[Phần 1] Tỏa Sáng Cho Chàng

Chương 125




Đào thị thấy sự tình nháo lớn như vậy chính mình cũng có chút chột dạ, tuy rằng cảm thấy có điểm kỳ quái nhưng cũng không dám nán lại, nói một tiếng với Công chúa xong liền mang theo người lúc nãy cùng ả tiến vào rời phủ.

Hoàng thị mẫu tử đã không còn ở trước cửa, bất quá lúc Đào thị rời đi lại nhìn thấy hai gã nam kỹ đang đứng sau cánh cửa nói chuyện với một hộ vệ của Lâu gia. Thái độ của hai gã kia vô cùng nịnh nọt, hộ vệ cũng không nói nhiều, từ trong ngực lấy ra một hầu bao đưa tới tay bọn họ, mở ra bên trong  tất cả đều là bạc chói lọi, một túi lớn như vậy ước chừng phải có cả ba trăm lượng.

Đầu óc Đào thị ong lên một cái. Bắt đầu từ khi ả thu được tiếng gió nói Tuyên Ninh Hầu phủ phái người tới làm mai cho Hàn tỷ nhi, coi bộ hết thảy đều có chút không thích hợp. Theo lý thuyết, trước khi chuyện làm mai của Hầu phủ và Quốc Công phủ thành công thì chắc hẳn phải rất bảo mật, nhưng làm thế nào lại cố tình để ả nghe được chứ nhỉ? Ả nghe nói Lâu gia chướng mắt Khang gia nên lúc đó mới động tâm tư tới thương lượng với Công chúa, như nguyện có được thư do Công chúa viết, cho rằng bằng thư này là có thể đem nữ nhi của mình gả vào Khang gia. Nhưng sự tình lại một lần nữa xoay chuyển quá nhanh, làm thế nào mà lại vừa khéo để ả phát hiện đúng chỗ Khang Nhị công tử "kim ốc tàng kiều" đây chứ? Sau khi về nhà, tuy rằng ả có chút buồn bực, nhưng vì sao lại nghĩ tới chuyện đi chộp đám Thỏ nhi gia đó tới trước mặt Công chúa giằng co?

Thúy Hỉ! Đào thị lập tức liền nghĩ đến nha hoàn này. Chính là nàng ta xúi giục ả đi cáo trạng, còn hô hào đám biểu huynh đông đảo của nhà nàng ta lại đây giúp ả bắt người, nhưng hôm nay nhìn lại đám người đó, bộ dạng không hề có một chút nào giống huynh đệ một nhà, cao thấp mập ốm khác nhau, sao có thể đều là người trong gia đình của Thúy Hỉ đây chứ?

Đào thị nghĩ đến đây, quay đầu nhìn lại nhóm hán tử lúc nãy đi theo ả cùng nhau ra phủ, toàn là những người biết võ công, ả liền cảm thấy sống lưng lạnh lợi hại. Những người này căn bản không phải biểu huynh trong nhà Thúy Hỉ, sở dĩ ả có thể nghĩ ra bắt người tới nháo ở Quốc Công phủ cũng là vì Thúy Hỉ cổ động, nhưng sau lưng Thúy Hỉ khẳng định có người. Người kia là ai? Làm thế nào có thể thần thông quảng đại đến mức như vậy?

Đứng ở đầu ngõ, Đào thị nhìn hai Thỏ nhi gia thu tiền xong đi ra từ sau cánh cửa của Quốc Công phủ, trong tay cầm túi bạc chói lọi kia cứ như đập vào mắt ả. Người cấp bạc chính là thuộc hạ của Quốc Công phủ, nói cách khác, cũng rất có thể người lừa ả tham gia vào cục diện này chính là Quốc Công phủ. Nhưng trong phủ có ai lợi hại đến như vậy? Quốc công? Thế tử? Lão thái quân? Không phải, nhiều năm như vậy, bọn họ chưa từng bao giờ xuất thủ, làm sao đột nhiên hiện tại lại muốn ra tay đây chứ?

Là Tiết Thần.

Đào thị nuốt nước bọt, hoàn toàn bị phát hiện này làm cho sợ ngây người. Bất quá ngoại trừ Tiết Thần, ả thật sự không nghĩ ra một ai khác có thể làm như vậy. Là nàng cho người lộ ra tin tức của Khang gia cho ả biết, là nàng dụ dỗ ả tới đặt ra yêu cầu với Công chúa, là nàng làm ả có thể phát hiện chỗ giấu người vô cùng bí mật của Khang Nhị công tử, là nàng mua được Thúy Hỉ cổ động ả bắt người nháo chuyện, là nàng sai nhiều người như vậy bồi ả đến ngoại viện của Khang gia bắt người, là nàng cố ý cho thị vệ vốn dĩ canh cửa Quốc Công phủ rất chặt chẽ mà lại thả cho ả đi vào.

Đào thị tự cho mình một cái tát, ả cũng thật là ngốc, những huynh đệ của Thúy Hỉ vốn dĩ phải là nông dân, căn bản sẽ không biết võ công, nhưng hôm nay những người đi theo ả đến Khang gia ngoại trạch bắt người tất cả đều là người biết võ, vì sao ả lại không nhận ra ngay chứ? Nếu không phải có lệnh cố ý cho vào phủ, chỉ bằng ả cùng đám người ô hợp làm cách nào có thể nhẹ nhàng xâm nhập Vệ Quốc Công phủ đề phòng nghiêm ngặt? Nếu không phải có người thiết kế mọi bề, làm sao ả có thể trùng hợp thừa dịp Tuyên Ninh Hầu phu nhân ở trong phủ mà áp giải người lại đây cáo trạng?

Còn có hai sủng nam của Khang Nhị công tử, nếu bọn họ không phải bị người mua chuộc, làm thế nào trong thời điểm mấu chốt lại có thể gắt gao cắn Khang Nhị công tử không nhả ra, một mực chắc chắn có quan hệ với Khang Nhị công tử? Bọn họ nếu còn muốn kiếm tiền trên người Khang Nhị công tử, vậy thì sao lại không nghĩ ra, chỉ cần bọn họ im bặt không nhắc tới có quan hệ với Khang Nhị công tử thì chuyện này liền không có bất kỳ chứng cứ nào có thể lôi Khang Nhị công tử ra đóng đinh.

Nhưng nếu hết thảy sự việc này đều do tiểu cô nương kia một tay xử lý, Đào thị quả thực khó có thể tưởng tượng tâm kế của cô nương kia rốt cuộc sâu bao nhiêu, tính kế người khác quả thực còn đáng sợ hơn so với lão hổ ăn thịt người.

“Nè.”

Một thanh âm ở trước mặt Đào thị vang lên, dọa Đào thị nhảy dựng, theo bản năng vội vàng quay người định chạy nhưng lại bị người tóm lấy bả vai, muốn chạy cũng chạy không thoát. Đào thị run rẩy quay đầu lại liền thấy một tiểu tử trẻ tuổi, đúng là hộ vệ Lâu gia vừa rồi đưa tiền cho hai Thỏ nhi gia kia, hình như tên là Tôn Võ...

Đào thị không nói hai lời liền quỳ xuống trước mặt Tôn Võ, lắc đầu lia lịa cầu khẩn: “Đừng giết ta, đừng giết ta!”

Tôn Võ thấy ả ta quỳ xuống không thể hiểu được, từ trong lồng ng.ực móc ra một túi bạc nhỏ vứt cho Đào thị: “Đây là Thiếu phu nhân nhà ta thưởng cho ngươi, nói ngươi lúc nãy trình diễn không tồi, sai ta đưa tới cho ngươi bạc này!”

Đào thị nhìn túi tiền trên tay, nhất thời cũng không biết nói gì mới tốt. Nhìn Tôn Võ cao lớn thô kệch có thể đánh chết một con trâu, Đào thị rụt rụt đầu, vốn dĩ đã bị dọa sợ quá rồi, hiện giờ càng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Suy nghĩ nửa ngày mới phản ứng lại, quyết định bắt đầu từ đây phải quyết tâm sửa đổi lỗi lầm trước mặt vị Thế tử phu nhân này, bèn cung cung kính kính nhận lấy bạc nói với Tôn Võ: “Thay ta cảm ơn Thiếu phu nhân, sau này ta cũng không dám nháo chuyện gì nữa.”

Tôn Võ không nói gì chỉ xoay người rời đi. Đào thị nhìn bóng dáng hắn đi xa, lại cúi đầu nhìn nhìn bạc trong tay, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác khóc không ra nước mắt -- thủ đoạn của mình căn bản không thể nào ở cùng một cấp bậc, làm thế nào còn muốn đấu cùng với người ta?!

Đào thị vừa đi vừa tự mình thuận khí, hồi tưởng lại lần đầu tiên cùng vị Thiếu phu nhân giao thủ, lúc đó bản thân chỉ bị ăn hai cái tát, mặt khác không hề bị thêm chuyện gì, có thể thấy được cũng may Thiếu phu nhân hạ thủ lưu tình.

Sau khi người trong viện đều rút đi sạch sẽ, Tiết Thần trở lại nội phòng. Công chúa bị ồn ào suốt cả một buổi sáng, đầu có chút đau, đang nằm nghiêng trên nhuyễn tháp nghỉ ngơi, trên người đắp một tấm chăn lông cừu, thấy Tiết Thần tiến vào vẫy tay kêu nàng lại, sai người mang đến cho Tiết Thần một chiếc đôn bảo nàng ngồi xuống.

Công chúa cầm tay Tiết Thần, có chút tiều tụy than: “Ai da, con nói coi tại sao lại phát sinh loại chuyện này? Thật là may mắn ta không đáp ứng, nếu là đáp ứng rồi thì chẳng khác nào ta đích tay bóp nát hạnh phúc của Hàn tỷ nhi.”

Tiết Thần hơi mỉm cười, sửa lại tấm chăn lông cừu trên người Công chúa: “Ngài đừng nghĩ nhiều, chuyện này vốn dĩ ngài cũng đâu tính đáp ứng không phải sao? Chỉ là không ngờ sự tình sẽ quanh co như vậy, để Sài phu nhân phát hiện ý xấu của Khang gia. Đây cũng coi như ông trời có mắt, ngài nói đúng không?”

Công chúa bị Tiết Thần chọc cười. Tiết Thần thấy Công chúa có vẻ thật sự mệt mỏi, bèn nhét tay của bà vào dưới tấm chăn trấn an: “Hôm nay vội vàng hồ đồ cả ngày, mẫu thân ngủ một lát đi. Chuyện bên ngoài tức nhi sẽ liệu mà xử lý trước, nếu có chỗ nào không hiểu tức nhi sẽ đến hỏi mẫu thân.”

Công chúa gật đầu: “Tốt quá, ta sẽ ngủ một lát, con có việc gì cứ trực tiếp tới kêu ta là được.”

Tiết Thần ra khỏi Kình Thương viện trở lại Thương Lan uyển, những hộ vệ Tôn Võ phái ra đều đã quay lại, đang ở trong viện chờ Tiết Thần trở về để phục mệnh. Tâm tình Tiết Thần rất tốt, thưởng cho mỗi người năm lượng bạc, khen vài câu rồi để bọn họ tiếp tục nhiệm vụ canh giữ Vệ Quốc Công phủ.

Trong Tùng Hạc viện, Lão thái quân đích thân đứng trước cửa thuỳ hoa ngóng Kim ma ma tìm hiểu chuyện trở về.

Lúc nãy Lão thái quân đã biết chủ viện bên kia đang nháo tưng bừng, coi bộ còn nháo rất lớn. Vài người đi tìm hiểu trở về đều mang đến tin tức khiến bà vô cùng kinh ngạc. Thấy Kim ma ma về đến, Lão thái quân dứt khoát đích thân ra đón, Kim ma ma không kịp hành lễ vội vàng đem chuyện xảy ra ở tiền viện hội báo cho Lão thái quân ngay lập tức.

“Kết quả quá sức ngoài dự đoán của mọi người. Hóa ra Khang gia Nhị công tử lại là kẻ đoạn tụ, hiện tại đã bị đưa đến Kinh Triệu phủ lập án, sau đó liền bị đưa đến Đại Lý Tự.”

Lão thái quân híp mắt nhìn Kim ma ma, sau đó lôi kéo Kim ma ma cũng đang hết sức ngạc nhiên thuật lại chuyện này một lần từ đầu tới cuối, phát hiện chuyện này thật là quá trùng hợp. Nếu nói không có người đứng sau lưng thao tác, sao có thể sẽ phát sinh chuyện trùng hợp đến thế? Đúng lúc Khang gia mang theo Trấn Quốc Công phu nhân tới cửa mắng vốn thì Đào thị trói người xông vào được trong phủ? Ả ta chỉ là một phụ nhân đanh đá, mang theo một đội người giả dạng như nông dân, vậy là có thể tự nhiên xông vào Vệ Quốc Công phủ đề phòng nghiêm ngặt hay sao? Không bị một chút ngăn trở nào thuận lợi tiến thẳng đến Kình Thương viện? Sao có thể!

“Theo như lão nô thấy, chuyện này rất có thể là Thế tử ra tay. Ngài nghĩ xem, nếu Thế tử đã sớm biết đam mê của Khang Nhị công tử, vậy thì đối với việc Khang gia ác ý lừa hôn tất nhiên nổi giận. Chuyện này bố cục tinh diệu như thế, ngoại trừ Thế tử thì lão nô thật sự nghĩ không ra còn có ai khác có thể làm được. Quốc Công gia không có khả năng quản những việc này, Công chúa lại là...”

Kim ma ma nói không dám tiếp tục nói tiếp.

Lão thái quân vẫn đang đi tới đi lui trước cửa thuỳ hoa, đem sự tình từ đầu tới đuôi suy nghĩ lại một lần, sau đó đột nhiên nở nụ cười rồi không hề nói câu nào trực tiếp khoanh tay vào cửa. Kim ma ma đuổi theo, Lão thái quân bỗng nhiên quay đầu lại hỏi một câu: “Đúng rồi, hiện giờ có thể tìm hiểu tin tức từ Thương Lan uyển không?”

Kim ma ma lắc đầu: “Tìm hiểu không được. Lúc trước Thế tử không bao giờ về phủ trụ lại, Thương Lan uyển cũng không có ai cai quản, nhưng hôm nay Thế tử đã về ở, chúng ta muốn hướng Thương Lan uyển thám thính sự tình liền khó khăn rất nhiều.”

Lão thái quân gật gật đầu, hài lòng mỉm cười, Kim ma ma thấy thế càng thêm ngây ngốc không thể hiểu nổi, lên tiếng hỏi: “Lão thái quân vì sao vẫn luôn cười thế? Chẳng lẽ lão nô có chỗ nào nói không đúng hay sao?”

Hai người là lão chủ tớ đã vài thập niên, Lão thái quân không hề làm giá trước mặt Kim ma ma, liền tự tại như cùng bằng hữu nói chuyện, ngồi xuống giường La Hán cầm lấy ống thuốc lào trước giường làm một hơi rồi chậm rãi nhả khói, nói với Kim ma ma: “Thương Lan uyển đâu phải bởi vì Thế tử trở về mới biến thành kín như thùng sắt? Ngươi có bao giờ nhìn thấy Thế tử công nhiên quản qua chuyện nội trạch? Lúc trước tuy Thế tử không ở trong phủ nhưng hắn cũng chưa từng tăng mạnh quản thúc với Thương Lan uyển. Ngươi nghĩ lại mà xem, người đem Thương Lan uyển quản lý đến nổi giống như thùng sắt rốt cuộc là ai?”

Kim ma ma rũ mắt nghĩ ngợi một hồi rồi bừng tỉnh đại ngộ: “Là Thế tử phu nhân.”

Lão thái quân lại nhìn Kim ma ma cười: “Lúc trước ta chỉ cảm thấy đây là một tiểu cô nương đanh đá có cá tính, nhưng ngươi nhìn thấy lần này nàng ra tay hay chưa? Trách không được trước khi nàng xuất giá có thể quản lý toàn bộ Tiết gia, khi đó nàng bất quá mới mười hai mười ba tuổi. Vừa mới bắt đầu khi biết nàng sai người điều tra tin tức, ta còn tưởng rằng là lời đồn đãi quá mức thổi phồng, nhưng hôm nay xem ra,  tôn tử nhà mình là "kẻ  ngốc có phúc của kẻ ngốc", cứ như vậy để hắn mơ màng hồ đồ cưới được một bảo bối vào cửa."

Một nha đầu biết cách làm người, biết cách làm việc, không cao ngạo không nóng nảy, đối với Công chúa không chút nào có tâm coi khinh, sự tình lớn nhỏ trong phủ có thể tự giải quyết được nhưng trước đó đều xin chỉ thị, không một chỗ nào có hạnh kiểm xấu, nếu so sánh với bà mẫu quá mức thiên chân được người bảo hộ quá chặt chẽ... Tiết Thần thật sự là một tôn tức nhi cực kỳ không tệ chút nào!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.