Phản Công Làm Công - Thường Niệm Quân

Chương 25




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đàn ông mà, đều hiểu cả. Lửa đã châm lên thì không thể để tắt giữa chừng, đã châm thì phải dập.

Vệ Biện và Thích Trang dĩ nhiên hiểu đạo lý này. Trước giờ họ thường trêu chọc đối phương, đa phần chỉ là trêu ghẹo miệng lưỡi, rất hiếm khi động tay động chân thật sự. Giữ được chừng mực thì sẽ không xảy ra chuyện cần phải dập lửa.

Nhưng câu nói kia của Vệ Biện lần này đúng là không dễ bỏ qua.

Thích Trang cảm thấy mình như nghe nhầm.

"Ông đây."

Là cái "ông đây" nào?

Chắc chắn không phải theo nghĩa hắn đang nghĩ. Bấy nhiêu người đang ở đây, giữa ban ngày ban mặt, trong phòng nghỉ của người khác, làm sao Vệ Biện có thể bẩn thỉu đến mức ấy.

Mặt hắn đơ ra, Ngô Dương mang thước dây tới liền nhìn hắn với ánh mắt kỳ quặc: "Anh sao vậy?"

"..." Thích Trang mở miệng định nói không sao, nhưng giọng không thoát ra được, hắn phải ho vài tiếng mới như trở lại thực tại, "Không sao cả."

Vệ Biện buông hắn ra, như người ngồi trên lò xo bật dậy, làm gió cuốn tới mức suýt hất ngã Ngô Dương. Anh bực bội nói: "Mày hỏi cái gì mà lắm thế, hả? Gọi mày đến đo chân chứ không phải để biểu diễn lòng hiếu kỳ của mày!"

Ngô Dương ấm ức chết đi được: "Em chỉ quan tâm một chút thôi mà, anh tự xem đi, biểu cảm của Thích Trang kỳ lạ thế nào kìa."

Thích Trang lập tức thu lại vẻ mặt, tốc độ thay đổi biểu cảm nhanh đến mức có thể đi làm xiếc.

"Tao cần gì phải xem?" Vệ Biện trừng mắt nhìn Ngô Dương: "Tao không xem."

Không xem thì thôi...

Ngô Dương bất mãn nói: "Duỗi chân ra đi, hai người còn đo hay không?"

Đo thì vẫn đo được, nhưng cuộc so tài này đã chẳng còn trong sáng gì nữa.

Vệ Biện nghĩ, nếu anh thật sự thắng thì câu vừa nói ban nãy không thể thu lại được. Anh... khụ, anh thì chẳng ngại, chỉ sợ Thích Trang không chơi nổi. Mà dù Thích Trang chơi nổi đi nữa, không bàn đến chuyện kỹ thuật, thời gian, số lần hay gì đó, chỉ riêng hoàn cảnh và không khí hiện tại cũng không phù hợp.

Hơn nữa, cái miệng ấy anh còn chưa hôn qua, giờ lại muốn hắn "làm vui lòng" mình, trình tự này loạn cả lên, nghĩ mà nhức đầu.

—Quan trọng nhất là, với một người tuyệt vời thế này, lỡ đâu đối phương nghiện thì phải làm sao?

Vệ Biện đâu phải con bò sữa miễn phí.

Đầu óc anh xoay vòng như bay, suy nghĩ lung tung một hồi mở ra cả một đại lộ thênh thang. Anh hắng giọng: "Không—"

Không so nữa, kỳ cục, anh còn thấy xót cho "người em quý giá" của mình. Nhìn Thích Trang cũng chẳng giống người có kinh nghiệm, "người em" này quá quý, mạo hiểm để bị làm đau thì không ổn.

"Không so nữa nhé," Thích Trang cắt lời anh, ra vẻ bận rộn đeo đồng hồ, ngó ngó giờ, rồi lấy một quả táo ra gọt vỏ, "Ban nãy chẳng phải nói dài ngang nhau sao? Vệ Biện, chúng ta hòa."

Ban đầu hắn định cho qua, không làm khó anh nữa, nhưng vừa nghe hắn nói xong, Vệ Biện ngược lại càng hăng máu: "So chứ, sao lại không so."

Anh cố ý nghiêng người nhìn Thích Trang, nhướn mày cười đểu: "Sợ rồi à?"

"Tôi sợ cậu thua rồi khóc," giữ thể diện không thể để thua, Thích Trang thở dài, "Tôi chỉ muốn cậu giữ chút mặt mũi trước bạn bè thôi."

"Không cần cậu giữ," ánh mắt của Vệ Biện nhìn hắn như nhìn một gã sĩ diện thà chết không chịu thua, "Thích Trang, nếu cậu không làm được yêu cầu tôi vừa nói, thì cứ nói thẳng ra. Gọi một tiếng anh trai, anh trai sẽ đổi cho cậu cái dễ hơn."

Thích Trang ngoắc tay, Vệ Biện khí thế bừng bừng đi tới, nhìn hắn từ trên cao: "Sao?"

"Biết yêu cầu ban đầu tôi định đưa ra là gì không?" Thích Trang nói, "Tôi tưởng mình đủ bẩn rồi, nhưng ít nhất tôi không đưa ra yêu cầu đòi tương tác."

Khóe mắt Vệ Biện giật một cái, lời này chẳng khác gì chửi xéo anh. Anh cúi người, ghé sát: "Nói nghe thử."

"Tôi muốn cậu mặc đồ nữ," Thích Trang hạ giọng, "Sau đó, trước mặt tôi, tự..."

Chữ "thẩm" bị hắn nuốt lại, đổi thành cách nói khác văn nhã hơn, tuy chẳng văn nhã được bao nhiêu: "Tự chơi với chính mình, chơi cho tôi xem."

Hai người này không ai tử tế, yêu cầu của hắn cũng chẳng trong sáng hơn yêu cầu của Vệ Biện là mấy.

Vệ Biện cười lạnh. Hay lắm, Thích Trang, tuyệt lắm, Thích Trang, chắc là ban nãy hắn nói không so nữa cũng chỉ là kế hoãn binh chứ gì?

Anh nghiến răng đáp lại: "Ông đây có thể mặc đồ nữ mà làm cậu."

Gương mặt của Vệ Biện toát lên khí chất mạnh mẽ nam tính, người khác có thể khen anh đẹp trai, nhưng kiểu đẹp trai này không pha chút nữ tính nào, chỉ đơn giản là đường nét đẹp, dáng mặt đẹp, nhìn đâu cũng thấy đẹp, hoàn toàn toát lên vẻ đàn ông.

Anh mặc đồ nữ chắc chắn không giống phụ nữ, nhưng chiếc váy xòe phủ lên người nằm dưới, người bên dưới đỏ mặt, anh nắm quyền chủ động. Nghĩ thôi đã thấy k.ích thích.

Thích Trang cũng thấy k.ích thích, thậm chí tay còn ngứa ngáy, muốn chụp lại cảnh trong đầu mình.

Nhưng không ai tình nguyện đóng vai người bị váy phủ. Bản thân Thích Trang cũng chẳng có sở thích bị đè.

Nghĩ vậy, hắn đặt quả táo xuống, cũng đứng lên, kéo tay Vệ Biện đi tới trước mặt Ngô Dương: "Được rồi, đo kỹ vào nhé, cậu bé."

Hai người tự nhiên buông tay nhau ra, Vệ Biện giơ tay trái lên nhìn qua một chút rồi lại hạ xuống.

Ngô Dương cảm thấy cách Thích Trang gọi mình có phần khó chịu, nhưng đồ ăn của người ta đang nằm trong miệng mình, trái cây ngọt lịm, hắn quyết định giả vờ không nghe thấy:

"Đo ai trước?"

"Tôi." - Vệ Biện, Thích Trang đồng thanh.

Chu Hằng ngồi xổm bên cạnh phòng gian lận:

"Từng người một, không thì hai người oẳn tù tì đi."

Oẳn tù tì, trò con nít.

"Tôi trước." - Vệ Biện, Thích Trang lại đồng thanh lần nữa.

Cả hai nhìn nhau với vẻ phức tạp, không ai dám dễ dàng lên tiếng. Thích Trang hơi nhướng cằm về phía Vệ Biện, anh ngẫm nghĩ một chút rồi nhanh chóng lên tiếng:

"Đo tôi trước."

"111."

"Chết tiệt!"

Chu Hằng kinh hãi:

"Đậu má! Sao chân cậu dài thế! Chết thật, người so với người chỉ tổ tức chết, a a a! Khó chịu quá!"

Vệ Biện đút tay vào túi quần, môi hơi cong lên, vẻ mặt đắc ý.

"Cậu cao bao nhiêu, Vệ Biện?" - Chu Hằng ngó Thích Trang rồi nhìn lại Vệ Biện, cảm thấy không ổn: - "Chiều cao thực ấy."

"1m85," - Vệ Biện vẽ một đường trên đầu Chu Hằng, hạ xuống cổ mình: - "Haha."

Hai tiếng cười vang lên đầy châm biếm.

Chu Hằng tức điên, quay sang nhìn anh em của mình đầy thương cảm.

Thích Trang cao 1m82, thực sự rất cao. Lúc đi giày thì trông không có gì khác biệt, nhưng ba centimet kia rõ ràng ở đây, liệu chân có dài hơn được không?

Thích Trang cũng nhận ra điều đó. Hắn bình thản hỏi:

"So theo tỷ lệ vàng nhé?"

"Tại sao?" - Vệ Biện nhìn xuống giày của hắn, không thấy có dấu hiệu độn đế: - "Cho tôi lý do."

"Tỷ lệ vàng khó hơn," - Thích Trang nói hời hợt, giọng trẻ con: - "Chỉ đo chân dài thì đơn giản quá, nói ra nghe không ngầu."

"111 mà không ngầu?!"

Ngô Dương vừa kinh ngạc vừa lấy thước mềm đo chân Thích Trang:"Các anh đẹp trai chơi mấy trò này à?"

Vệ Biện bật cười:"Được thôi, tôi không sợ."

Ngô Dương đo đi đo lại hai lần: "110, chết tiệt, ghen tị chết đi được."

Chênh 1 centimet, anh thắng.

Không đúng, chết tiệt, anh vừa đồng ý với Thích Trang là sẽ so theo tỷ lệ vàng.

Ngay khi Vệ Biện mở miệng đồng ý, Thích Trang đã cười. Với chiều cao thua ba centimet, tỷ lệ của hắn chắc chắn cao hơn anh. Quả nhiên, với vài con số lẻ vượt trội phía sau dấu phẩy, Châu Hằng tuyên bố Thích Trang thắng.

Vệ Biện im lặng hồi lâu.

Thích Trang vỗ vai anh với vẻ lo lắng giả tạo:

"Bé cưng, cậu sao thế, bé cưng?"

"Chết tiệt," Vệ Biện rít qua kẽ răng: "Thích Trang, cậu cố tình."

"Tôi không có," trong mắt Thích Trang ánh lên nụ cười kín đáo: "Vệ Biện, cậu không chịu nổi thua à?"

Vệ Biện không lên tiếng. Một lát sau, anh mới lạnh lùng nói:"Đồ, tôi chọn."

Thích Trang không trả lời đồng ý hay không, chỉ nhỏ giọng đủ để Vệ Biện nghe thấy:"Váy ren hồng, tất lưới đen, giày cao gót... ừm, hoàn hảo."

Vệ Biện nheo mắt, quay đầu nhìn hắn, chết cũng phải đâm một nhát: "1m82 chú lùn."

Thích Trang vui vẻ đáp: "1m82 mà đã là chú lùn rồi hả..." ánh mắt đầy ẩn ý lướt qua từng người trong phòng.

Lưu Thành: "..."

Quách Hạo: "..."

Ngô Kình: "... Ha ha."

Mẹ kiếp, hai tên này thật đáng ghét! Một đứa còn đáng ghét hơn đứa kia!

Buổi tối hoạt động đơn giản. Vệ Biện bọn họ không tốn nhiều sức, chỉ lên hát một bài rồi xuống. Tính cả thời gian chuẩn bị, tổng cộng chưa đầy hai mươi phút.

Bài hát sôi động, tâm trạng Vệ Biện đang bực, hát rất bùng nổ. Phản ứng tại hiện trường vô cùng tốt. Hát xong, anh Khánh đặc biệt đến tìm họ hút một điếu, còn nhét cho một xấp vé.

Ngồi trên xe, cả bọn mới thở phào:

"Cái ngày chết tiệt này cuối cùng cũng qua rồi."

"Không có gái đi cùng mà lại chơi cả ngày ở công viên với một đám đàn ông..."

Nhìn xem, chính vì cái đám suốt ngày nghĩ đến con gái này mà Vệ Biện mới đánh giá sai sức mạnh của mình.

Thích Trang và Chu Hằng đi xe riêng, đã chia tay ngoài cổng công viên. Vệ Biện dựa tay lên cửa sổ xe, tay kia nắm vô lăng. Phía sau một chiếc xe sang dần dần vượt lên, song song chưa đến nửa phút đã tăng tốc vượt qua.

Lưu Thành ngồi ghế phụ liếc nhìn chiếc xe:

"Người giàu toàn thích vượt xe hả?"

"À," Vệ Biện nhìn chiếc xe phía trước một cái, hạ mí mắt: "Mặc kệ họ."

Ngay sau đó, điện thoại đổ chuông. Anh bảo Lưu Thành nghe giúp.

Lưu Thành bật loa ngoài, giọng nói trong điện thoại vang lên:

"Tôi vượt cậu rồi, Vệ Biện. Cậu đúng là chậm."

Là giọng của tên đáng bị đánh, Thích Trang.

Vệ Biện nhìn chiếc xe sang phía trước:

"Hừ hừ."

"Chúng tôi đi trước đây, bái bai mọi người nhé ." Thích Trang thong thả nói.

"Ồ, đúng rồi, Vệ Biện," giọng hắn nhẹ nhàng bổ sung thêm: "Đừng quên vụ cá cược. Tôi dễ thỏa mãn lắm, chỉ ba món đồ đó thôi - đặc biệt phải có ren. Về thẩm mỹ, tôi tin cậu sẽ chọn được mẫu mà tôi thích."

"Cậu câm miệng đi," Vệ Biện: "Cút đi, cậu nhanh nhất, cả thế giới không ai nhanh hơn cậu."

"Lại nói bậy bạ," giọng điệu của Thích Trang khiến năm người trên xe nổi cả da gà: "Hẹn giờ đi, bé cưng."

Vệ Biện khẽ chửi vài câu:

"Thích Trang—!"

"Vệ Biện," Thích Trang ngồi ghế sau, hạ cửa sổ xe, làn gió khô thổi tung mái tóc đen của hắn, làm nó rối tung: "Hôm nay tôi ăn kẹo mút của cậu, nắm tay cậu, còn định chủ đề cho lần hẹn hò tới."

"......"

Tôi nghĩ chúng ta có thể tiến thêm một bước rồi.

Đây là câu thoại Thích Trang đã học thuộc lòng từ trước, nhưng tại sao hắn không nói ra được?

Thật kỳ lạ.

Rõ ràng những yêu cầu vô liêm sỉ hơn hắn còn đề xuất được, nhưng câu nói ngắn gọn này lại khiến hắn cảm thấy không đủ sức để thốt lên.

Không dám chạm, không dám đến gần.

Khi chạm vào hoặc đến gần, trái tim sẽ có một khoảnh khắc khựng lại, sau đó đột ngột dừng, rồi lại đập nhanh hơn.

Tê dại, bất lực lan khắp toàn thân.

"Tôi học được cách nói lời tình cảm từ chỗ cậu rồi." Thích Trang cuối cùng nói. "Cậu muốn nghe thử không?"

Vệ Biện không lên tiếng.

Thích Trang nói: "Xin lỗi, giờ tôi hơi ngại."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.