[Phần 1] Tỏa Sáng Cho Chàng

Chương 170




Ngày hôm sau vụ náo động phân gia, Lâu Chiến liền lấy tư thái quân nhân, dứt khoát phê chuẩn cho Tam phòng dọn ra khỏi Vệ Quốc Công phủ ngay lập tức. Đồ đạc nào trong viện của Tam phòng được liệt kê trong sổ sách của Công phủ thì không cho phép mang theo. Trên thực tế, tất cả đồ đạc của Tam phòng đều do Công phủ cung cấp, cũng chỉ có một số ít là do Lâu Hải Chính mua về từ Thọ sơn thì xem như đồ của bọn họ, có thể cùng nhau mang đi.

Còn việc phân chia tiền bạc, di nương của Lâu Hải Chính xuất thân giáo phường, bản thân tích cóp không được bao nhiêu, miễn cưỡng có khoảng hai ba ngàn lượng, mặt khác thì có thêm một ít bạc Công phủ thỉnh thoảng thưởng cho, tổng số sẽ không vượt qua năm ngàn lượng. Ngoài ra Lâu Hải Chính còn được chia một phần định mức cho thứ tử do Lão Quốc Công để lại. Chẳng qua, bởi vì tất cả sản nghiệp Quốc Công phủ sở hữu đều thuộc về Lâu Khánh Vân không được đụng vào, định mức chia cho thứ phòng tính ra bạc không quá một vạn lượng. Nói cách khác, lúc này Tam phòng muốn phân gia, nếu không phải vì cầu danh cầu lợi thì thật sự không có bất cứ lợi thế gì. Chỉ vì muốn thoát ly gia đình đã cung cấp nơi ăn chốn ở nhiều năm như vậy, đừng nói là một phần tư gia sản như bọn họ mong muốn, phỏng chừng ngay cả 1% gia sản cũng không có được, gần như tay trắng mà bị Lâu Chiến cường thế đuổi ra khỏi nhà.

Lâu Hải Chính quả thực khó có thể tưởng tượng, bản thân là Tam lão gia, vậy mà khi phân gia lại chỉ được chia một chút như vậy; càng thêm không ngờ, bản thân ngày thường, ăn, mặc, dùng, tất cả đều ghi lại rõ ràng trong sổ sách của Công phủ, hơn nữa đều xem như Công phủ cung cấp cho hắn, căn bản không thuộc về Tam phòng. Sau khi phân gia Lâu Hải Chính mới biết được thông tin này, quả thực có thể nói là một kích ngay tim; nếu hắn sớm biết phân gia xong chỉ được chia có bao nhiêu đó, Lâu Chiến không chịu cho hắn mang đi bất kỳ một thứ gì, hắn sẽ không xúc động la hét ầm ĩ đòi tách ra ngay. Ít nhất cũng muốn trước đó vớt một chút chỗ tốt rồi mới tính.

*Edited by Bà Còm*Mang theo một nhà hơn mười mấy hai mươi nhân khẩu, Lâu Hải Chính đi tới một biệt viện đã chuẩn bị trước, viện này không phải là tài sản riêng của hắn. Mấy năm trước hắn lấy địa vị của Lâu gia Tam lão gia để mua một tòa nhà, cũng không hề nghi ngờ tòa nhà đó đã bị Lâu gia thu hồi mất rồi. Hiện tại bọn họ dọn tới chính là biệt viện của Dư gia, là do Dư đại nhân đưa cho nữ nhi Dư thị.

Dư thị tới được nơi này thì khí thế chủ mẫu liền quay trở lại, nhìn Tam lão gia ủ rũ cụp đuôi lại nhìn Thịnh di nương đi theo phía sau hừ lạnh một tiếng, sai Lâu Ngọc Tô kêu Lâu Hải Chính vào thư phòng.

Lâu Hải Chính không tình nguyện tiến vào, Dư thị cũng không nói nhiều đưa hắn vào nội gian, chỉ thấy trên chiếc bàn gỗ sam trong nội thất bày hai hộp gỗ đàn hương. Dư thị mở hộp lộ ra hai xấp ngân phiếu bên trong rồi nói: “Ông cho rằng cha ta chỉ cho ta một tòa nhà này thôi sao? Còn có ngân phiếu đây. Sau này ông chỉ cần nghe theo lão nhân gia làm làm việc thật tốt, chúng ta sẽ không sợ thiếu bạc.”

Lâu Hải Chính kinh ngạc nhìn này hai hộp ngân phiếu, đập vào mắt tất cả đều là tờ giá trị một trăm lượng, dựa theo độ cao mà ước tính, hai hộp ít nhất cũng có hai vạn lượng. Lâu Hải Chính ngẩng đầu nhìn thoáng qua Dư thị, rốt cuộc cảm thấy thê tử này cũng không uổng cưới về, đi qua nắm tay Dư thị cảm động nói: “Vẫn là nhạc phụ thương ta, vẫn là phu nhân chăm sóc ta.”

Dư thị trợn mắt lườm hắn một cái, thế nhưng cũng vẫn còn phong vận. Lâu Hải Chính lúc này đang chăm chú ngắm nhìn, thấy Dư thị cũng không thua kém Thịnh di nương trẻ tuổi "thiên kiều bá mị", thậm chí còn nhiều hơn một chút phong tình, đây mới là kiểu phu thê cùng chung hoạn nạn.

Dư thị được Lâu Hải Chính ôm vào trong lòng, từ khi Thịnh di nương vào cửa đến nay, đây là lần đầu tiên Dư thị có cảm giác nở may nở mặt. Một di nương được sủng ái mà muốn leo trên đầu mình giương oai, cho rằng trèo được lên giường Lâu gia Tam lão gia là có bản lĩnh ghê gớm, nhưng hôm nay thật muốn khiến cho ả ta mở to mắt chó mà nhìn một chút, Lâu gia Tam lão gia hiện giờ cũng phải nhìn sắc mặt của mình để sống huống chi là một di nương nho nhỏ!

Hiện giờ tướng công của mình cùng phụ thân ở chung một chiến tuyến, nhi tử là Kim khoa Thám Hoa, hơn nữa lại sắp nghênh thú Tam Công chúa đương triều trở thành phò mã gia, ở trong nhà này còn có địa vị của ai có thể lướt qua Dư thị mình đây?

Dư thị càng nghĩ càng cảm thấy chuyện phân gia này này thật là đáng giá!

Tiết Thần và Lâu Khánh Vân mới từ chủ viện trở về. Lâu Chiến thân là Đại gia trưởng của Vệ Quốc Công phủ, sau khi tống cổ Tam phòng ra khỏi nhà thì cũng muốn tập hợp mọi người trong phủ để công bố một phen. Từ đây Tứ phòng Lâu Hải Uy liền chính thức trở thành Tam phòng của Lâu gia, Lâu Tứ gia biến thành Lâu Tam gia, tên của Lâu Hải Chính và Lâu Ngọc Tô liền bị gạch khỏi gia phả, tất cả mọi người trong Tam phòng trước đây đều đặt dưới danh nghĩa Lâu Hải Chính, không còn thuộc về Vệ Quốc Công phủ.

Tiết Thần vừa cảm thán sự tức giận lôi đình của Quốc Công vừa ai thán Tam phòng liều mạng tìm đường chết, thật không biết Dư đại nhân cho Tam lão gia chỗ tốt gì mà khiến hắn lại dám làm lớn như vậy, chỗ dựa tốt như Lâu gia mà từ bỏ; thật không biết làm sao hắn lại quá tự tin, cảm thấy chính mình là một nhân vật quan trọng, thoát ly Lâu gia cũng có thể thành tựu sự nghiệp; thật không biết hắn vì sao hắn lại cố chấp cho rằng, chỉ cần Lâu Ngọc Tô cưới được Tam Công chúa thì chẳng khác nào một bước lên mây?

Lại qua vài ngày sau, Nhị lão gia Lâu Viễn được Hình Bộ phóng thích. Thánh Thượng trên triều giáng chức quan của Lâu Viễn một bậc, từ Thủy sư Đô đốc xuống thành Thủy sư Phó Đô đốc, chức vụ Đô đốc tạm thời do Vệ Quốc Công Lâu Chiến quản lý. Người sáng suốt ai lại không nhìn ra thái độ của Hoàng Thượng -- chuyện giáng cấp này nói là trừng phạt Lâu Viễn giám thị bất lợi, nhưng sau khi giáng cấp thì chức Thủy sư Đô đốc vẫn lọt vào tay Lâu gia, ai còn muốn mượn chuyện này để làm ầm ĩ thì quá không lý trí rồi. Rốt cuộc chuyện này cứ thế mà cho qua, cũng coi như đúng với điều mọi người đã dự kiến, đâu ai dại gì dùng một trăm cân cần sa để phán Nhị lão gia Vệ Quốc Công phủ trọng tội, ít nhất trong thời điểm Lâu gia vẫn còn giữ nguyên uy phong!

*Edited by Bà Còm*Xử lý xong vụ phân gia, Lâu Khánh Vân liền trở về Đại Lý Tự còn Tiết Thần ở nhà kiểm tra sổ sách. Qua mấy ngày mát mẻ thì thời tiết dần dần chuyển lạnh, nhưng công việc kinh doanh của Tiết Thần lại không hề lạnh một chút nào. Tiết Thần tự cảm thấy ở phương diện làm ăn buôn bán nàng rất có thiên phú, hoàn toàn kế thừa khả năng kinh thương của Lư thị. Tiết Thần cũng thực cảm kích Lư gia đã bồi dưỡng tài năng của Lư thị, chỉ tiếc quan hệ giữa Lư gia và Tiết gia hiện giờ không tốt. Tuy nói tổ tiên hai nhà từng có giao tình, nhưng sau khi tổ tiên qua đời hai nhà phân ra ranh giới rõ ràng, một nhà đi vào con đường chính trị còn một nhà theo kinh thương. Lúc Lư gia gả Lư thị xem như bỏ vốn gốc, cũng chính là muốn mượn danh Tiết gia để có thể khuếch tán ở kinh thành. Khổ nỗi quan hệ của Tiết Vân Đào và Lư thị không tốt, Tiết gia cảm thấy bọn họ chịu tuân thủ hứa hẹn cưới khuê nữ Lư gia đã là thực hiện đầy đủ di nguyện đối với tổ tiên, không muốn đưa tay giúp đỡ Lư gia vào kinh. Vì thế Lư gia ra tay rộng rãi nhưng lại không được ích lợi gì, quan hệ hai nhà dần dần chuyển xấu, hơn nữa hiện giờ lại là cữu cữu đương gia, Lư thị thì đã chết rồi, do đó lại càng không có lui tới với Tiết Thần. 

Nhưng cho dù như thế Tiết Thần vẫn rất cảm kích Lư gia, tóm lại, nếu không có bọn họ liền không có Lư thị, không có Lư thị thì có lẽ nàng sẽ không được thừa hưởng khả năng kinh thương thiên phú này. Đời trước sống vất vả đến như vậy, cũng may Tiết Thần có thể dựa vào thiên phú này mà chống đỡ bao nhiêu năm; một đời này nàng có đủ nhân lực tài lực, kinh doanh trong tay nàng giống như có thêm sức sống, càng đừng nói nhờ nàng trùng sinh nên có thêm năng lực dự kiến cho tương lai, tỉ mỉ kỹ càng vạch ra hướng đi cho nguồn tài nguyên trong vòng hai mươi năm, có thể nói là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

Không chỉ là sản nghiệp của Lâu Khánh Vân, ngay cả sản nghiệp của chính nàng hiện giờ đã phân bố khắp cả nước, trong kinh thành xem như chiếm chủ lực. Nàng cũng nhanh chóng thu về những sản nghiệp không có hiệu suất cao mà khi còn trẻ ngoài tầm tay với của nàng, thay vào đó là những mặt hàng kinh doanh kiếm được tiền. Nói không khiêm tốn một chút, có lẽ chỉ vài năm nữa thì tài sản riêng của nàng và Lâu Khánh Vân đã đủ để mua một nửa kinh thành. Nửa kinh thành nghe có vẻ không tưởng, nhưng nếu dựa theo phương pháp tích lũy tài phú của nàng hiện giờ thì đích xác là có khả năng.

Sau này cho dù Lâu Khánh Vân không còn nhậm chức ở Đại Lý Tự thì cứ việc làm một Quốc Công gia nhàn tản, cuộc sống của hai người cũng vẫn sung túc như thường.

Diêu Đại tới hội báo cho Tiết Thần tiến triển của các cửa hàng mới khai trương. Khoảng thời gian trước, Tiết Thần nhìn trúng một khu phố nên giao cho Diêu Đại đi thu mua. Hiện giờ các cửa hàng mặt tiền đã thu mua gần hết, chỉ còn một hai nhà tạm thời vẫn chưa liên hệ được với chủ nhà, tuy nhiên sẽ không ảnh hưởng đến việc khai trương khu phố. Tiết Thần muốn đem phố kia biến thành khu cửa hàng chuyên bán xiêm y, vải vóc, son phấn, đồ trang sức, tính toán làm thành một khu phố riêng với quy mô lớn chuyên phục vụ cho nhu cầu của các nữ nhân trong toàn bộ kinh thành.

Ý tưởng này nàng đã có từ đời trước, chỉ tiếc khi đó tài chính bị quản khống nên không thể thực hiện được.

Sau khi bàn bạc với Diêu Đại chút việc cần làm, nàng liền kêu Diêu Đại tổ chức một buổi tụ họp lớn, tập trung toàn bộ chưởng quầy trong kinh thành dưới quyền của nàng. Nàng muốn thống nhất làm một lần phân bố nhân sự, khu phố kia chính là mục đích phấn đấu của nàng suốt một năm qua cho tương lai, nếu không chu toàn việc phân bố nhân viên cho tương xứng, trong tương lai sẽ bị phiền toái không ngừng. Cho nên, dứt khoát trước khi khai trương nàng phải lựa chọn người thích hợp để điều nhiệm, như vậy mới có thể đem tổn thất giảm xuống đến mức thấp nhất.

Sau khi Diêu Đại rời khỏi, Tiết Thần vốn tính chợp mắt một lát, nhưng không ngờ người gác cổng lại đột nhiên tới truyền báo, nói là ngoại gia của Tiết Thần cầu kiến.

Tiết Thần nhất thời không phản ứng kịp, ngoại gia của nàng... đúng là chỉ có Lư gia ở Đại Hưng. Hỏi qua người gác cổng thì hắn xác nhận người đến là Lư gia làm cho Tiết Thần có chút không hiểu được. Tiết Thần liền kêu người gác cổng đưa khách nhân vào, nàng ở chính sảnh của Thương Lan uyển gặp khách. Tuy nói nàng có điểm khó tin -- Lư gia tại sao đột nhiên tìm tới nàng, cũng không biết là thật hay giả -- nhưng gặp một lần cũng không có gì tổn thất. Ngộ nhỡ thật đúng là Lư gia, bọn họ tìm tới cửa nhất định là có chuyện gì đã xảy ra rồi.

Tới gặp nàng là một đôi huynh muội, ca ca khoảng chừng mười tám, muội muội khoảng mười lăm mười sáu tuổi, bộ dạng hai người đều dơ bẩn nhếch nhác không chịu nổi, giày trên chân cũng mòn vẹt rách nát, trên mặt nam hài nhi dường như còn có vết thương. Thấy Tiết Thần, ca ca kia liền không nói hai lời kéo theo muội muội quỳ gối trước mặt Tiết Thần hô: “Biểu tỷ.”

Tiết Thần ngơ ngác nhìn bọn họ, cô nương kia cũng theo ca ca dùng thanh âm nhút nhát sợ sệt kêu Tiết Thần một câu, không dám ngẩng đầu.

“Các ngươi là...” Không thể trách Tiết Thần không quen biết bọn họ, bởi vì sau khi Lư thị chết thì Tiết gia và Lư gia không hề liên lạc, ngay cả cữu cữu hay ngoại tổ phụ tổ mẫu ruột thịt đứng ở trước mặt nàng thì nàng cũng chưa chắc có thể nhận ra chứ đừng nói là hai đứa bé này.

Ca ca kia hiển nhiên là được học hành, nói chuyện mồm miệng vô cùng lưu loát, tự giới thiệu thân thế cho Tiết Thần: “Biểu tỷ, đệ tên Lư Tinh, nàng là muội muội Lư Uyển, chúng ta là nhi nữ của Lư Chu Bình. Lư Chu Bình là ca ca của Lư Tú Bình. Không biết biểu tỷ có chút ấn tượng gì chăng?”

Tiết Thần sửng sốt, Lư Chu Bình và Lư Tú Bình nàng đương nhiên biết được, mẫu thân Lư thị của nàng đại danh kêu Lư Tú Bình, mà Lư Chu Bình chính là tên của thân cữu cữu. Hai đứa nhỏ này nhìn bộ dạng tựa hồ có điểm tương tự Lư thị, gương mặt thông tuệ sáng sủa, không giống như vẻ mặt tham lam của bọn đạo chích. Tiết Thần vội vàng tiến lên đỡ hai đứa nhỏ dậy: “Các ngươi là nhi nữ của cữu cữu? Tại sao lại biến thành như vậy? Mau mau đứng lên, đừng quỳ mãi.”

Lư Tinh tuy nhìn ổn trọng nhưng rốt cuộc cũng mới mười tám tuổi, nhỏ hơn Tiết Thần mấy tháng, trong khoảng thời gian dài bôn ba chạy trốn làm hắn có chút chịu không nổi, vừa nghe có người thân thiết hỏi chuyện, hơn nữa lại là thân nhân có chung huyết thống với bọn họ, nhất thời không khống chế được òa khóc. Lư Tinh vừa khóc thì muội muội bên cạnh cũng nức nở theo. Hai huynh muội bèn cứ thế mà khóc sướt mướt trước mặt Tiết Thần.

Tiết Thần nhìn bọn họ như vậy liền biết nhất định là trong nhà đã xảy ra chuyện gì, một đường xóc nảy đi vào kinh thành mới có thể biến thành dáng vẻ hiện giờ. Chỉ là hai huynh muội vẫn khóc không ngừng chưa thể nói chuyện, làm cho Tiết Thần cũng chỉ có thể đứng bên cạnh lo lắng suông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.