[Phần 1] Tỏa Sáng Cho Chàng

Chương 145




Bên trong hậu viện của Tam phòng, Lâu Ngọc Tô sai người thưởng chút tiền cho gã sai vặt A Phúc đã lén đến báo tin. A Phúc thu bạc xong liền biết gì nói hết cho Lâu Ngọc Tô: "Đại thọ của La gia lão phu nhân, Tam Công chúa mượn cơ hội này đến La gia trụ lại mấy ngày. Mấy ngày này Tam công tử vẫn luôn được La Đại công tử mời nhập La phủ, tuy rằng công tử không nói nhưng khẳng định là vào để gặp Công chúa, mỗi lần công tử từ La gia ra thì trên người đều có hương hoa."

A Phúc là gã sai vặt của Lâu Triệu Vân, luôn theo hầu Lâu Triệu Vân ra cửa, cho nên mỗi ngày Lâu Triệu Vân đi nơi nào cứ hỏi hắn là không sai được.

Lâu Ngọc Tô vẫy tay cho A Phúc đứng lên, lại hỏi: "Công tử các ngươi đã đi đến đó mấy lần rồi?"

A Phúc nghĩ ngợi một chút rồi trả lời: "Đã... năm lần. Hôm nay nghe nói còn phải đi nữa, sáng sớm La Đại công tử đã đích thân lại đây một chuyến, công tử chúng ta hình như có chút không cao hứng."

Lâu Ngọc Tô hừ lạnh một tiếng: "Hừ, được tiện nghi mà còn khoe mẽ, hắn thật bắt đầu làm bộ làm tịch. Được rồi, ta đã biết, ngươi lui xuống đi, có tình huống gì trước tiên tới báo, không thể thiếu chỗ tốt cho ngươi."

A Phúc vừa mới được Lâu Ngọc Tô thưởng bạc, đâu có đạo lý gì mà không nghe lời, ngàn ân vạn tạ rồi lén chạy ra ngoài từ cửa hậu của Tam phòng. Đặng Phong tâm phúc của Lâu Ngọc Tô tiến lên nói: "Công tử, xem ra Tam Công chúa đây là coi trọng Tam gia."

Lâu Ngọc Tô không nói gì chỉ đến trước cửa sổ nghịch nghịch một gốc hoa hồng nở rộ, ai ngờ bị gai trên cành hoa đâm trúng tay. Lâu Ngọc Tô giận tím mặt, đột nhiên vung tay quét hết tất cả hoa và bồn xuống đất, nhìn đóa hoa hồng nở rực rỡ vung vãi dưới đất bèn dẫm chân lên nghiền nát. Đặng Phong thấy thế bèn không dám nói thêm nửa lời, hạ mắt đứng sang một bên.

Cánh hoa ở dưới chân hắn bị nghiền thành bùn, trong mắt Lâu Ngọc Tô hiện lên những tia lạnh lẽo bắ.n ra bốn phía. Vốn dĩ hắn muốn thân cận với mấy vị Công chúa, lựa chọn lấy lòng Đại Công chúa cầm đầu - rốt cuộc nàng chính là đích Công chúa nữ nhi của Hoàng Hậu - nhưng cố tình Đại Công chúa làm như không nhận ra; Nhị Công chúa thì mắt cao hơn trán, nói chuyện với hắn thậm chí còn không khách khí bằng với Lâu Triệu Vân, dù sao hắn cũng là Thám Hoa lang được Hoàng Thượng khâm điểm, nhưng Lâu Triệu Vân là cái thá gì, cho tới hôm nay đều chỉ lang thang qua ngày, ngay cả một chức quan cũng không có, hắn có cái gì mà có thể so sánh với mình? Còn về phần Tam Công chúa mà nói, thật ra ngay từ đầu Lâu Ngọc Tô cũng không để vào mắt, bởi vì mẫu thân Tam Công chúa là La Chiêu nghi, mẫu gia cũng không phải quan lớn gì, tương lai không có công tích đặc biệt liền rất khó tấn chức thành Phi, cho dù có thành phi tử mà không có mẫu gia cường lực để hậu thuẫn thì cũng không thể trợ giúp cho hắn được gì, vì thế Lâu Ngọc Tô cũng không có tính toán lấy lòng Tam Công chúa. Chỉ là sau khi nói chuyện với Đại Công chúa và Nhị Công chúa, hắn phát hiện hai vị này có thân phận cao nên căn bản không thèm để hắn vào mắt. Đến lúc đó Lâu Ngọc Tô mới đem ánh mắt dừng trên người Tam Công chúa thì đồng thời phát hiện Tam Công chúa hóa ra coi trọng Lâu Triệu Vân, còn không màng lễ nghĩa kêu ngoại gia suốt ngày mời Lâu Triệu Vân đi La phủ hẹn hò. Nếu con đường bám váy Tam Công chúa lại bị Lâu Triệu Vân nhanh chân đến trước, vậy thì mộng làm phò mã của hắn sẽ tiêu tùng.

Bởi vì xây dựng kế hoạch cho tương lai mà hắn nhất định phải nghĩ biện pháp lung lạc Tam Công chúa cho bằng được. Mặc kệ là vị Công chúa nào, chỉ cần hắn làm phò mã thì tương lai Hoàng Thượng phải nhìn hắn bằng con mắt khác, hơn nữa hắn có tài học, nhất định sau này có khả năng trở thành người đứng trên kẻ khác. Đến lúc đó, Lâu Khánh Vân chỉ cưới được nữ nhi của quan tam phẩm nho nhỏ, mà hắn lại cưới Công chúa làm phò mã, bằng bất cứ giá nào thì Lâu Ngọc Tô hắn đây phải thiết lập được quan hệ thân cận hơn với Hoàng gia, chỉ có như vậy thì hắn mới có thể đạt được thêm nhiều lợi thế để cùng Lâu Khánh Vân giao tranh.

Sau một phen cân nhắc, Lâu Ngọc Tô liền ra hiệu cho Đặng Phong ghé tai lại gần, ở bên tai hắn thầm thì một ít lời rồi cho hắn lui xuống. Lâu Triệu Vân sở dĩ có thể nhanh chóng câu được Công chúa như vậy đơn giản chính là Tiết Thần ở giữa động tay động chân, nàng ta còn tưởng rằng kỹ xảo của nàng ta và Hàn thị người khác nhìn không ra hay sao? Nếu nàng ta thích xen vào việc người khác như vậy thì đừng trách hắn sinh sự với nàng.

Còn phần Tam Công chúa bên kia... Lâu Ngọc Tô cúi đầu nhìn thoáng qua những đóa hoa bị hắn dẫm bẹp, cười lạnh lùng -- đóa hoa cũng giống như nữ nhân, bất luận là lúc đầu có kiều diễm mỹ lệ tới cỡ nào, một khi bị hắn tóm lấy thì chính là đồ vật trong lòng bàn tay của hắn, muốn uốn nắn thế nào mà chả được, còn sợ nàng ta nhảy ra khỏi lòng bàn tay của hắn hay sao?

Tiết Thần ngồi kiệu từ Tiết gia trở về, hôm nay Tú tỷ nhi mang theo Niếp Niếp về mẫu gia, vừa lúc gặp gỡ với Tiết Thần. Tiết Thần liền lưu tại Tây phủ dùng cơm trưa, lại cùng Tiết Tú hàn huyên trong chốc lát rồi mới dọn dẹp hồi phủ.

Dạo này khí sắc của Tú tỷ nhi không tồi, hỏi nàng vấn đề giữa Nguyên Khanh và những thiếp thị thì nàng chỉ cười không nói. Nhìn bộ dáng tự tin của nàng ta liền biết dạo này Nguyên Khanh không làm chuyện gì để nàng tức giận, còn những vấn đề khác thì Tiết Tú không chịu nhiều lời, chỉ nói đến lúc thì Tiết Thần sẽ biết, vân vân...

Tiết Thần biết Tiết Tú xưa nay không phải là quả hồng mềm, nếu Nguyên Khanh cho rằng Tiết Tú là loại tiểu thư khuê các truyền thống thì đã sai mười phần -- Tú tỷ nhi có tư tưởng của chính mình, hơn nữa còn rất có thủ đoạn, chỉ đơn cử chuyện nàng hao hết tâm tư nhất định phải gả vào Nguyên gia là có thể nhìn ra được rồi, nếu thật chọc cho Tiết Tú nóng nảy thì chính là chuyện gì nàng cũng đều làm được.

Lúc sắp quẹo vào phố để nhập Vệ Quốc Công phủ, đột nhiên phía bên trái vách kiệu truyền đến một tiếng "binh" làm Tiết Thần giật bắn mình. Cỗ kiệu dừng lại, Hạ Châu bên ngoài lạnh giọng quát: "Người nào? Dám can đảm quấy nhiễu phu nhân chúng ta."

Thường Hinh dập đầu đến nỗi trán sưng một cục, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay với đôi mắt to ngập nước, giọt lệ lã chã rơi xuống như "hoa lê dính mưa" rất xứng với dung mạo thanh lệ thoát tục khiến nam nhân nào nhìn thấy cũng phải thương xót. Các nam nhân trên dường không một ai là không dừng chân để ngắm nhìn một quang cảnh đẹp tựa bông tuyết bay lãng đãng trong không trung, nhìn Thường Hinh mà chỉ thiếu điều nước dãi chảy ròng ròng.

"Phu nhân, cầu phu nhân cứu ta đi."

Thường Hinh quỳ trên mặt đất hô to, liên tục dập đầu cho người ngồi trong kiệu. Hạ Châu tìm được nơi phát ra thanh âm lúc nãy đánh vào kiệu phu nhân, trừng mắt giận dữ hỏi: "Ngươi là người nào? Ngăn kiệu làm gì? Muốn ăn vạ đòi tiền sao?"

Hạ Châu cũng không phải giống như đám nam nhân "thương hương tiếc ngọc" kia, vừa nhìn thân hình "liễu yếu đào tơ" gió thổi cũng bay của Thường Hinh là sẽ sinh lòng đồng tình. Thường Hinh sợ hãi nhìn Hạ Châu, thật giống như dập đầu không cần tiền lại quay qua tặng không cho Hạ Châu vài cái, khiến Hạ Châu ngạc nhiên vội vàng thối lui sang một bên mắng: "Ngươi dập đầu cho ta làm gì? Ta còn chưa chết đâu?"

Chung quanh truyền đến thanh âm chỉ chỉ trỏ trỏ, không có người nào mà không công kích Hạ Châu hung ác. Hạ Châu cũng cảm thấy không thể hiểu được, cô nương này đụng phải cỗ kiệu của phu nhân nhà nàng, chưa nói vài câu mà đầu cứ như giã gạo liên tục dập xuống, uống lộn thuốc rồi hay sao?

Tiết Thần nhấc kiệu mành lên, thấy một nữ tử tuy mặc một thân vải thô nhưng không giấu được vẻ "phong hoa tuyệt đại", mở miệng hỏi: "Làm sao vậy?"

Thường Hinh nghe được bên trong kiệu truyền ra thanh âm, lập tức dừng lại màn dập đầu cho Hạ Châu, xoay đầu gối thay đổi phương hướng nhìn về phía kiệu mành. Khi nhìn thấy dung mạo của Tiết Thần thì Thường Hinh thầm giật mình, không ngờ vị ngồi trong kiệu lại mỹ mạo như vậy, gương mặt linh động với ngũ quan tinh xảo hợp lại với nhau tạo thành một bức họa của thiên tiên, càng khó có được là vẻ ung dung quý khí, chỉ thoáng nhìn rồi Thường Hinh liền cúi đầu.

Tiết Thần buông mành nói với Hạ Châu: "Đi thôi."

Hạ Châu lập tức lĩnh mệnh, ra lệnh cho đám phu khiêng kiệu, cỗ kiệu của Tiết Thần lại được nâng lên. Lúc này Thường Hinh mới phản ứng, chạy đuổi theo cỗ kiệu hô: "Phu nhân, phu nhân, cầu phu nhân cứu ta! Phu nhân!"

Tiết Thần trước sau cũng không sai dừng kiệu lại, một đường đi thẳng đến trước cửa Công phủ. Hạ Châu đỡ Tiết Thần từ trong kiệu bước ra thì thanh âm mới lại truyền đến, nhưng người chạy đến quá gấp nên bị hai hộ vệ gác cổng ngăn lại không cho tới gần Tiết Thần một bước. Lời cầu cứu trong miệng nàng ta Tiết Thần lại không muốn quản, chỉ quay đầu lại nói với nàng ta một câu: "Có việc thì đi tìm Thuận Thiên Phủ, tìm ta làm gì."

Nói xong câu đó Tiết Thần liền đi vào. Thường Hinh sốt ruột đành phải hô lớn: "Phu nhân, ta là nữ nhi của Tuần Sát Ngự Sử Thường Tam Hà, phụ thân của ta ở Thiểm Cam ngộ hại, ta vất vả lắm mới tới được kinh thành, biết trong phủ Thế tử là Đại Lý Tự Khanh, chuyên quản án của phụ thân ta. Trong tay ta có ký lục phụ thân lưu lại, thỉnh phu nhân quá độ thiện tâm cứu ta."

Bước chân Tiết Thần lên bậc thang ngừng lại, Tuần Sát Ngự Sử Thường Tam Hà... Tiết Thần hình như đã nghe Lâu Khánh Vân nói qua người này, xoay người nhìn thiếu nữ minh diễm kia, thấy nàng mặc một thân vải thô nhưng không hề cũ nát, trên người không có kim thoa ngọc trâm, để mặt mộc, một đôi mày tỉa nhọn cong vút đoạt tâm, đôi mắt đen mênh mông khiến người đắm say.

Hạ Châu thấy Tiết Thần đi xuống thềm đá, sợ nữ tử kia có dị tâm bèn nhắc nhở Tiết Thần: "Phu nhân, cẩn thận có trá."

Tiết Thần gật đầu trả lời: "Không sao." Sau đó liền đi tới trước mặt Thường Hinh, lại nhìn nàng ta từ trên xuống dưới đánh giá một phen, kêu hai hộ vệ buông Thường Hinh ra rồi nói với nàng ta: "Vật chứng đâu? Lấy ra cho ta nhìn xem."

Thường Hinh rũ mắt nghĩ ngợi, sau đó mới nói: "Vật chứng ta muốn tự mình giao tận tay cho Thế tử đại nhân."

Tiết Thần nhìn chằm chằm nàng ta trong chốc lát, sau đó mới hờ hững hừ lạnh một tiếng: "À, vậy ngươi cứ tự mình chờ Thế tử đại nhân đi."

Nói xong lời này Tiết Thần cũng không quay đầu lại xoay người hồi phủ, không có nửa điểm lưu luyến. Mãi đến khi tất cả hộ vệ nha hoàn người gác cổng đều vào cửa, Thường Hinh mới ngơ ngác hồi phục phản ứng.

Người bình thường nghe được trên tay nàng nắm giữ vật chứng tướng công nhà mình cần, không phải nên kiệt lực giữ nàng lại, đưa nàng vào phủ đãi ngộ chu toàn, sau đó sẽ dẫn đến trước mặt Thế tử lập công hay sao? Nhưng nữ nhân này vừa nói không cần liền bỏ đi ngay? Thường Hinh xấu hổ đứng ở trước cửa Vệ Quốc Công phủ, nhìn hai con sư tử bằng đá tôn nghiêm uy vũ, tức khắc cảm giác thế giới quan và nhân sinh quan của mình đều đã xảy ra nghịch chuyển!

Ủa, hình như vấn đề này... không hề giống trong lý thuyết nhỉ?!

Tiết Thần trên đường đi vào Thương Lan uyển, theo thói quen đều bước rất nhanh. Hạ Châu cũng phải bám theo Tiết Thần một thời gian thật dài đến mãi bây giờ mới thích ứng được với tốc độ rảo bước của Tiết Thần, lúc đầu luôn bị Tiết Thần bỏ xa phía sau, hiện tại đã hoàn toàn không lâm vào cảnh đó, còn có thể đi theo bước chân của Tiết Thần cùng Tiết Thần nói chuyện.

"Phu nhân, tại sao ngài không muốn vật chứng trên người của nàng ta?" Hạ Châu khó hiểu hỏi Tiết Thần, lúc nãy nàng nhìn ra phu nhân rõ ràng muốn vật chứng kia, chỉ là không biết vì sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý.

Tiết Thần đi thêm vài bước rồi mới trả lời Hạ Châu: "Bởi vì ta muốn nhìn một chút người sau lưng nàng ta là ai."

Nếu nàng ta thật là nữ nhi của Thường Tam Hà, Thiểm Cam cách kinh thành xa như vậy thì làm cách nào nàng ta tới đây? Trên người tuy mặc vải thô không mang trang sức nhưng không hề thấy dơ bẩn luộm thuộm một chút nào, đây chính là điểm đáng ngờ rất lớn. Hơn nữa nàng ta mở miệng liền nhắc tới ký lục của Thường Tam Hà, chứng minh nàng ta đối với chuyện này có hiểu biết, vậy mà không muốn giao vật chứng cho nàng, muốn lợi dụng nàng dẫn tiến cho Lâu Khánh Vân. Nếu nói hết thảy những điểm này mà không có người ở sau lưng thao túng, Tiết Thần như thế nào cũng sẽ không tin tưởng.

Vốn dĩ chỉ là muốn thử nàng ta -- nếu nàng ta chịu giao ra ký lục kia, vậy thì vật chứng thật hay giả lại phải phán đoán thêm một chút; nếu nàng ta không chịu giao ra ký lục, vậy chứng tỏ mục đích chính của nàng ta không phải là án tử mà là Lâu Khánh Vân, nếu nàng ta muốn gặp Lâu Khánh Vân dĩ nhiên phải có người dẫn tiến. Tiết Thần không bị mắc lừa, không để cho người khác lợi dụng. Không phải ngẫu nhiên lại có người muốn đưa nàng ta đến trước mặt Lâu Khánh Vân, Tiết Thần chỉ cần lặng yên xem biến chuyển thì có thể tra ra là ai chủ mưu trong việc này.

Tiết Thần ngủ trưa một giấc tỉnh dậy, quả nhiên liền có nha hoàn lại đây truyền báo, nói Tam công tử Lâu Triệu Vân ở trước cửa gặp  một cô nương đang khóc thút thít, hỏi rõ tình huống mới biết được cô nương kia là nữ nhi của Tuần Sát Ngự Sử Thường Tam Hà đã quá cố muốn cầu kiến Thế tử đại nhân, liền đem cô nương kia tiến vào, đang ở ngoại viện cầu kiến Tiết Thần.

"..."

Đúng là cái tên Lâu Triệu Vân này, được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.