày càng lớn, cuối cùng thì cúi thấp đầu cười, tiếng cười khẽ khàng, như móng vuốt cào vào lòng người.

Tút.

Thích Trang dập máy.

Hắn với vẻ mặt phức tạp, trộn lẫn giữa kinh ngạc và ngỡ ngàng, nhận lấy gói thuốc mà nhân viên phục vụ vừa mang đến, người phục vụ do dự hỏi: "Thưa ngài?"

Tiếng gọi ấy kéo hắn về thực tại, sắc mặt hắn lập tức đen sầm: "Mẹ kiếp."

Mẹ nó, vừa nãy hắn nói mấy lời mất mặt gì thế này?!

Vệ Biện tay đút túi, môi vẫn treo nụ cười, quay lại phòng bệnh.

Quách Hạo nhìn thấy anh bước vào, thở phào nhẹ nhõm, đùa: "Xảy ra chuyện gì mà vui vậy?"

Vệ Biện ngồi phịch xuống ghế, nhấc hai chân ghế trước mà ngả người, mái tóc rối tung lại càng khiến anh thêm phần đắc ý: "Chuyện tốt."

Lúc nãy mặt mày còn trầm ngâm, giờ thì cười đến quyến rũ chết người.

Đoạn Bích Lan với đôi mắt hơi sưng đỏ nhìn anh cười vui như vậy, cả người bỗng thả lỏng. Niềm vui đến quá bất ngờ rồi lại nhanh chóng tan biến, sự mỏi mệt và uể oải khiến cô trong bộ đồ bệnh nhân chỉ còn biết cấu véo vào cánh tay mình.

Thời gian được gặp Vệ Biện ngày càng ít, thiếu đi một lần nhìn anh, sau này lấy đâu ra cơ hội để bù đắp đây.

Nhưng cho dù họ ở lại bao lâu, cũng không thể cả ngày đều ở trong bệnh viện. Bạn gái của Lưu Thành mời mọi người đi ăn, là quán nướng bao trọn hồi trước, nói đúng hơn là bữa cơm miễn phí mang tên bạn gái.

Rời đi, họ hỏi Quách Hạo, gã nói không đi: "Tôi ở đây chăm sóc chị Bích Lan, ngày thường không ai ở cạnh chị ấy thì buồn lắm."

Mọi người đều hiểu, Ngô Kình vỗ vai gã, không khuyên thêm gì, ngồi lên xe rời khỏi bệnh viện.

Không khí ban đầu vốn đang nặng nề, Vệ Biện chống cằm nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, chẳng hiểu sao bỗng nhiên cười như điên, vai run lên từng chập.

Thật sự làm mấy người trong xe hoảng sợ. Lưu Thành cố làm dịu không khí: "Nghĩ đến chuyện gì mà vui vậy?"

"Mẹ nó," Vệ Biện cười đến nỗi cơ mặt cũng nhức mỏi, "Tên ngốc đó ghen vì tôi, tôi mẹ nó cười chết mất."

"...Tên ngốc nào?"

Ngô Dương theo thói quen bắt bẻ, bỗng nhiên trợn tròn mắt, hoảng đến lắp bắp: "Không phải... không phải anh nói đến Thích, Thích Trang chứ?!"

Vừa nói xong liền run rẩy, miệng lẩm bẩm: "Không thể nào, không thể nào, chắc chắn là em nghĩ sai hoặc nghe nhầm rồi. Thích Trang á? Làm sao có thể? Trời ạ! Sao em lại dám nghĩ như vậy chứ!"

Vệ Biện cười càng điên hơn, cả người ngả ra ghế, chẳng còn tí hình tượng nào, Lưu Thành nổi gân xanh trên trán: "Mày có nhất thiết phải cười đến thế khi anh đang lái xe không? Lỡ tay anh không vững thì cả đám đi toi đấy!"

"Anh không biết đâu," Vệ Biện cố gắng nén cười để giải thích, "Cậu ấy còn ghen với Đoạn Bích Lan đấy."

"Thật sự là Thích Trang à?" Cả ba người đều sững sờ: "Còn ghen với Đoạn Bích Lan?"

Một câu hỏi khiến Vệ Biện từ trạng thái cười không ngừng trở lại trầm tư, anh sờ cằm, nào là thanh mai, nào là Đoạn Bích Lan: "Mấy người từng nhắc đến cô ấy trước mặt Thích Trang chưa?"

"Chưa, với Thích Trang nói mấy chuyện đó làm gì, đâu có đáng để kể chứ."

Cả đám đều lắc đầu bảo không có, Vệ Biện đáp: "Được rồi, tao biết rồi."

Cái dáng vẻ ngốc nghếch của Thích Trang, người có thể bắt nạt hắn ngoài anh ra chắc chưa chào đời đâu.

Còn ghen á.

Ghen đi, dù sao... cũng vui phết đấy.

Thích Trang trốn trong nhà vệ sinh hơn nửa tiếng đồng hồ.

Hắn nhìn mình trong gương, chẳng buồn chỉnh lại quần áo và tóc tai, chỉ chăm chăm nhìn chính mình, khuôn mặt tuấn tú trong gương cau lại, nhưng luôn có cảm giác mặt mũi đã mất sạch.

"Mẹ kiếp..."

Thích Trang vốc một nắm nước lạnh rửa mặt, từng giọt nước từ cằm hắn chảy xuống áo sơ mi, nhưng hắn lại chẳng hề hay biết.

Mẹ kiếp!

Ghen cái quái gì mà ghen.

Thích Trang, mày là tay chơi chính hiệu, là tay chơi đó, hiểu không?

"Thích tiên sinh," bên ngoài vang lên tiếng gọi đầy do dự của Đàm Xảo Nhi, "Anh có trong đó không? Có chuyện gì sao?"

Hồi nãy, nhân viên phục vụ đặc biệt đến báo với cô rằng vị khách còn lại có vẻ rất không ổn, và đã ở trong nhà vệ sinh rất lâu. Nghe xong, Đàm Xảo Nhi còn nghi ngờ tai mình có vấn đề. Chắc là nói đến Thích Trang? Thích Trang không ổn? Còn chạy vào nhà vệ sinh trốn?

... Tận thế đến rồi sao?

Dưới sự dẫn dắt của phục vụ, cô vẫn đi tới, lại hỏi: "Thích tiên sinh, anh không sao chứ?"

"Không sao," giọng của Thích Trang vang lên từ trong phòng vệ sinh, không khác gì thường ngày, "Tôi chỉ nhận một cuộc gọi, nói xong sẽ quay lại, cô không cần lo lắng đâu."

"Vậy thì tốt," Đàm Xảo Nhi nói, "Thích tiên sinh, vậy tôi về trước đợi anh."

"Được."

Thích Trang xoa mặt, thói quen nhếch khóe môi, nhưng lại chỉ nhếch thành một nụ cười gượng gạo.

Xấu xí muốn chết.

Hắn còn đang chỉnh lại tinh thần, điện thoại reo, là số lạ. "Là Thích thiếu phải không?"

Thích Trang lạnh giọng đáp: "Nói."

Giọng điệu khó chịu của hắn khiến đối phương sợ hãi, lắp bắp nói: "Thứ, thứ ngài dặn chúng tôi làm đã xong rồi."

"... Hai tiếng nữa tôi đến lấy," Thích Trang ngừng một chút, "Chụp ảnh sản phẩm cho tôi xem trước."

Quản lý tiệm gửi cho hắn một tấm ảnh.

Bối cảnh là một hộp quà trắng tinh đắt đỏ, đôi khuyên tai được đặt trên lớp lông vũ mềm mại, một bên nạm kim cương trắng, bên kia là kim cương tím, dưới ánh đèn ấm áp tỏa ra ánh sáng chói lòa hình chữ thập. Thích Trang phóng to bức ảnh, lúc này mới phát hiện bên cạnh viên đá quý còn được khắc những chữ cái đầy hoa văn, một bên là chữ "W" quấn quanh bởi hoa hồng, bên kia là chữ "B" được bao bọc bởi dây leo, tinh xảo đến kinh ngạc.

Thích Trang nhìn chằm chằm vào đôi khuyên tai hồi lâu, chuyển tiền, số tiền nhiều hơn trước không ít, "Làm tốt lắm."

Quản lý tiệm cảm ơn rối rít.

Thích Trang không đáp, vẫn chăm chú ngắm nhìn đôi khuyên tai.

Vệ Biện không có lỗ tai, nhưng khi nghĩ đến việc muốn tặng thứ gì đó cho anh, hắn chỉ có thể nghĩ đến đôi khuyên tai này.

Khi nhìn thấy thành phẩm, hắn càng cảm thấy món đồ này thực sự hợp với Vệ Biện.

Chỉ là không biết anh có chịu xỏ lỗ tai để đeo hay không.

Hắn đã mất mặt đến thế, mà Vệ Biện còn cười cợt ngông cuồng như vậy.

Nếu anh không chịu xỏ lỗ tai để đeo đôi khuyên mà hắn tự tay thiết kế, tìm người làm ra này...

Hắn sẽ...

Khốn kiếp.

Hắn có thể làm gì đây?

.

Trong lúc chờ bia được mang lên, Vệ Biện liên tục hắt xì bốn lần, lần nào cũng mạnh mẽ, cứ như có người đang chửi rủa anh sau lưng.

Cô con gái của ông chủ quán cười híp mắt nhìn anh: "Vệ Biện, có phải người yêu anh đang nhớ anh không?"

"Tôi không có người yêu," Vệ Biện đưa tay ra, "Nhóc con, đi lấy giấy ăn lại đây."

Cô bé bĩu môi với anh, chạy đi lấy giấy ăn.

Bạn gái của Lưu Thành không phải lần đầu gặp gỡ đám bạn này, lúc này đang dính lấy Lưu Thành, tình tứ nói: "Mọi người muốn ăn gì thì cứ gọi nhé, đừng khách sáo với tôi."

"Đương nhiên không khách sáo rồi," Ngô Dương châm chọc, "Chị đừng giả vờ, ông chủ quán này cho tụi em ăn miễn phí cả tháng, chị đúng là lời quá mà."

"Ôi trời, cậu nhóc này," bạn gái Lưu Thành đáp, "Chị đâu có tiếc tiền, chẳng qua là Thành Thành nhà chị không nỡ để chị tiêu xài linh tinh thôi."

Vệ Biện rùng mình một cái, chà tay lên da gà nổi khắp người: "Có nói chuyện đàng hoàng được không?"

Bạn gái Lưu Thành lập tức rúc đầu vào lòng Lưu Thành, "Thành Thành, Vệ Biện hung dữ với em kìa ~"

Vệ Biện, "..." Khốn nạn.

Trước đây nhìn thấy họ tình tứ anh còn chẳng để ý, nhưng bây giờ thì thấy họ thể hiện tình cảm là phiền.

Thể hiện cho ai xem chứ? Ỷ người khác không có người yêu sao?

Ha ha.

Anh mở điện thoại, nhìn thấy thông báo pin còn 30%, ánh sáng trắng trên màn hình rọi lên mặt anh, làm nổi bật thêm các đường nét rõ ràng. Xung quanh mọi người vẫn đang nói chuyện rôm rả, nhưng anh lại cảm thấy thế giới của mình yên ắng quá mức.

Trong khung chat với Thích Trang, anh xoay vòng không gõ gì, sau đó chuyển sang diễn đàn MIAIDU. Vệ Biện nhấn nhấn màn hình, cơn buồn chán bộc phát khiến anh muốn làm trò điên rồ.

Lập một bài đăng.

[Thảo luận, Vệ Biện và Thích Trang trong giới này, nếu hai người họ lên giường, ai sẽ là người ở trên?]

Ngay ở dòng đầu tiên, anh thêm.

[Tôi ủng hộ Vệ Biện, cậu ấy rõ ràng là công hơn Thích Trang mà.]

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.