[Phần 1] Tỏa Sáng Cho Chàng

Chương 129




Tiết Thần cầm xấp ngân phiếu đi đến phòng khách, Tiêu thị không yên tâm đi theo sau lưng nàng. Không phải bà không yên tâm về khả năng của Tiết Thần, chỉ là nghĩ cho dù muốn làm rõ ràng cũng nên chờ sau khi Tĩnh tỷ nhi hồi môn lại mặt, đến lúc đó bà sẽ thỉnh Đường phu nhân tới cửa hỏi rõ chuyện này.

Có bốn người đang ngồi trong phòng khách, một người là Đường gia Phó tổng quản Triệu Vọng, còn có hai nha hoàn và một quản sự làm việc ở phòng thu chi của Tiết gia. Hai nha hoàn kia nhìn có điểm quen mặt, Tiết Thần nhớ ra, dường như ngày hôm qua thấy bọn họ hầu hạ bên người của Tống Dục Hoa. Tiết Thần bất động thanh sắc đi vào, người Đường gia thấy Tiết Thần tới không khỏi ngạc nhiên đến ngẩn người, sau đó Phó tổng quản Triệu Vọng vội đứng lên, dẫn đầu ba người còn lại hành lễ với Tiết Thần. Tiết Thần không nhìn bọn họ, lạnh mặt trực tiếp ngồi xuống ghế chủ vị, ung dung đặt xấp ngân phiếu lên mặt bàn, vẫn không hề nói lời nào. Tiêu thị không biết Tiết Thần muốn làm gì, đành phải ngồi vào ghế chủ vị còn lại chờ Tiết Thần mở miệng.

Người Đường gia đợi Tiết Thần đã lâu nàng đều không nói gì, rốt cuộc phó quản gia Triệu Vọng tiến về phía trước vái chào Tiết Thần rồi lên tiếng: “Thế tử phu nhân, Tiết phu nhân, ở trong nhà còn đang chờ bàn giao trương mục, ngài xem có nên...”

Triệu Vọng nhìn nhìn xấp ngân phiếu trong tầm tay Tiết Thần, cho rằng ánh mắt ra hiệu của hắn Tiết Thần hẳn nên xem hiểu, ai ngờ Tiết Thần lại không chút nào để ý tới, cúi đầu ngắm nghía móng tay của mình trong chốc lát, qua một hồi lâu mới giương mắt nhìn Triệu Vọng, lạnh lùng buông lời: “Trở về mời Bá phu nhân của các ngươi lại đây. Chuyện này Tiết gia chúng ta cũng không thể cứ nhận như vậy, ngân phiếu rõ ràng đã đưa vào Đường gia các ngươi mà hiện tại lại không có. Các ngươi không muốn ở trong phủ tìm kiếm, thế nhưng quay đầu lại đây kêu chúng ta bổ sung? Ta thật đúng không hiểu được đây là đạo lý gì.”

Phó quản gia coi bộ là người khéo miệng, chuẩn xác trình bày: “Thế tử phu nhân, nói chuyện cũng nên giảng đạo lý. Đường gia chúng ta cùng Tiết gia kết thân, vốn dĩ chính là người một nhà, là do Tiết gia đưa tới của hồi môn không trùng hợp với danh sách, chuyện này làm sao chúng ta có thể nhập vào phủ kho. Huống chi, của hồi môn của Nhị thiếu phu nhân từ khi tiến vào Đường gia vẫn luôn được người Tiết gia trông coi, mãi đến sáng sớm hôm nay chúng ta mới tới gần. Ngân phiếu không có, chẳng lẽ chúng ta phải làm bộ như không biết rồi cứ như vậy mà nhập kho hay sao? Tương lai nếu Nhị thiếu phu nhân muốn dùng đến của hồi môn, ba ngàn lượng ngân phiếu này muốn phủ kho chúng ta làm cách nào để giao ra đây? Chúng ta vốn nghĩ đem chuyện này nói cho Bá phu nhân biết, nhưng Thiếu phu nhân nhân hậu, nói Nhị thiếu phu nhân vừa mới vào cửa, chuyện của hồi môn không trùng khớp với danh sách truyền ra quá khó nghe, lúc này mới chỉ điểm chúng ta đi tới quý phủ nói ra chuyện này, cũng là hy vọng "việc lớn biến nhỏ, việc nhỏ biến không", không hy vọng hai nhà bởi vì chuyện này mà gây ra mâu thuẫn không nên có.”

Tiết Thần nhìn nhìn Triệu Vọng, thấy hắn khi nói chuyện gấp đến độ chóp mũi cũng lấm tấm mồ hôi, thái độ nôn nóng tất nhiên hiện ra, biết lời nói của hắn có lẽ cũng không phải nói dối. Sau đó nàng quét mắt về phía hai nha hoàn kia, cuối cùng dừng trên người quản sự phòng thu chi của Tiết gia đi theo đưa của hồi môn rồi hỏi hắn: “Của hồi môn vẫn luôn do ngươi canh giữ?”

Quản sự phòng thu chi là người từ Tiết gia có nhiệm vụ trông coi của hồi môn của Tĩnh tỷ nhi, có lẽ là một đêm không ngủ nên đôi mắt có chút đỏ quạch, trên người còn hơi hơi tản ra mùi rượu, thản nhiên đáp lời thực kiên định: “Vâng, tiểu nhân suốt đêm đều trông coi.”

Tiết Thần rời ánh mắt khỏi khuôn mặt hắn, cuối cùng dừng mắt trên người của hai nha hoàn kia, lại không nói lời nào. Triệu Vọng thấy Tiết Thần nhìn các nàng liền chủ động giới thiệu: “Hai vị này là người bên cạnh Thiếu phu nhân Minh Tú cô nương và Thải Phượng cô nương. Chuyện này vì không dám để Bá phu nhân biết nên Thiếu phu nhân thiện tâm phái hai vị cô nương theo tại hạ cùng nhau tới đây."

Minh Tú và Thải Phượng liếc nhau, sau đó Minh Tú tiến lên nói: “Chuyện này Thiếu phu nhân chúng ta cũng có ý tốt. Nếu hai nhà thật làm ầm ĩ thì mặt mũi rất khó coi, người ngoài sẽ không nói Đường gia sai nhưng thật ra sẽ nói Nhị thiếu phu nhân không phải. Tiết phu nhân, ngài nói có phải hay không?”

Thải Phượng cũng theo phụ họa: “Đúng vậy, chuyện này vẫn nhờ Thiếu phu nhân chúng ta suy nghĩ chu đáo, loại chuyện này làm ầm ĩ rồi truyền ra ngoài, người bị mất mặt khẳng định là Nhị thiếu phu nhân. Hai vị phu nhân cần phải nghĩ kỹ mới được.”

Tiết Thần nhìn hai nha hoàn thầm cười lạnh -- Tống Dục Hoa khi nào trở nên trạch tâm nhân hậu tri thư đạt lý như vậy, quả thực là chê cười! Đời trước ả ta trộm bán tài sản của phu gia để lấy bạc mà còn làm được, hiện giờ ngược lại sẽ suy nghĩ cho thanh danh của những người khác hay sao?

Không nói gì, Tiết Thần cầm lên một tờ ngân phiếu trong tầm tay, trên dưới lật xem vài lần, nhìn một hàng con số khắc ở góc trên bên phải của ngân phiếu, trong lòng có chủ ý, lại lần nữa buông ngân phiếu xuống nói với bọn họ: “Chuyện này nếu Thiếu phu nhân các ngươi có lòng tốt, Tiết gia chúng ta xin nhận. Nhưng chuyện này vẫn phải cần phu nhân các ngươi tự mình tới phủ chúng ta. Ngân phiếu có thể trao ra nhưng lại không thể mơ hồ giao vào trong tay mấy người các ngươi. Phó tổng quản cứ việc trở về kêu Bá phu nhân lại đây, chỉ cần nói là ta tìm phu nhân có việc muốn bàn, tất nhiên Bá phu nhân sẽ qua đây một chuyến.”

Triệu Vọng cúi đầu thở dài: “Nếu Thế tử phu nhân muốn tổn hại thanh danh của Nhị thiếu phu nhân, vậy chuyện này tại hạ lập tức trở về hồi bẩm Bá phu nhân, xem phu nhân nói như thế nào. Cáo từ.”

Nói xong câu đó Triệu Vọng liền muốn rời đi, lại bị hai nha hoàn sắc mặt biến đổi kéo lại: “Triệu tổng quản cũng quá xúc động rồi, Thế tử phu nhân bất quá chỉ nói vậy thôi, đâu phải thật sự bảo ông phải về kêu Bá phu nhân? Chuyện này nếu thật làm ầm ĩ lên cũng không phải đẹp mặt. Cả đời Nhị thiếu phu nhân có thể bị huỷ hoại!”

Minh Tú cũng theo sát đi đến trước mặt Tiêu thị nói khích: “Tiết phu nhân, ngài cũng khuyên nhủ Thế tử phu nhân đi, đây chính là muốn đem cả đời của Nhị thiếu phu nhân ra làm trò đùa đấy! Thế tử phu nhân không yêu thương kế muội, chẳng lẽ Tiết phu nhân còn không yêu thương nữ nhi của chính mình sao?”

Tiêu thị nhìn hai nha hoàn cố gắng thuyết phục, trong lòng dường như cũng minh bạch điểm gì, nhìn nhìn vẻ mặt chắc chắn của Tiết Thần. Tiêu thị dĩ nhiên là đứng về phía Tiết Thần bèn lên tiếng: “Thế tử phu nhân nói đúng, chuyện này liên lụy quá lớn, vẫn nên thỉnh Bá phu nhân của các ngươi lại đây một chuyến thì tốt hơn. Trở về kêu đi, ta cùng Thế tử phu nhân sẽ ở chỗ này chờ nàng.”

Triệu Vọng lại muốn nói cáo từ nhưng bị Thải Phượng giữ chặt. Bị hai nha hoàn bám riết không buông, Triệu Vọng có chút nôn nóng mắng: “Ai nha, các ngươi giữ chặt ta làm gì! Nếu Tiết gia muốn kêu Bá phu nhân, vậy chúng ta liền trở về kêu lại là được. Thiếu phu nhân thiện tâm muốn cho người ta một bậc thang để xuống, thật có vài người không cảm kích thì trách được ai!”

Minh Tú thấy Triệu Vọng thật muốn quay về, không khỏi nóng nảy, lôi kéo hắn la lên: “Ông điên rồi sao? Hiện giờ trong phủ đang làm hỉ sự, hiện tại ông đi tìm phu nhân lại muốn thêm loạn nữa à? Trong nhà còn nhiều khách khứa như vậy, nếu làm ầm ĩ lên thì còn mặt mũi nữa không?”

Thải Phượng cũng hùa theo: “Đúng vậy, chuyện này vẫn nên trước tiên hỏi qua Thiếu phu nhân rồi tính. Thay vì kêu phu nhân thì nói với Thiếu phu nhân sẽ tốt hơn.”

Triệu Vọng không hiểu hai nha hoàn này vì sao lại cứ thiên vị Tiết gia, nhưng quay đầu lại liếc nhìn Tiết Thần và Tiêu thị, thấy hai người dường như không có một chút ý tứ muốn hồi hoãn, Triệu Vọng thở dài phất tay áo bỏ đi. Hai nha hoàn liếc nhau, cũng đi theo sau lưng Triệu Vọng rời đi. Quản sự phòng thu chi của Tiết gia cũng muốn đi theo nhưng lại bị Tiết Thần hô trở về bảo hắn không cần phải đi, nàng phái người khác đi theo.

Chờ bọn họ đi rồi, Tiêu thị tiến lại gần hỏi: “Bọn họ sẽ không thật sự trở về kêu Bá phu nhân lại đây chứ, chuyện này có thể gây náo động lớn.”

Tiết Thần cười nói: “Thái thái yên tâm đi, bọn họ không có lá gan đó đâu. Thái thái nhìn xem hai nha hoàn kia theo tới để làm gì, chắc chắn không phải đi theo tới thuyết phục chúng ta mà vì muốn giữ chặt Triệu tổng quản, làm hắn không thể trở về nói cho Bá phu nhân chuyện này đấy sao?”

Lúc nãy Tiêu thị cũng nhìn ra hai nha hoàn kia có điểm không đúng bèn suy đoán: “Chuyện này sẽ không thật là do đại tẩu của Tĩnh tỷ nhi ra tay đấy chứ? Nàng ta vì sao phải làm vậy? Tĩnh tỷ nhi và nàng ta không oán không thù, lúc này mới vừa vào cửa đã muốn gây ra chuyện lớn như vậy để ngáng chân Tĩnh tỷ nhi hay sao?”

Tiết Thần lạnh lùng cười: “Có chút nhân tài mặc kệ người khác có thù hận với ả ta hay không, luôn luôn không thể chịu được người khác sống tốt hơn ả. Chuyện này con sẽ không để yên!”

Tiêu thị không hiểu Tiết Thần nói ‘chuyện này con sẽ không để yên’ là có ý gì, chỉ là bắt đầu sầu lo cho tương lai của Tĩnh tỷ nhi. Có một tẩu tử lợi hại như vậy ở chung, sau này cuộc sống sẽ khó mà thanh thản được.

Sau khi Minh Tú và Thải Phượng trở về liền đem thái độ của Tiết gia báo cáo lại cho Tống Dục Hoa một phen. Tống Dục Hoa nghe thấy tên Tiết Thần thì đầu mày liền nhăn lại -- tại sao chỗ nào cũng đều có mặt nha đầu kia?

“Thiếu phu nhân, thái độ Tiết gia rất kiên quyết, không chịu nhả ra thêm ba ngàn lượng, ngài xem chuyện này giải quyết sao bây giờ?”

Hiện giờ Minh Tú và Thải Phượng thật sự sốt ruột, thậm chí có chút hối hận, đêm qua không hiểu tại sao lại hồ đồ nghe lời Thiếu phu nhân, làm chuyện đủ để hại chết các nàng? Sớm biết thì cho dù bị Thiếu phu nhân đánh một trận, các nàng cũng không thể liều mạng làm chuyện cả gan kia.

Thải Phượng cũng sợ hãi nói theo: “Nếu Tiết gia không đưa ra ba ngàn lượng, Triệu Vọng nói sẽ không cách gì nhập kho. Nếu không nhập kho, chuyện này sớm hay muộn cũng phải thọc đến chỗ phu nhân, đến lúc đó phu nhân khởi tra vụ này, nô tỳ và Minh Tú sẽ không sống nổi. Cầu Thiếu phu nhân xem tình nghĩa bọn nô tỳ hầu hạ ngài từ nhỏ, cứu bọn nô tỳ một mạng.”

Nói xong, hai nha đầu liền quỳ xuống lạy Tống Dục Hoa. Tống Dục Hoa nhìn hai nha hoàn nhát như chuột giận sôi máu, bất quá nhìn lại canh giờ cũng biết không còn sớm, chuyện này không thể kéo dài được.

Hôm qua ả cũng là ngẫu nhiên nhìn thấy danh sách của hồi môn của Ngụy Chỉ Tĩnh, thấy trong danh sách viết rõ trong rương nào có để xấp ngân phiếu ba ngàn lượng, nhất thời liền nổi lên lòng tham, cũng vì trong tay ả tiền bạc đang thật sự thiếu hụt. Ngày hôm qua ả trốn tránh Úc thị nhưng cuối cùng vẫn bị Úc thị tìm được trong phòng, quả nhiên há mồm ra chính là đòi tiền, năn nỉ ỉ ôi xin ả hai trăm lượng. Lúc đó Tống Dục Hoa mới nghĩ cứ ra tay lấy xấp ngân phiếu kia, cho rằng Tiết gia vì vấn đề quan trọng trong vụ hồi môn lại mặt của cô nương nhà mình sẽ không dám đem chuyện này làm ầm ĩ, nhưng không ngờ bị Tiết Thần phá hủy.

Nhớ tới tối hôm qua ả nhìn thấy bộ dáng tuấn dật của Vệ Quốc Công Thế tử, còn có cách đối xử vô cùng yêu quý với Tiết Thần, Tống Dục Hoa liền cảm thấy chói mắt, cảm thấy thế đạo này quá không công bằng. Tiết Thần vận khí tốt, gả vào Vệ Quốc Công phủ còn chưa kể, đã vậy Vệ Quốc Công Thế tử lại có bộ dạng trích tiên như thế, tuổi còn trẻ mà đã lên được vị trí Đại Lý Tự Khanh. Tống Dục Hoa nhìn lại tướng công Đường Ngọc, vẫn phải nơi nơi lo lót rồi cầu người mới được một chức quan từ lục phẩm nhàn tản. Nếu xét về diện mạo cùng thân phận của Đường Ngọc, nơi nào có thể so được với Lâu Thế tử? Đã vậy Tiết Thần ở đâu cũng tỏ ra cường thế hơn ả, ở đâu cũng muốn đối nghịch với ả, làm hư chuyện tốt của ả, thật là chán ghét đến cực điểm!

Nhưng sự tình hiện giờ thật như "lửa sém lông mày", đúng theo như lời hai nha hoàn này đã nói -- chuyện trộm lấy ngân phiếu trong của hồi môn của Ngụy Chỉ Tĩnh tuyệt đối không thể để cho phu nhân biết. Nghĩ đến xấp ngân phiếu còn chưa cầm ấm tay ở trong phòng mình, Tống Dục Hoa thật sự không cam lòng, nhưng cũng không có cách nào khác, đành phải đưa cho hai nha hoàn lén bỏ lại chỗ cũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.