Phản Công Làm Công - Thường Niệm Quân

Chương 16




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trông bề ngoài, Thích Trang là kiểu người ôn hòa nhã nhặn, phong độ hơn người, nhưng thực chất bản tính lại tệ hại tận xương tủy.

Vệ Biện thắng hắn một lần, thì hắn nhất định phải tìm cách thắng lại.

Lưu Thành tính cách cẩn trọng, đặt vé chuyến bay sớm. Trên máy bay, Vệ Biện ngủ say như chết, xuống máy bay rồi lên xe taxi vẫn tiếp tục ngủ ngáy đều đều, cả quãng đường mắt anh không mở nổi, mãi đến khi về tới nhà cũng phải nhờ anh em tốt của mình kéo vào thang máy.

Đúng nghĩa là kéo. Ngô Kình còn thấy chưa đủ, nói thêm: "Cái chỗ dưới kia lau chưa sạch đâu, nào, đổi góc kéo thử một lượt nữa đi."

"Anh tưởng chúng ta là loại người chuyên giăng bẫy bạn bè thế này hả?" Ngô Dương vừa đáp vừa nhanh chóng đổi góc kéo Vệ Biện, "Em chỉ thấy thương cho nhân viên vệ sinh ở tòa nhà này thôi. Chúng ta cũng phải góp chút công sức vì nơi đây chứ nhỉ."

Vệ Biện ngủ rất chập chờn, lúc anh ngủ không thể có chút tiếng động hay ánh sáng nào, nhưng con người lại kỳ lạ như thế đấy, bất kể bình thường ngủ chập chờn thế nào, đến sáng khi chưa ngủ đủ, anh liền biến thành một con heo chết.

Đến mức dù có bị l.ột s.ạch đồ quẳng ra đường cũng chẳng cảm giác được.

Bọn họ kéo anh vào phòng ngủ, bốn thẳng nam mặt không đỏ tim không loạn thay bộ quần áo dính đầy bụi đất của anh, nhân lúc anh còn chưa tỉnh xử lý sạch sẽ mọi chứng cứ cho trò đùa này, sau đó rón rén bước ra ngoài.

Bên ngoài có nói chuyện cũng được, chỉ cần là nói chuyện bình thường, thường thì cũng không đánh thức được tên đại ma vương này.

Nhưng Lưu Thành và mọi người không đánh thức được anh, điện thoại lại làm được.

Chuông rung liên tục mấy lần, Vệ Biện đột ngột kéo chăn trùm kín đầu, rúc cả đầu vào trong, cố gắng ngăn tiếng ồn lại.

Ngay cả mí mắt cũng chẳng buồn mở.

Nhưng cuối cùng cũng chẳng chặn được, chuông điện thoại vẫn kêu, không muốn động vào nó, nhưng để đó thì phiền chết mất.

"Chết tiệt..."

Vệ Biện mò lấy điện thoại với vẻ không kiên nhẫn, mắt vẫn nhắm nghiền, "Ai đấy."

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó lên tiếng nghiêm túc: "Là người dùng có đuôi số 4609 đúng không? Tôi nhắc nhở một chút, bây giờ là mười một giờ ba mươi phút, chúng ta đã về đến nhà, vừa rồi cậu ngủ ngon lành trên máy bay như vậy, bây giờ chắc chắn là tỉnh rồi đúng không? Cậu xem tôi nói có đúng không, Vệ Biện, cậu đương nhiên đã tỉnh rồi."

Đầu dây bên này không có tiếng trả lời, nhưng Thích Trang nghe được sự thay đổi trong hơi thở của Vệ Biện.

"Mẹ kiếp," giọng buồn ngủ và cơn giận của Vệ Biện hiện rõ, "Mẹ kiếp, cậu bị bệnh à?"

Sau đó cuộc gọi bị ngắt.

Thích Trang nhìn màn hình điện thoại hiện dòng chữ "Lớp trưởng lớp mẫu giáo," không nhịn được chống trán bật cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, còn xen lẫn vài câu chửi rủa: "Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mình đúng là quá trẻ con rồi."

Lần sau chơi tiếp XD.

.

Ra ngoài chơi hai ngày không mệt, nhưng ngồi máy bay về nhà lại thực sự có chút đuối.

Lưu Thành ngủ một giấc trưa, tỉnh dậy sắp xếp mọi thứ xong thì bắt đầu chăm chỉ nấu cơm, nồi cơm điện vừa nấu canh vừa hấp cơm, mùi cơm thơm nức cả phòng khách. Ngay khi anh ta đang đắm chìm trong thế giới của "đầu bếp nhỏ tài ba" thì một giọng nói vọng lên từ phía sau: "Tôi muốn ăn móng giò."

"Hớ!"

Thìa trong tay Lưu Thành suýt rơi xuống đất!

Vệ Biện với mái tóc vàng rối bù, nhắc lại một lần nữa, giọng ngây ngô: "Mẹ ơi, con muốn ăn móng giò."

"...Mẹ biết rồi."

Đầu óc Vệ Biện tỉnh táo lại trong giây tiếp theo, anh giật giật khóe mắt, chuyển chủ đề: "Bọn họ còn chưa dậy?"

"Vừa rồi không phải muốn ăn móng giò sao? Đặt hàng để siêu thị mang tới đi, mẹ làm cho con ngay đây, nhìn xem Biện Biện của chúng ta này, gầy hết cả rồi!"

"...Đủ rồi đấy," Vệ Biện gằn giọng, "Lưu Thành, đủ rồi!"

Biết chọc thêm chút nữa là có chuyện, Lưu Thành không nói thêm gì, chỉ thi thoảng dùng ánh mắt đầy tình thương của "người mẹ" nhìn Vệ Biện, khiến người ta có cảm giác hơi b.iến thái.

"Hôm nay sao mày dậy sớm vậy?" Lưu Thành thuận miệng hỏi, "Không phải bình thường đều ba bốn giờ chiều mới dậy à?"

"Anh hỏi một câu hay đấy," Vệ Biện cười lạnh, rút từ trong tủ lạnh một chai nước khoáng, "Một thằng ngu với chỉ số IQ bằng không, sáng sớm gọi điện thoại chúc tôi... Ngày của Cha vui vẻ."

"Mày cđ trả lời thế nào?" Lưu Thành hỏi.

Vệ Biện uống hết nửa chai nước, cuối cùng tỉnh táo từ trong ra ngoài, anh nghĩ ngợi một chút, cảm thấy câu trả lời sáng nay của mình còn chưa đủ độc: "Anh nhắc tôi mới nhớ."

Anh lấy điện thoại ra, gửi cho tên ngốc kia một tin nhắn: "Là cậu quá tự đắc, hay là tôi, Vệ Biện, không xách nổi dao nữa?"

Rồi gửi thêm một tấm ảnh JPG mà thoạt nhìn không rõ là gì, nhưng nhấp vào thì sẽ hiện lên hình ảnh kinh dị.

Quả thực không phụ với cái tên "Lớp trưởng lớp mẫu giáo" được lưu trong điện thoại Thích Trang.

"Hà," Vệ Biện hài lòng cất điện thoại, vào nhà vệ sinh xách một chậu nước lạnh, vừa đi vừa gọi với ra với Lưu Thành: "Tôi đi đánh thức bọn họ."

Chỉ một lát sau, trong căn hộ vang lên tiếng thét.

"Đồ khốn nạn—"

"Vệ Biện, đồ chó nhà mày!"

"Đã dậy hết rồi thì bây giờ chúng ta bàn một chút xem," Vệ Biện vỗ tay, cười nhạt nhìn đám anh em ngớ ngẩn, "Vừa nãy tôi có cảm giác, mái tóc óng mượt mới gội hôm qua, hôm nay lại hơi có mùi. Tụi mày nói xem, là tại sao nhỉ?"

"Ừm?"

.

"Ừm," Thích Trang cúp máy, "Tôi tới rồi."

Người phục vụ cúi người mở cửa, mùi khói thuốc nồng nặc và tiếng nhạc ầm ĩ trong phòng lập tức tràn ra.

"Thích Trang, cuối cùng cậu cũng đến rồi!"

Người trong phòng đứng dậy, nhiệt tình dẫn hắn đến ghế sofa ngồi xuống, vỗ vai hắn đầy ý tứ mờ ám: "Tôi gọi không ít bạn tới, cậu xem có ai cậu thích không."

Thích Trang ngồi xuống đầy thoải mái, ánh mắt quét qua một vòng những chàng trai cô gái xinh đẹp trong phòng, "Không cần đâu."

Người tiếp đón hắn ngạc nhiên, không nhịn được hỏi: "Không có ai lọt vào mắt cậu sao?"

"Đừng thế chứ, Thích Trang," một người khác hô lên, "Nể mặt chút đi!"

Thích Trang không nhịn được bật cười, hắn quay sang hỏi người mời mình: "Vừa nãy người nói là ai?"

Tình hình lúc này trở nên gượng gạo.

Chủ tiệc cười gượng: "Ây da, Thích thiếu, nếu ai cũng được cậu nhớ tên thì chắc cậu bận chết, cả ngày chỉ đi nhớ tên người ta thôi."

Trong lòng hắn rủa thầm tên ngốc vừa phát biểu, khoe khoang thì cũng phải chọn lúc chứ?

Thích Trang, "Cậu nói đúng, cứ thoải mái đi, mọi người thư giãn một chút."

Một vị Phật lớn ngồi giữa sofa, mọi người thực sự coi như không nhìn thấy hắn. Chủ tiệc quan hệ khá thân thiết với hắn, ngồi bên cạnh thắc mắc: "Thích Trang, cậu thật sự không có hứng thú sao?"

"Trên mặt cậu viết rõ hai chữ nhiều chuyên," Thích Trang nói, "Muốn hỏi gì?"

"Có người hỏi tôi cậu có quen với Vệ Biện của MIAIDU không," chủ tiệc cười hì hì, "Mấy ngày trước còn có một tin đồn, nói là tiểu tình nhân Chu Hằng của cậu bị Vệ Biện ngủ với rồi, không biết là tên ngu nào đồn ra nữa, không nói Chu Hằng không chỉ không phải là tình nhân của cậu, mà còn là một thẳng nam to đùng!"

Thích Trang, "...Nói tiếp đi."

"Lần này là người khác nhờ tôi giúp chuyện này," chủ tiệc đưa hắn một ly rượu, hạ giọng nói: "Bạn của bạn tôi, một người quen... là bạn trai cũ của Vệ Biện, không thể liên lạc được. Người ta lại không ở thành phố H, một người đàn ông trưởng thành khóc lóc cầu xin khắp nơi nhờ tìm cách liên lạc với Vệ Biện. Đúng lúc tìm đến tôi, tôi nghĩ cậu chắc quen Vệ Biện, nên muốn hỏi thử."

Dưới ánh sáng lờ mờ của quán bar, Thích Trang nhấp một ngụm rượu, nheo mắt lại.

Người đối diện thấy hắn im lặng, lại lắm miệng hỏi thêm: "Thích Trang, giúp cái này đi, đợi người đó về thành phố H rồi, bắt cậu ta mời cậu ăn một bữa."

Nửa phút sau, Thích Trang mới thong thả mở miệng: "Không phải người bản địa à?"

"Không," đối phương đáp: "Là người nơi khác, vì công việc nên mới đến thành phố H ở một thời gian."

"Nếu không phải người bản địa..." Thích Trang nhấp thêm một ngụm rượu, trong ánh mắt tràn đầy mong đợi của bạn mình, hắn mỉm cười: "Sau này, bảo cậu ta đừng đến thành phố H nữa."

Bạn trai cũ, ha.

Ha ha ha.

Thích Trang tự thấy giọng điệu mình đã đủ hòa nhã, từ ngữ dùng cũng vừa phải, không hề có chút cảm giác xâm lược hay uy hiếp, nhưng người bạn không quá thân thiết của hắn lại hoàn toàn đơ cứng mặt.

Đến khi có một giọng nói yếu ớt vang lên từ phía họ: "Mọi người đang nói về Vệ Biện sao?"

Thích Trang nghiêng đầu nhìn qua. Người vừa nói hình như nhìn thấy cơn lạnh thấu xương trong mắt hắn, vô thức muốn lùi về phía sau. Nhưng khi nhìn lại, vị công tử nổi danh đào hoa, Thích thiếu gia, đã khôi phục nụ cười yêu kiều quyến rũ của mình.

"Đúng vậy," Thích Trang nghiêng ly rượu, mùi hương mờ ảo của hormone rò rỉ ở khóe môi, "bọn tôi đang nói về cậu ta đấy."

"Cưng à, chẳng lẽ em cũng là một trong những... người yêu cũ của cậu ta?"

.

"Tôi từ trước đến nay luôn rất trong sạch," Vệ Biện lùi lại một bước, không chút nể nang, lạnh lùng từ chối cái ôm của ông chủ, "ông là ông chủ, tôi là nhân viên, để người khác nhìn thấy sẽ không hay."

Ông chủ tức đến dựng cả ria mép lên: "Cút đi!"

Vệ Biện đút hai tay vào túi quần, vai hơi rũ xuống, lười biếng đứng đó: "Hôm qua ông nói, ai sẽ ngồi ở bàn trung tâm ấy nhỉ?"

"Tiểu thư Xảo Nhi, chữ Xảo của 'chocolate', lần này cậu nhất định phải nhớ đấy," ông chủ nói, "tiểu thư khuê các, tôi cũng không mong cậu phải nói chuyện gì với người ta tối nay, chỉ cầu cậu đừng dọa người ta, đừng có quá hoang dã."

"Hoang dã?"

Vệ Biện nhướng mày, như có điều suy nghĩ: "Ồ."

Sợ anh hoang dã làm người ta sợ đúng không.

Vậy tối nay, anh sẽ hoang dã cho mọi người xem.

Tốt nhất là dọa tiểu thư khuê các ấy khóc chạy mất, đừng có ở dưới mắt anh nhảy nhót nữa.

"Còn gì nữa không? Không có thì tôi đi đây."

Ông chủ còn muốn nói thêm mấy câu, nhưng điện thoại trong túi vang lên, ông ta vội vàng nghe máy: "Ha ha ha, Thích tiên sinh..."

Mặt mày khổ sở, quay sang dùng khẩu hình miệng nói với Vệ Biện: Tôi quên mất vị thiếu gia này rồi!

Vệ Biện khẽ cười, cũng không định đi nữa, đứng tại chỗ xem ông chủ xử lý thế nào với Thích Trang.

Thích Trang si mê sức hấp dẫn của anh, trước mặt anh ngoan như thỏ con, nhưng trước mặt người khác thì vị thiếu gia này lại là một nhân vật không dễ đối phó.

Anh có chút mong đợi phản ứng của Thích Trang.

Thích Trang mỉm cười chào ông chủ, sau đó đi thẳng vào vấn đề: "Như cũ, bàn tối nay..."

Ông chủ vội cướp lời: "Là thế này, Thích tiên sinh, bàn cậu đặt lần trước lần này đã có người đặt trước rồi."

Bên kia ngừng một chút, sau đó phát ra một tiếng không rõ ý tứ: "Ồ?"

Thích Trang: "Tôi còn tưởng MIAIDU thực sự đề cao tự do, hóa ra vẫn là tôi trong mắt ông chủ không có địa vị gì đáng nói."

Ông chủ: "...Ha, ha ha ha, cậu đùa đấy à."

Lần trước chơi khăm Thích Trang một lần, lần này người ta lấy lý do y hệt trả lại. Nếu không vì chột dạ, ông chủ MIAIDU cũng không đến mức chẳng cứng rắn nổi như vậy.

Ông vội ra hiệu cho Vệ Biện đang xem trò mau mau đi đi, còn mình thì vừa đi về phía văn phòng vừa trả lời: "Làm gì có chuyện ấy... Đúng rồi... được được... ôi chao, Thích thiếu của tôi..."

Tiếng nói dần nhỏ đi, Vệ Biện vào hậu trường, chuyên viên trang điểm đang bận hóa trang cho người khác. Anh đi tới, đặt tay lên vai người đó: "Lát nữa trang điểm cho tôi nhé."

Chuyên viên trang điểm ngạc nhiên: "Cậu chủ động yêu cầu trang điểm cơ đấy!"

"Ừm, trang điểm đậm vào," Vệ Biện đứng thẳng dậy, ghé sát vào gương, "tối nay tôi muốn nhảy."

Người trong hậu trường reo lên một tiếng thích thú.

Chàng trai đẹp trai đến nổ mắt trong gương nở nụ cười đầy nguy hiểm: "Tối nay chơi tới bến, chơi hết mình."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.