Phản Công Làm Công - Thường Niệm Quân

Chương 2




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vệ Biện đẹp trai, rất đẹp trai, cực kỳ đẹp trai.

Anh đẹp trai đến mức nào?

Vai rộng chân dài, dù là hàng hiệu đắt tiền hay quần áo cũ, đều có thể mặc ra một nét quyến rũ độc đáo.

Quách Hạo gọi đó là quyến rũ một cách táo bạo.

Trong số nhiều người, "MIAIDU" đã chọn trúng Vệ Biện, sau đó còn hào phóng vung tay, chấp nhận cả ban nhạc của anh mà anh đưa đến.

Anh có bốn người anh em, bao gồm một tay guitar, một tay bass, một người chơi đàn organ điện tử và một tay trống, lương bổng đều do ông chủ của MIAIDU lo hết, lo một cách vui vẻ.

Đây chính là sức hút của cái đẹp.

Bốn anh em cộng thêm Vệ Biện, lúc này đang ngồi ăn đồ nướng ở quán vỉa hè ven đường.

Một cô gái bán bia đem thêm hai chai bia, "Vệ Biện, hôm nay anh có định kiếm một cô bạn gái không?"

Vệ Biện cầm điếu thuốc ra xa, "Cô bé, đi giục bố em nướng đồ nhanh lên đi."

Cô gái bĩu môi, chạy bước chân giận dỗi bỏ đi.

Mấy anh em độc thân cùng nhau "chậc chậc chậc" trêu chọc, "Nhìn mày đúng là kiểu dễ bị ganh tị."

"Đẹp trai mà," Vệ Biện nhếch môi cười khiêu khích, "Cảm giác này mấy người không hiểu được đâu."

Năm người bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, lớn lên thì càng thân thiết, cùng rời quê hương đến thành phố H, ngồi trò chuyện, uống bia, bàn chuyện trên trời dưới đất, thật sự quá sướng.

Quách Hạo cầm cốc nhựa rót bia, không nhịn được cằn nhằn, "Anh đẹp trai à, lần sau anh ra ngoài thả thính thì làm ơn để lại số của mình, đừng để số của tôi nữa được không? Mỗi ngày xử lý mấy tin nhắn và cuộc gọi giùm anh suýt làm tôi tức chết."

Vệ Biện: "Vậy nên mày học được không ít kỹ thuật tán tỉnh rồi đấy."

Người lớn tuổi nhất là Lưu Thành gật đầu, xen vào, "Mày nhìn anh đi, anh tìm được bạn gái rồi, mày chắc chắn cũng sắp tìm được thôi."

"Đúng rồi, A Biện, gần đây vẫn nhận được nhiều quà gửi đến lắm, chưa bóc ra, cứ để chất đống ở quán bar đấy."

"Vứt đi," Vệ Biện nhăn mày, "Phiền phức."

Anh em nhà họ Ngô là Ngô Kình và Ngô Dương nhìn nhau đầy oán thán, "Bọn tôi cũng muốn có cái phiền phức này, thời nay không đẹp trai đúng là một loại tội lỗi trời đánh."

Vệ Biện không nhịn nổi bật cười.

.

Tài xế cười hỏi: "Anh Thích, giờ về luôn ạ?"

Thích Trang ngồi ghế sau gật đầu.

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, tấm bảng hiệu của "MIAIDU" đang phát sáng rực rỡ, trước cửa quán bar người qua kẻ lại, còn trước cửa quán bên cạnh thì càng bắt mắt hơn, có khoảng chục anh chàng với nhiều kiểu dáng đứng đó, chắc đây chính là cái "quán vịt" mà Vệ Biện đã nói.

Tối nay hắn không gặp Vệ Biện ở đây.

Nếu không phải hắn vẫn còn thấy ngứa ngáy với Vệ Biện, có khi hắn đã vào đó dạo một vòng rồi.

Xe đi tiếp, tầm nhìn của hắn lại đột nhiên bắt gặp một cái đầu vàng chóe.

Hả?

Thích Trang nhướn mày, "Tấp xe vào lề đi."

Quán vỉa hè ven đường vẫn còn treo tấm bảng "Quán Đại Vương" sáng lấp lánh.

Mùa hè đông người, một số phải ngồi tràn ra tận lề đường, ở góc ngoài cùng có một bàn ngồi năm người, người ngồi quay lưng về phía Thích Trang có mái tóc vàng, buộc một chỏm nhỏ lộn xộn đầy khí chất nam tính.

Nhìn chân này, tóc này, bóng lưng này.

Không phải là Vệ Biện thì còn ai vào đây.

"Tìm cách làm cậu ta gọi điện thoại cho tôi, ngày sắp hết rồi, cậu ta trông như thể đã quên sạch rồi ấy."

Thích Trang ngắm một hồi dáng vẻ Vệ Biện cầm cốc bia uống cạn, rồi quay qua dặn tài xế vài câu, người tài xế gật đầu, mở cửa xe bước xuống.

Quầy đồ nướng và chỗ xào nấu ở cùng một chỗ, lúc này chủ quán vừa làm xong đồ nướng cho bàn của Vệ Biện, đích thân đem tới, "Bên chúng tôi có chương trình miễn phí, các cậu có muốn tham gia không?"

Ngô Dương tò mò, "Chương trình gì vậy? Miễn phí là bao nhiêu?"

Chủ quán đồ nướng cười hiền lành, "Miễn phí một tháng luôn, còn không giới hạn số lần nữa, bao gồm cả lần này cũng miễn phí, các cậu muốn thử không?"

"Thật á?" Ngô Dương hào hứng, "Ông nói xem là chương trình gì."

Ông chủ lấy ra vài tờ giấy từ trong túi, phát cho mỗi người một tờ, "Gọi vào số điện thoại này, người ở đầu dây bên kia sẽ đặt ba câu hỏi, chỉ cần trả lời đúng là qua thử thách. Trong vòng một tháng tới, các cậu muốn đến ăn bao nhiêu lần cũng được, ở quán tôi sẽ hoàn toàn miễn phí!"

"A Biện?"

"Gọi đi," Vệ Biện xé giấy ra, liếc qua số điện thoại, "Gọi một cuộc thì sợ gì?"

"Được! Từng người gọi nhé, để tôi gọi trước!"

Bốn người lần lượt gọi điện, càng gọi càng mơ hồ, hỏi toàn mấy câu kỳ cục, chưa tới năm phút, cả bốn người đều bị đánh bại.

Lưu Thành thở dài cúp máy, "Quả nhiên là không nên mơ mộng bánh từ trên trời rơi xuống, cái kiểu 'Tiểu Minh vừa xả nước vừa trữ nước' đúng là kỳ cục."

Vệ Biện vừa bấm số vừa cảnh báo, "Đừng trông chờ gì ở tôi, nghe là thấy khó rồi."

Trên xe, Thích Trang đang cầm điện thoại cuối cùng cũng thấy nó rung lên.

Hắn tung điện thoại lên vài cái rồi mới bấm nút nghe, "A lô."

"A lô," Vệ Biện hỏi, "Câu hỏi là gì?"

"Câu hỏi thứ nhất," Thích Trang vắt chân chữ ngũ, khuy áo vest ôm sát làm nổi bật vòng eo hắn, hắn nói rất chậm, tự tiện khoác thêm giọng trầm ấm quyến rũ, cố ý nói: "Giới tính của cậu là gì?"

"Chết tiệt," Vệ Biện không vui, "Nghe giọng không ra à?"

Dĩ nhiên là nghe ra.

Mấy câu hát hồi đêm anh hát, bây giờ nhớ lại vẫn như vang vọng bên tai.

Giọng hát lấn át cả khán phòng, khinh khỉnh tất cả, đại khái là như vậy.

Thích Trang chỉ muốn trêu anh, "Xin trả lời thẳng thắn, đừng né tránh câu hỏi."

Vệ Biện rủa thầm vài câu, "Nam."

Anh đạp vào ghế, ngả lưng dựa vào ghế, "Câu tiếp theo đi, nhóc con."

Hai câu hỏi còn lại, Thích Trang đưa ra những câu hắn muốn biết, một câu là "Kỹ thuật trên giường của cậu thế nào", một câu là "Hiện tại có tình nhân chưa".

Vệ Biện trả lời xong, "Hết rồi chứ?"

"Hết rồi," Thích Trang nói, "Cậu biết tôi là ai không?"

Trên danh thiếp tối qua hắn đưa có ghi số điện thoại của Thích Trang.

Dù không thuộc, Vệ Biện chắc chắn cũng thấy số này quen quen.

Vệ Biện, "Cậu là ai?"

Chưa để Thích Trang trả lời, anh lại nói: "Không hứng thú, cậu chỉ cần nói cho tôi là qua hay không là đủ rồi."

Anh nói xong thì đợi câu trả lời, rồi phát hiện đối phương trực tiếp cúp máy.

Đồ chết tiệt.

Anh ném điện thoại lên bàn, những người khác sốt ruột, "Này sao mày làm vẻ mặt đó, không qua hả?"

Ông chủ quán nướng lấy điện thoại ra xem, nhận được tin nhắn thì cười tươi như hoa, "Ôi chà qua rồi qua rồi, nói là làm, lần này miễn phí! Tôi đi lấy cho các cậu cái thẻ, từ hôm nay đến ngày 2 tháng sau, trong thời gian đó các cậu đến ăn bao nhiêu lần cũng được, hoàn toàn miễn phí! Nhưng không được lãng phí thức ăn đâu nhé."

Ông chủ vui vẻ rời đi, Ngô Kình gãi đầu, "Chẳng ngờ lại là chuyện thật! A Biện, người đó hỏi mày vấn đề gì thế?"

"Đều là chuyện riêng tư," Vệ Biện đáp, "Đừng hỏi nữa, hỏi nữa là ăn đòn đấy."

Ngô Kình thông minh ngậm miệng lại.

Gọi cô bé phục vụ bia đến, bảo thêm ba mươi xiên thịt ba chỉ, "Nhưng giọng hắn nghe cũng không tệ."

Giọng thì hay, tính tình thì khó ưa.

Người như thế, là kiểu dễ bị đè nhất.

.

"Người như thế, kiêu ngạo quá mức rồi."

Tài xế đoán hắn nói ai, "Thích thiếu, là người vừa gọi điện thoại cho ngài à?"

Thích Trang ừ một tiếng, tự nhủ, "Nhưng đúng là khơi gợi h.am m.uốn chinh phục của tôi."

Cảnh tượng Vệ Biện nằm dưới thân hắn chắc chắn sẽ là điều khiến hắn chiến đấu hăng say suốt đêm.

Thích Trang chỉ mới tưởng tượng thôi mà đã thấy hưng phấn hẳn lên.

Hắn lại bấm một cuộc gọi, "Cưng à?"

Người nhận cuộc gọi vui mừng khôn xiết, ngượng ngùng và dịu dàng đáp, "Thích...Thích thiếu."

Thích Trang ôn tồn, "Chia tay đi."

Trong đầu hắn vụt qua hình ảnh Vệ Biện nhảy xuống sân khấu, góc áo tung lên, lộ ra phần da thịt nơi eo bụng, "Tôi không còn hứng thú với cậu nữa."

.

Ngày hôm sau, "MIAIDU" cuối cùng cũng đến lượt quân át chủ bài ra sân.

Hầu hết các quán bar phải đến tầm mười một giờ tối hay mười một rưỡi mới bắt đầu sôi động, "MIAIDU" cũng vậy, nhưng ngoại lệ duy nhất là Vệ Biện.

Cứ ba ngày một lần, vào những lúc anh xuất hiện, chưa đến chín giờ, "MIAIDU" đã chật kín người.

Đêm nay vị trí giữa trung tâm đối diện sân khấu, rốt cuộc mới phát huy hết sức hút vốn có của nó.

Thích Trang đã thông báo trước, muốn bao trọn "MIAIDU" tối nay, nhưng ông chủ quán bar từ chối thẳng thừng, không chút nể nang, Thích Trang đành lùi một bước, chọn chỗ ngồi tốt nhất.

Cùng một vị trí, hắn phải trả giá cao gấp mười lần.

Đó là sức hút của Vệ Biện.

Khiến biết bao người có tiền hay không, lý trí hay đầy cảm xúc, tất cả đều vì anh mà phát cuồng.

Quả là sướng.

Không chỉ đặt bàn VIP, Thích Trang còn chuẩn bị cả một xe hoa tươi, báo trước với nhân viên gửi vào phòng nghỉ của Vệ Biện sau buổi diễn.

Nhân viên "MIAIDU" được đào tạo hoàn hảo, biết rõ ai có thể từ chối, ai không thể từ chối, huống hồ là chuyện xử lý quà tặng cho Vệ Biện, người phục vụ mỉm cười gật đầu rồi đi thẳng vào hậu trường.

Vệ Biện và ba người Lưu Thành đang lười nhác chơi đoán số phía sau cánh gà.

Quách Hạo cười gian, "Tối nay anh lại định đi dụ dỗ mấy cậu trai non à?"

"Dụ dỗ hả?" Vệ Biện li.ếm môi dưới, rồi cắn một cái, "Dụ dỗ thế này sao?"

Cả đám nổi da gà vì trò đùa của anh.

Vệ Biện cười sảng khoái cả buổi, mãi mới khó khăn dừng lại được, "Còn quan tâm tao nữa chứ? Yên tâm đi, anh đây đi ngủ không bao giờ thiếu người."

"Thôi bớt gọi mình là anh đây đi, mày lớn hơn anh Thành hay lớn hơn tao?"

Đùa giỡn ầm ĩ, bên ngoài đã náo loạn hết cả lên, mà bọn họ vẫn còn đủng đỉnh ở trong này.

Cho đến khi sắp đến giờ, mọi thứ cần chuẩn bị đều đã xong, bọn họ mới lững thững ra sân khấu.

Không khí ở "MIAIDU" đã bùng cháy đến cực điểm.

Đèn xoay, đèn laser quay không ngừng, khoảnh khắc họ bước ra, ánh sáng đã chiếu lên người họ.

Vệ Biện đứng ở trung tâm, hai bên và phía sau là các anh em của anh, khóe môi anh nhếch lên, nhìn xuống khán đài bằng ánh mắt ranh mãnh.

Nơi nào ánh mắt anh lướt qua, nơi đó lại dậy lên những tiếng thét chói tai.

Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại trên người những vũ công đứng ở bốn góc, cao hơn tất cả mọi người, anh huýt một tiếng sáo mời gọi đầy ẩn ý.

"Dáng người ngon lành quá," tiếng nhạc lập tức vang lên dữ dội, Vệ Biện ghé sát vào micro cố định trên sàn, thở nhẹ từng nhịp, âm cuối hòa vào nhịp trống, bùng lên từ màng tai đến đáy tim, mang theo thứ gợi cảm khiến người ta muốn bật ra tiếng r.ên rỉ, "Các cưng, uốn éo cho anh xem đi, được không?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.