(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thích Trang, con người này, từ tâm tính đến ngoại hình đều là hình mẫu của kẻ đào hoa, chuẩn mẫu người lướt qua ngàn hoa nhưng không dính lấy một lá. Đó là một loại thiên phú, hắn sinh ra đã biết cách điều khiển cảm xúc của người khác, kết hợp hoàn hảo giữa đa tình và vô tình.
Chu Hằng chơi với hắn gần hai mươi năm, lần đầu nghe hắn ghen "vì anh em bị cướp mất" khiến hắn như con ếch nhảy ra khỏi đáy giếng, suýt sợ chết ngất.
Thực ra còn có chút cảm động, Chu Hằng nói: "Aiya, thật sự cảm ơn, yên tâm, tao mãi là anh em của mày, một đời sát cánh."
Vệ Biện phát hiện họ dừng lại bèn đi tới xem họ làm gì, kết quả nghe thấy câu này, lập tức lùi lại vài bước, "Ghê chết mất."
Anh thật sự rất đáng ghét, lúc này thể hiện rõ cảm giác "ghê rợn khiến tôi nổi cả da gà", "Hai người đàn ông trưởng thành, có thể đừng tỏ tình giữa đường không?"
Thích Trang cong môi cười, "Đi thôi, đi mua máy ảnh, Vệ Biện, cậu có quen thuộc nơi này không?"
Vệ Biện đưa họ đi, mắt lơ đãng lướt qua các cửa hàng xung quanh, trả lời qua loa, "Quen."
Thích Trang, tâm trạng vừa mới khá lên lại tệ đi ngay lập tức, nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài, chỉ thản nhiên đáp: "Thật sao."
Vệ Biện thu lại ánh nhìn, " Thích đại thiếu, cậu nói về 'một cộng một lớn hơn hai', bây giờ trông có vẻ là thật rồi."
"Tôi còn nói về tình duyên chớp nhoáng nữa," Thích Trang cười khẩy, "Thật đáng mong chờ."
Gần đó có một cửa hàng số, nhưng cửa hàng không lớn, ông chủ hỏi: "Máy ảnh DSLR?"
Vệ Biện hoàn toàn không hiểu gì về thứ này, anh chống tay lên tủ kính, quan sát những chiếc máy ảnh bên trong, ánh mắt giống như khi anh ở công viên rừng An Sa, ngồi xổm bên bờ sông nhìn cá nhỏ.
"Máy DSLR," Thích Trang đảo mắt nhìn quanh các máy ảnh, "Có máy cao cấp của Nikon không?"
[1] Máy ảnh DSLR (Digital Single Lens Reflex) là loại máy ảnh phản xạ ống kính kỹ thuật số. Đây là loại máy ảnh sử dụng hệ thống gương bằng lăng kính (trong máy ảnh DSLR cao cấp) hoặc một loạt gương bổ sung (thường là ở các mẫu máy cấp thấp hơn) để phản chiếu ánh sáng từ ống kính máy ảnh đến kính ngắm.
"Có, nhưng loại tốt nhất hiện tại chỉ có Nikon D700 full-frame, đã ngừng sản xuất lâu rồi, nhưng chỗ tôi còn hàng tồn kho. Nếu cậu muốn loại khác, chúng tôi có một cửa hàng ở trung tâm thành phố, nhưng phải chờ hai tiếng."
Con Nikon D700
Thích Trang nói không cần, "Cứ cái này đi."
Chủ cửa hàng thích khách hàng sảng khoái như vậy, cười vui vẻ hỏi, "Chỉ thân máy hay kèm ống kính?"
"Kèm ống kính," Thích Trang ngừng một chút, hỏi, "Chụp chân dung đủ sắc nét không?"
"Thừa sức," ông chủ đập tay lên ngực cam đoan, "Ngoại hình đẹp bền bỉ khỏi nói, mặc dù độ phân giải chỉ hơn 12 triệu điểm ảnh, nhưng hoàn toàn có thể sánh với một số máy ảnh 24 triệu điểm ảnh, chụp chân dung hay phong cảnh đều rất chi tiết."
[*] Điểm ảnh hay Pixel (tiếng Anh: pixel hay pel, viết tắt picture element) là một điểm ảnh nhỏ hoặc một khối màu raster, được sử dụng để tạo ra hình ảnh trên màn hình LED với tọa độ ITS tương ứng. Mỗi pixel tương ứng với một phần nhỏ của bức ảnh. Khi có nhiều pixel hơn, hình ảnh hiển thị sẽ rõ ràng và chính xác hơn so với bức ảnh ban đầu.
Thích Trang gật đầu, khóe mắt thoáng nhìn thấy một mái tóc vàng óng, quay đầu lại thì thấy Vệ Biện đang chống cằm nhìn hắn.
Vệ Biện: "Thế nào là máy đơn, máy đôi? Full-frame là gì? Hơn 12 triệu pixel là cao hay thấp?"
[**] Máy ảnh full-frame là máy ảnh DSLR sử dụng cảm biến ảnh có cùng kích thước với khung hình của film 35mm truyền thống (36×24mm), lớn hơn so với các loại máy ảnh sử dụng cảm biến tương đương với cỡ film APS-C (22 x 15mm).
Hỏi một câu mà suýt nữa lại thành câu kể, Thích Trang bật cười: "Bảo bối, cậu là mười vạn câu hỏi vì sao à?"
Vệ Biện ngồi thẳng dậy: "Anh là anh Biện của cậu ."
"Được thôi, anh Biện," Thích Trang đáp, "Anh Biện, gọi một tiếng anh Trang nghe thử nào?"
Rõ ràng là đang trêu chọc, Vệ Biện lại cảm thấy không tệ chút nào: "Gọi lại lần nữa đi."
Ông chủ tiệm nhìn họ hết người này đến người kia: "Một cặp hả? Nhìn tình cảm thật đấy."
Vệ Biện nhún vai, lười giải thích, chỉ chăm chú nhìn Thích Trang, bảo hắn gọi thêm một tiếng nữa.
Thích Trang đã quen với ánh mắt của Vệ Biện, cũng chẳng đáp lời, thong dong lấy túi máy ảnh ra, móc ví chuẩn bị thanh toán.
"Trang thiếu gia," Vệ Biện nói, "cậu không hỏi giá à?"
Ông chủ vội đáp: "Mười lăm nghìn, tôi đã giảm 10%, còn bỏ luôn số lẻ, đảm bảo hời."
Thích Trang gật đầu, giá này coi như hợp lý.
Vệ Biện liếc nhìn hắn, nửa khép mí mắt nhìn chiếc máy ảnh compact trong tủ, chậm rãi nói: "Mười hai nghìn."
Ông chủ sững sờ: "Ba nghìn này tôi chẳng kiếm được gì đâu! Không được, không được, lỗ vốn rồi!"
"Cùng lắm là mười hai nghìn ba," Vệ Biện giật lấy ví của Thích Trang, rất tự nhiên nhún vai, "Ngay đầu đường còn một tiệm máy ảnh khác, bạn tôi không nhất thiết phải mua ở đây. Ông chủ, không muốn biến con cừu béo này thành khách quen sao?"
Thích cừu béo Trang thích thú nhìn màn đối đáp giữa Vệ Biện và ông chủ.
Cuối cùng ông chủ vẫn phải thỏa hiệp, mặt mày đau khổ quẹt thẻ, miệng không ngừng than vãn: "Tôi chẳng kiếm được lời gì cả."
Ra khỏi cửa tiệm, Vệ Biện ném ví lại cho hắn: "Thiếu gia, xem kịch có vui không?"
"Sao lại thế được," Thích Trang xoa mũi, "còn phải cảm ơn cậu giúp tôi tiết kiệm ba nghìn."
"Vậy thì báo đáp tôi đi," Vệ Biện nói, "như đã hứa, gọi thêm một tiếng anh Biện."
Chiêu này thực sự quá lợi hại, khiến cổ họng Thích Trang nghẹn lại. Đường phố đông người qua lại, ánh nắng vàng ấm áp buổi chiều chiếu xuống con đường bê tông và lên người Vệ Biện. Thích Trang khẽ động ngón tay, lấy máy ảnh ra, chụp một bức ảnh.
Tiêu điểm đặt trên người Vệ Biện, không ai có thể rực rỡ hơn người đàn ông này.
Vệ Biện nhướn mày, đứng yên để hắn chụp. Anh thoải mái, tự nhiên, đứng thả lỏng, lưng hơi cong, dáng vẻ phong trần, phóng khoáng như in vào cốt tủy. Giữa phố đông người nhìn anh cũng chẳng chút ngượng ngùng. Đợi Thích Trang hạ máy ảnh xuống, Vệ Biện kéo dài giọng: "Ừm hừm, ngoài một tiếng anh Biện, cậu còn nợ tôi một tấm ảnh."
Thích Trang: "Anh Biện."
Tiếng gọi bất ngờ làm Vệ Biện không kịp chuẩn bị mà nhận lấy.
Vệ Biện từng nói giọng của Thích Trang rất hay, người gọi anh là "anh Biện" không ít, nhưng chưa ai gọi có chất giọng hơn Thích Trang. Tiếng gọi ấy khiến người ta muốn nghe mãi, dễ dàng làm một người đàn ông được thỏa mãn và k.ích thích cảm giác chinh phục đến đỉnh.
Anh nói: "Ba nghìn cho một tiếng anh Biện, quá đáng giá."
Thích Trang xem lại ảnh, nghe vậy bật cười: "Ba nghìn một tiếng anh Biện, cậu lời to rồi, bảo bối."
"Cậu chưa từng gọi ai như thế à?" Vệ Biện hỏi ngay.
"Ai dám để tôi gọi thế chứ?" Thích Trang liếc anh, "Chỉ có tình nhân tiếp theo của tôi mới có vinh hạnh lớn như vậy."
"Cậu nói thế làm tôi khó xử quá," Vệ Biện bị cụm "tình nhân tiếp theo" chọc cười, cố nhịn: "Như vậy làm tôi muốn trêu cậu."
Thích Trang phát ra một tiếng đơn âm không rõ nghĩa, nói đầy hàm ý: "Chưa chắc ai trêu ai đâu."
Vệ Biện nghe câu này liền nhìn hắn mấy lần, mới nói: "Thú vị thật."
Hắn nhìn ra được, cũng từng nghe nhiều chuyện về Thích Trang. Vệ Biện là "công" chuẩn 1, Thích Trang cũng vậy. Dù gọi "anh Biện" nhưng ở hắn không có chút khí chất nào của người bị áp.
Sách có câu: "Hai thụ gặp nhau, tất có một công; hai công gặp nhau, tất có một thụ." Nhưng trên thực tế, dù "thụ" có khóc lóc mà làm "công," cả hai khi đó cũng chẳng thể đạt đến đỉnh điểm thỏa mãn, chứ đừng nói đến công chuẩn. Họ sẽ rất bài xích việc bị người khác nghĩ đến mông mình.
Vệ Biện ở "MIAIDU" lâu rồi, gặp qua không ít người, nhưng người dám động ý nghĩ với mông anh, Thích Trang là người đầu tiên.
Chỉ riêng đãi ngộ độc nhất vô nhị này, Vệ Biện cũng phải ghi nhớ hắn.
"Hai người không thấy hình như mình quên gì à?"
Một giọng nói đầy u oán vang lên: "Thích Trang, ví dụ như anh em tốt của mày đấy."
Thích Trang ngạc nhiên: "Chu Hằng, hóa ra mày vẫn ở đây à."
Chu Hằng: "......"
Nói là anh em cả đời, vừa nãy còn ghen mà?
Vệ Biện cười khẽ hai tiếng, chưa kịp nói gì thì điện thoại vang lên. Lưu Thành gọi: "Mày ở đâu rồi? Có đến ăn không? Bọn anh đang ở nhà hàng hải sản, lát nữa gửi địa chỉ cho mày."
"Hải sản à?" Vệ Biện nghĩ một lát: "Được, giờ qua."
Anh cúp máy: "Lưu Thành bọn họ đang ở nhà hàng hải sản, tiện qua ăn. Hai người đi cùng không?"
Nhận được câu trả lời đồng ý, ba người len qua đám đông, rẽ phải rồi vào nhà hàng.
Ngô Dương đứng trước cửa quán chờ họ, thấy người đến liền vẫy tay chào, xong liền sáp lại gần Vệ Biện: "Vệ Biện, chủ quán trong này là gay đó, trông cũng đáng yêu lắm. Anh muốn thử một cuộc tình không?"
"Không hứng thú," Vệ Biện đáp, "Cậu ta cho mày lợi gì mà biến mày thành bà mai thế?"
Ngô Dương cười gượng hai tiếng, giơ ba ngón tay: "Ba phần trăm!"
"Ừm, nể mặt ba phần trăm," Vệ Biện vuốt vuốt tóc, "Tao vẫn không có hứng."
"Anh Biện! Em đã nói với người ta rồi," Ngô Dương khổ sở, "Cũng đâu phải bắt anh làm gì, chỉ là gặp mặt thôi, sau đó anh không thích thì từ chối. Dạo này bên anh không có ai, giờ vẫn không định có một mối tình lãng mạn, muốn chấm dứt lúc nào thì chấm sao?"
Thích Trang cúi đầu, tay cầm khăn giấy lau mồ hôi trên lòng bàn tay một cách chậm rãi.
Hắn đi ngay bên cạnh Vệ Biện, câu nào của Ngô Dương cũng lọt rõ ràng vào tai hắn.
Ngô Dương bỗng nhiên nói:"Ấy, người đến rồi!"
Một người bước vào quán hải sản, dáng người không cao, gương mặt thanh tú, trên mặt vẫn còn lấm tấm mồ hôi, đỏ bừng cả lên, lúng túng ngước mắt liếc nhìn về phía bọn họ.
Khó trách Ngô Dương lại nhiệt tình chủ động như thế, ông chủ quán nhỏ này đúng là kiểu người mà Vệ Biện rất thích.
"Chà," Vệ Biện đút tay vào túi, nghiêng người đứng sang một bên, "quả nhiên là một tiểu mỹ nhân."
Ông chủ nhỏ càng đỏ mặt hơn, ánh mắt vừa nhìn đến gương mặt của Vệ Biện thì lập tức dời đi, nhưng rồi lại thấy Thích Trang. Trong phút chốc, gương mặt cậu ta ngơ ngác: "Đây..."
Vẻ mặt lộ rõ sự phân vân.
Ngô Dương chỉ nói người đẹp trai nhất là bạn thân của cậu, nhưng giờ trước mặt lại có đến hai đại soái ca đứng bên cạnh Ngô Dương, làm người ta hoàn toàn không phân biệt nổi ai là ai.
Vệ Biện và Thích Trang nhìn nhau một cái.
Ông chủ nhỏ ngại ngùng bước tới, cười bẽn lẽn với Ngô Dương, rồi... bỏ qua Vệ Biện, đi thẳng đến trước mặt Thích Trang, ánh mắt đầy ngượng ngùng và kỳ vọng: "Chào anh, tôi là Bạch Minh, anh là bạn của Ngô Dương đúng không?"
Ngô Dương: "..."
Vệ Biện nhướn mày.
Phản ứng của Thích Trang rất nhanh, gần như ngay lập tức, hắn nở một nụ cười quyến rũ: "Đúng vậy."
Đôi mắt đẹp kia chăm chú nhìn vào ông chủ quán nhỏ, khiến cậu ta cảm thấy như muốn tan chảy. Cậu ta lắp bắp: "Anh... anh... anh định ăn ở đây phải không? Tôi... tôi có thể mời miễn phí..."
Ngô Dương mặt tối sầm lại:"Lúc trước còn nói giảm 70%, giờ thì miễn phí luôn. Vệ Biện, chẳng lẽ anh còn không quyến rũ bằng Thích Trang sao?"
"Tôi rất vui lòng," Thích Trang cười khẽ hai tiếng, "cảm ơn."
"Không cần cảm ơn," ông chủ nhỏ đỏ bừng cả mặt, vặn vẹo vạt áo trên người, "tôi còn độc thân."
Ánh mắt Thích Trang thoáng trầm xuống, nét quyến rũ trưởng thành bộc lộ toàn vẹn. Hắn cong môi: "Một người đáng yêu như cậu mà cũng độc thân, xem ra việc tôi vẫn độc thân cũng là điều có lý."
Trời ơi.
Sao lại có người vừa đẹp trai, vừa dịu dàng, lại biết cách làm người ta rung động như thế này!
Ông chủ nhỏ không chịu nổi nữa, chạy thẳng vào bếp: "Tôi đi chuẩn bị món cho mọi người!"
Chờ cậu ta đi rồi, Vệ Biện liền huýt sáo về phía Thích Trang: "Thích đại thiếu gia, lợi hại thật đấy."
"Bữa hải sản miễn phí," Thích Trang nhìn Vệ Biện, "lần này là cậu nợ tôi rồi. Để tôi nghĩ xem, cậu gọi một tiếng 'anh Trang' thì thế nào?"
"Đến lượt cậu đấy."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");