Phản Công Làm Công - Thường Niệm Quân

Chương 11




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vệ Biện dựa vào tường cạnh cửa, nhìn Thích Trang mở cửa.

"Sao thế?" Mùi nước hoa nhẹ nhàng thoảng qua, giọng của Thích Trang vang lên, "Bọn họ đi rồi à?"

Chu Hằng, "Không không, cái đó, ừm, cái đó... tao có chuyện muốn nói với mày..."

Vệ Biện đút tay vào túi, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Chu Hằng trông cực kỳ quái lạ, còn ấp úng, ánh mắt thì lảng tránh, rõ ràng là có điều gì đó lén lút.

Thích Trang nhìn hắn vài giây, bỗng thở dài, "Mày biết rồi à."

Chu Hằng ngơ ngác, "Biết gì cơ?"

"Mày không phải kiểu tao thích," Thích Trang hờ hững vuốt mấy sợi tóc rũ xuống trước trán, mỉm cười đầy quyến rũ, "Cho dù là anh em nhiều năm, tao vẫn sẽ từ chối lời tỏ tình của mày."

"... Đủ rồi đó," Chu Hằng nói, "Buồn nôn quá đi."

Vệ Biện trong lòng cũng bật cười, cảnh này anh đã từng diễn qua không ít lần, chiêu trò chọc bạn bè cũng thích dùng như thế.

"Mày, mày," Chu Hằng nói, "Trước hết hãy nghe tao nói."

Thích Trang giơ tay, làm một động tác "mời nói".

Chỉ thấy Chu Hằng nghiến răng, mặt đỏ tới mang tai, hét lên với Thích Trang: "Tao nói cho mày biết, Thích Trang! Mày chỉ phù hợp làm t.ình nhân nhỏ của anh Biện thôi! Từ gương mặt đến thân hình hay kinh nghiệm mày cũng đều là người nằm dưới, bỏ cuộc đi! Tao sớm đã biết mày muốn được cậu ấy để mắt tới!"

"......" Thích Trang, "Mày nói lại lần nữa đi?"

Chu Hằng run rẩy, ánh mắt cầu cứu hướng về phía Vệ Biện.

Vệ Biện không nhịn được, bật cười ha ha, điện thoại của anh đang trong trạng thái ghi âm, rất rõ ràng và đầy đủ ghi lại được giọng điệu kinh ngạc, giận dữ và nghiến răng nghiến lợi của Thích Trang khi hỏi lại.

Đúng là một khoảnh khắc quá tuyệt vời.

Anh cười đến mức ôm bụng, gập người, phải dựa vào tường để không trượt xuống. Thích Trang ban đầu chưa hiểu chuyện, ngay sau đó mặt liền sa sầm, bước ra khỏi phòng, ánh mắt liếc nhìn về nơi phát ra tiếng cười.

Vệ Biện vẫn còn đủ thời gian để phóng cho hắn một ánh mắt đầy mê hoặc, "Chào cưng, không ngờ em lại muốn được anh đây đè đến vậy."

"Vệ Biện," Thích Trang cười mà như không, "Thường thì chỉ có kẻ yếu mới gào lên rằng mình không yếu, giống như người say luôn nghĩ mình chưa say vậy."

"Thật à?" Vệ Biện làm ra vẻ tung hứng điện thoại, đoạn ghi âm phát lặp lại câu nói "Mày nói lại lần nữa" của Thích Trang, anh giả bộ như vừa hiểu ra, "Nói vậy là cậu nổi giận đấy à?"

"... Nổi giận cái đầu cậu."

Thích Trang đến mức phải nói "cái đầu cậu", khiến Chu Hằng giật cả mình.

Nhưng Thích Trang là ai chứ, hắn rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, "Cưng à, sự chú ý của em dành cho anh đúng là khiến anh cảm động muốn chết."

"Cảm động đi," Vệ Biện nói, "Không phải nói rằng một cộng một lớn hơn hai sao? Đi nào, Thích đại thiếu, để tôi xem cậu có nói thật hay không."

Đây là lúc hai người cùng nhau rời đi.

"Khụ," Thích Trang nói, "Vậy thì tôi đành đi cùng vậy."

Hắn xoay người đóng cửa, rồi thấy Chu Hằng đang nhìn hắn với vẻ mặt kinh ngạc, không hề giả chút nào, "Thích Trang, mày cười vui vẻ thật đấy."

"Ừ?" Thích Trang vuốt vuốt khóe miệng, sau đó hơi ngẩn người.

Khóe miệng hắn đang cong lên, nhưng hắn không hề nhận ra.

Thích Trang ép mình nén lại nụ cười, lại vuốt thêm lần nữa, giải thích với Chu Hằng, "Người mà tao theo đuổi mời tao đi cùng, tất nhiên tao phải vui rồi, dù cho người đó không phải Vệ Biện mà là ai khác, tao cũng sẽ thế thôi."

"Tao có nói gì đâu..." Chu Hằng thì thầm, "Chỉ là lâu rồi không thấy mày cười như vậy, nên hơi ngạc nhiên."

"Này, hai người," giọng Vệ Biện vang lên ở phía trước, có chút thiếu kiên nhẫn, "Có đi không?"

Thích Trang cất thẻ phòng vào túi, cùng Chu Hằng đi về phía anh, lông mày hơi nhíu lại, tiếp tục hạ thấp giọng giải thích với Chu Hằng, "Nụ cười này không có ý nghĩa gì đâu."

"Tao hiểu rồi tao hiểu rồi tao hiểu rồi mà..." Chu Hằng suýt bị hắn làm cho nghẹt thở, "Tao cầu xin mày hãy nhìn Vệ Biện đi! Hôm nay cậu ấy không đẹp trai sao?"

Thật sự là không có ý gì cả mà!

"Ai không đẹp trai?" Vệ Biện nghe được câu cuối, quay người lại nhìn bọn họ, "Đang nói tôi à?"

Thích Trang, "Ừ, cậu ấy đang nói cậu."

"Tốt lắm," Vệ Biện túm cổ áo Chu Hằng, kéo hắn đến trước cửa thang máy để soi hình bóng phản chiếu, "Người cao kia là tôi, còn người thấp là cậu, tự mình so sánh đi, rồi dùng lương tâm mà nói xem, ai đẹp trai hơn."

Thang máy đến nơi, nhưng Vệ Biện nhất quyết phải có được câu trả lời, Chu Hằng thất vọng liếc nhìn Thích Trang, cậu bạn này lại bán đứng mình, "Anh đẹp anh đẹp anh đẹp."

Thích Trang lên tiếng đúng lúc, "Vào thang máy đi."

Thành phố D những ngày này trời trong xanh không gợn mây, lúc này đã ba giờ chiều, Thích Trang đã chuẩn bị tinh thần gặp anh em của Vệ Biện, nhưng ở tầng dưới lại chẳng thấy ai.

Vệ Biện để ý đến ánh mắt hắn, "Bọn họ đã đi trước rồi."

Lông mày Thích Trang khẽ nhướn lên, "Tiếc là giờ lại có thêm một người, nếu không đã là buổi hẹn riêng của hai chúng ta rồi."

Vệ Biện đeo kính râm, qua lớp kính màu xám, anh liếc nhìn Thích Trang, vì ở gần nên mùi nước hoa nam tính của hắn càng rõ rệt, "Hôm nay Thích đại thiếu ăn mặc quyến rũ thật đấy."

"Ừm," Thích Trang chớp mắt đầy ẩn ý, "Cưng có thể gọi anh thân mật hơn nữa."

Giọng nói "cưng" của hắn rất giống Vệ Biện, đều lả lướt, đều phóng túng.

"Được thôi," Vệ Biện nhếch mép, "Cưng à."

Gương mặt Thích Trang sầm lại trong chốc lát, "Tôi nghĩ cưng có thể gọi thứ khác, như là thân yêu, hoặc là tên của tôi."

Vệ Biện tỏ vẻ khó chịu, "Được rồi, bé cưng thân yêu."

Thích Trang day day trán, lịch sự bật ra một từ, "Mẹ nó."

"Mẹ cái gì chứ," Vệ Biện cười lớn, "Một tiếng bé cưng còn muốn gì hơn."

Thích Trang hạ tay, cười nham hiểm nhìn anh, "Cưng đó."

"Tôi có thể nghĩ xem," Vệ Biện đáp, "Thích Trang, cưng thực sự đáng để..."

Chưa từng có ai dám nói với Thích Trang như vậy.

Cũng chưa từng có ai dám nói với Vệ Biện như thế.

Chu Hằng, người hiểu rõ bản tính của Thích Trang, đứng cạnh nghe mà tim đập chân run, còn hai nhân vật chính thì như thể những lời đó chẳng có gì quan trọng.

Họ đi ngang qua quầy bán đồ bơi ở tầng dưới, ông chủ vẫn lớn tiếng chào mời bằng tiếng phổ thông pha chút giọng địa phương, Vệ Biện nghĩ đến cảnh tượng trên tầng khi nãy, liếc nhìn Thích Trang thì lại bắt gặp ánh mắt của hắn.

Anh đưa tay che miệng, gửi cho Thích Trang một nụ hôn gió.

Thích Trang giơ tay lên, mắt không rời khỏi Vệ Biện, như thể đón nhận nụ hôn đó, đầy mờ ám chạm nhẹ môi mình.

Cả hai người lúc đó đều có cùng suy nghĩ: chiêu này của đối phương là mình chơi thừa rồi.

Nếu bị những chiêu thức thế này dụ dỗ, thì đúng là mất mặt quá.

Ông chủ quán bên đường bắt gặp họ, lớn tiếng chào, "Ê, mua đồ bơi đi, mấy anh đẹp trai đều thích mua đồ bơi đây này!"

Không khí đối đầu gay gắt và cân bằng bị quét sạch.

Chu Hằng - kẻ vô hình, kẻ làm nền tranh thủ lên tiếng: "Đi dạo biển không?"

Vệ Biện liếc hắn một cái, thắc mắc, "Lẽ nào giờ này cậu không nên rút lui sao?" Một cánh tay phụ làm mối gì mà không chuyên nghiệp tí nào.

Thích Trang bật cười lớn.

"Thích thiếu gia," Vệ Biện lên tiếng, "Cậu cười khẽ thôi."

Người qua đường đều quay lại nhìn, ngó thẳng vào họ, hai mỹ nam đi đến đâu thì sự chú ý theo đến đó.

Thích Trang nói: "Tôi sẽ cố gắng hết sức."

Chu Hằng, "...Mọi người có thể đừng đối xử với tôi như thế này được không?"

"Bé cưng," Vệ Biện tháo kính râm xuống và nháy mắt với hắn, "Cậu thực sự rất đáng yêu."

"Cậu làm thế khiến tôi có cảm giác mình thật ngốc nghếch..."

"Chu Hằng," Thích Trang bỗng lên tiếng: "Bên trái có cô gái đang lén nhìn mày kìa, đúng kiểu mày thích."

Chu Hằng vui mừng, "Đâu đâu?"

Thích Trang tùy tiện chỉ tay, vừa định nói thêm gì đó thì điện thoại reo. Hắn cúi đầu nhìn vào ghi chú, cau mày, bước qua bên đường để nghe máy, "Chào cô, cô Đàm."

Đàm Xảo Nhi, "Chào Thích tiên sinh, chiều nay anh có rảnh không?"

"Tôi không ở thành phố H," Thích Trang nói, "Cô Đàm có việc gì không?"

Đàm Xảo Nhi ngừng lại một lúc, giọng thấp đi: "Gần đây tôi nghe được một tin đồn, bạn anh, Chu Hằng... nghe nói đang cặp với Vệ Biện của công ty Mai Ái Độ."

Thích Trang, "Ồ."

Hôm nay hắn tỏ ra lạnh nhạt với Đàm Xảo Nhi, ngay cả phép lịch sự cơ bản cũng chẳng có, nhưng Đàm Xảo Nhi lúc này suy nghĩ hỗn loạn, hoàn toàn không nhận ra.

"Là thế này," Đàm Xảo Nhi nói, "Bạn anh chưa từng bị lan truyền tin đồn kiểu này, nếu thông tin không đúng sự thật, tôi cũng muốn biết rõ để kịp thời ngăn chặn trong vòng quan hệ của mình."

Thích Trang muốn nói không cần, nhưng trong giây phút đó, hắn không kìm được mà nhìn về phía Chu Hằng và Vệ Biện. Hai người họ đứng khá gần nhau, một cao một thấp, không khí giữa họ trông rất hòa hợp.

"Ngăn đi," Thích Trang nói, "Ba Chu Hằng mà nghe được, chắc sẽ lo đến phát bệnh."

"Được," Đàm Xảo Nhi thở phào nhẹ nhõm, giọng nói cũng có chút vui vẻ hơn, "Vậy Thích tiên sinh cứ vui vẻ nhé, khi nào anh về, chúng ta hẹn nhau đi uống trà."

Sau khi cúp máy, Thích Trang đứng yên tại chỗ nhìn về phía Vệ Biện và Chu Hằng.

Vệ Biện hình như cảm nhận được điều gì, uể oải ngẩng đầu nhìn qua, khóe miệng cong lên, "Sao vậy?"

Áo sơ mi hoa theo gió lay động, kết hợp với màu tóc của anh trông rất đẹp mắt.

"Tôi muốn mua máy ảnh," sau khi bước lại gần, Thích Trang nói: "Đang nghĩ nên mua loại nào."

Vệ Biện vén tóc ra sau tai, ngầu ngầu nói: "Hoàn toàn không biết."

"Cục cưng à," Thích Trang đi vòng quanh anh một vòng, "Không ai mời cậu làm người mẫu à? Tỉ lệ cơ thể của cậu lên ảnh sẽ rất nổi bật."

"Bé cưng đáng yêu của tôi," Vệ Biện đáp, "Câu này tôi sẽ sao chép và dán cho cậu."

Nói xong, anh dẫn đầu bước đi về hướng ngược lại với biển, Chu Hằng thấy họ đi liền vội vàng bỏ lại cô gái xinh đẹp và chạy theo, "Đi đâu vậy?"

"Đi mua máy ảnh trước," Vệ Biện nói, "Đỡ phải đến biển mà không có gì để chụp, chỉ ngứa tay đứng nhìn."

"Ồ," Chu Hằng, "Cậu chụp à?"

Vệ Biện hất cằm về phía Thích Trang, "Cậu ta chụp."

Lúc này, Thích Trang nhớ đến việc chạm tay lên khóe miệng, quả nhiên, lại bất giác mỉm cười.

Chu Hằng nhỏ giọng hỏi Thích Trang: "Sao tự nhiên lại muốn mua máy ảnh? Nhà mày chẳng phải có mấy bộ rồi à?"

"Muốn chụp cái gì đó," giọng Thích Trang nhạt nhẽo, "Chu Hằng, mày là anh em tốt của tao."

Chu Hằng, "Đương nhiên rồi."

"Vậy nên tao có thể nói thẳng với mày," Thích Trang dừng bước, nhìn thẳng vào mắt Chu Hằng, "Đừng quá thân mật với cậu ấy."

Trước khi Chu Hằng kịp phản ứng, hắn lại nói: "Trong lòng tao thấy rất khó chịu, Chu Hằng, cảm giác này thật sự không dễ chịu. Tao nghĩ có lẽ đây là..."

Hắn sờ cằm, làm ra vẻ sâu sắc: "Ghen tị vì sợ anh em tốt bị cướp mất?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.