[Phần 1] Tỏa Sáng Cho Chàng

Chương 120




Sáng sớm hôm sau, Lâu Khánh Vân thức dậy chuẩn bị đi Đại Lý Tự, Tiết Thần vẫn còn ngủ, khuôn mặt nhỏ chìm trong gối mềm bao lụa đỏ, ngũ quan cực kỳ tinh xảo. Nhớ tới đêm qua nàng yêu kiều rê.n rỉ cùng xin tha, Lâu Khánh Vân không tự chủ được ngây ngô mỉm cười. Tự mặc xong y phục, hắn cúi xuống hôn một cái trên trán Tiết Thần, thấp giọng nỉ non: “Nàng cứ chậm rãi ngủ, ta đi ra ngoài.”

Tiết Thần vô ý thức lẩm bẩm một tiếng, sau đó liền kéo chăn lên che kín đầu mình. Lâu Khánh Vân bị động tác nhỏ của nàng làm cho bật cười, vỗ vỗ mông nàng vài cái, sau đó xốc lên màn trướng bước xuống giường.

Rửa mặt xong đang muốn xách theo hộp đồ ăn ra cửa, Lâu Khánh Vân lại bị Kim ma ma bên người Lão thái quân kêu lại, một hai muốn hắn đến viện Lão thái quân một chuyến trước khi rời phủ.

Lâu Khánh Vân đành phải đi qua, vừa đến liền thấy trong sân đứng bốn nha hoàn, bốn bà tử, bốn hộ vệ. Lão thái quân đích thân ra đón, lôi kéo hắn sang một bên bảo: “Những người này chờ lát nữa ngươi đem về viện của ngươi đi.”

Lâu Khánh Vân gãi đầu khó hiểu hỏi: “Là người nào thế ạ? Trong viện của tôn nhi đã đầy đủ người hầu hạ, ngài muốn xem náo nhiệt gì đây?”

Lão thái quân nhanh nhẹn đập một cái vào ót Lâu Khánh Vân mắng: “Tiểu tử thúi, nói chuyện như vậy đấy hả? Còn không phải ta đau lòng cho nương tử của ngươi hay sao? Sợ nàng ở trong phủ mệt nhọc? Nếu ngươi không cần thì thôi, dù sao cũng không phải là tức phụ của ta.”

Lâu Khánh Vân nghe thấy từ ‘nương tử’ liền tức khắc nở hoa trong lòng, nhếch miệng cười với Lão thái quân: “Vâng... là cho nương tử của con chứ gì! Ngài nên nói sớm một chút! Được rồi, bọn họ đều sẽ được việc chứ ạ?”

Lão thái quân trừng hắn một cái, sau đó giới thiệu qua một lần mười hai người bà đã chọn lựa: “Đây đều là những người lão luyện, để cho nương tử của ngươi sai sử thì chỉ có chỗ tốt chứ không có chỗ hỏng. Hiện giờ trong phủ quá loạn, bên người mẫu thân ngươi tiểu nhân nhiều như vậy, nếu không cho người bên cạnh để giúp đỡ nương tử của ngươi, lỡ có xảy ra chuyện gì thì ngươi khóc cũng không kịp.”

Lâu Khánh Vân cười nịnh nọt: “Hắc hắc, sao ngài cho rằng tôn nhi không âm thầm phái nhân thủ cho nàng? Bất quá những người đó đều là ám vệ, không lão luyện bằng người của ngài. Tốt quá, tâm ý của ngài tôn nhi xin lãnh, nhất định sẽ đem những người này giao tận tay cho nàng, sử dụng thật tốt.”

Tổ tôn hai người nhìn nhau cười, ăn ý gật gật đầu, sau đó Lâu Khánh Vân liền nhanh nhẹn  lãnh người mang về Thương Lan uyển. Vì chuyện này mà hắn quyết định nghỉ nửa ngày, trở về bồi nương tử thân yêu ngủ tiếp một giấc, chờ nương tử tỉnh ngủ, hắn sẽ đem người an bài thật tốt chuẩn bị cho bọn họ đi làm công.

Tiết Thần nhìn một hàng người trước mắt, nghe Lâu Khánh Vân nói lai lịch của bọn họ mà vẫn có chút không thể tin được: “Chàng đang nói, bọn họ đều do lão thái quân cho ta dùng?”

“Còn không phải sao, lão thái quân suy nghĩ chu đáo hơn ta nhiều. Mỗi người họ đều có chút năng lực, nàng cứ việc tự nhiên sai sử.”

Tiết Thần lại từ cửa sổ nhìn ra ngắm nghía bọn họ, chỉ cảm thấy vẫn có chút giống như đang nằm mơ, nhưng ngay tức khắc cũng có thể minh bạch ý tứ của Lão thái quân. Mấy năm nay, Lão thái quân đối với việc xảy ra trong phủ đều xem trong mắt, chẳng qua bà đã lui về tuyến thứ hai, không tiện lại nhúng tay vào quản sự. Hơn nữa tức phụ lại là Công chúa, thân phận cao quý, cho nên rất nhiều chuyện Công chúa quyết định thì Lão thái quân cũng không muốn đối nghịch. Chỉ là Tiết Thần thì khác, Tiết Thần là tức phụ của Công chúa, một thế hệ quản một thế hệ. Đây chính là muốn nói, sau này Tiết Thần phải tiếp nhận trách nhiệm quản gia từ tay Công chúa, sớm một chút hay muộn một chút cũng không có gì khác biệt. Dù sao chuyện này để nàng nhúng tay vào, dưới mắt thế nhân thì có thể nói là "danh chính ngôn thuận", cho dù có xảy ra điểm nào tương khắc thì Lão thái quân vẫn có thể là người trung gian điều hòa một phen.

Tiết Thần hạ mắt nghĩ ngợi một chút rồi nói với Lâu Khánh Vân: “Thật ra nếu nói về phương diện dùng người, ta vẫn cảm thấy... Nghiêm Lạc Đông tương đối tốt hơn, ngoài ra còn có Cố Siêu, Chung Thanh, bọn họ thay ta làm việc đều thành thói quen rồi. Chàng xem có thể lấy danh nghĩa của chàng viết một phong thư mời để cho bọn họ đầu quân vào Lâu gia. Rốt cuộc bọn họ là ngoại nam, loại sự tình này nếu ta ra mặt thì không quá đẹp.”

Lâu Khánh Vân nhìn bộ dáng Tiết Thần thì biết ngay nàng có chủ ý này khẳng định không phải mới một hai ngày. Cái bộ điệu ranh mãnh "muốn nói lại thôi", muốn người mà "nói không nên lời" kia làm hắn tâm ngứa khó kiềm. Lâu Khánh Vân nhịn không được bèn tiến đến bên tai nàng thầm thì vài câu khiến Tiết Thần đỏ bừng mặt, sau đó suy xét một lát mới ngập ngừng gật gật đầu, xem như đáp ứng điều kiện ra giá của Lâu Khánh Vân, khiến người nào đó mừng rỡ đến mức sắp hỏng luôn rồi, vui sướng vội vàng đi viết thư mời cho nàng.

Tiết Thần thừa dịp này làm quen với mười hai người Lão thái quân đưa cho, bốn nha hoàn, bốn bà tử, bốn hộ vệ. Dẫn đầu trong nhóm bốn người là Hạ Châu, Ngọc nương và Tôn Võ -- Hạ Châu tinh thông tính sổ kiểm tra trương mục, Ngọc nương tinh thông tìm hiểu tình hình trong phủ, Tôn Võ thì không cần phải nói, là Võ Khôi nguyên của năm Tân Dậu ở Quảng Đông phủ. Ba người này đều có sở trường đặc biệt, có bọn họ là thủ hạ làm việc cho Tiết Thần, có thể nói là cho Tiết Thần tăng thêm không ít trợ lực.

Ba phần thư mời liền đưa đến tận tay Tiết Thần, đem hết thảy chuyện này đều sắp xếp ổn thỏa xong thì Lâu Khánh Vân mới yên tâm đi Đại Lý Tự.

Tiết Thần kêu Tôn Võ đưa mấy phong thư mời đến Tiết gia ở ngõ Yến tử, sau đó liền chuẩn bị đi Kình Thương viện thỉnh an Công chúa. Tuy Công chúa đã nói với nàng không cần mỗi ngày phải đến thỉnh an, nhưng Tiết Thần vẫn kiên trì mỗi ngày đều tới, cho dù chỉ là ngồi trong chốc lát cũng là một phen tâm ý của nàng.

Trong Kình Thương viện đang có khách, lúc Tiết Thần tiến vào vừa vặn gặp được khách nhân đang rời khỏi viện, là Chính Hưng Hầu phu nhân Vưu thị và Thái phó phu nhân Vân thị, sau lưng hai người còn có thêm tức phụ của mỗi người. Tiết Thần hành lễ với các vị khách, Chính Hưng Hầu phu nhân giữ Tiết Thần lại nhìn trong chốc lát, sau đó nói vài câu nịnh hót với Công chúa rồi

mới cáo từ. Tiết Thần thay thế Công chúa tiễn khách nhân ra cửa viện xong mới quay trở lại.

Hỏi chuyện mới biết được, hóa ra hôm nay Chính Hưng Hầu phu nhân và Thái phó phu nhân tới làm mai cho Hàn tỷ nhi, muốn gán cho đích thứ tử Khang Nghĩa Thần của Tuyên Ninh Hầu gia, làm Tham tổng ở Tây Sơn đại doanh, chức quan lục phẩm, tuổi hai mươi, thật đúng là lúc "phong hoa chính mậu".

(Phong hoa chính mậu: hào hoa phong nhã, người trẻ tuổi đang lúc tỏa sáng, sẽ có một tương lai tươi sáng)

“Ta cảm thấy Khang nhị công tử này cũng khá tốt, nghe nói lúc trước đã định thân rồi, bất quá tiểu thư nhà kia bị mắc bệnh kín nên tự động lui hôn, vì thế mới trì hoãn đến nay. Hắn đã hai mươi tuổi mà bên người cũng không có nửa cái thiếp thị, đây không phải thuộc loại "thủ thân như ngọc" giống Khánh ca nhi sao?”

Công chúa coi bộ rất có hảo cảm đối với Khang Nghĩa Thần, chỉ là Tiết Thần nhìn thấy bái thiếp của Khang gia lại cảm giác không đúng ở chỗ nào đó?! Cái tên Khang Nghĩa Thần hình như nàng đã nghe qua, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra rốt cuộc là nghe được ở nơi nào. Tiết Thần chỉ phụ họa theo Công chúa vài câu, cũng không tỏ thái độ nói tốt hay không tốt, thỉnh an xong liền quay về viện.

Đã đi gần tới cửa, Công chúa bỗng nhiên lại hô Tiết Thần trở về, kêu nữ quan bên người Mai cô cô từ phòng trong lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho Tiết Thần. Tiết Thần cầm hộp cười hỏi: “Mẫu thân cho con xem gì thế?”

Công chúa vừa tiếp nhận trà hoa dưỡng sinh vừa nói: “Hôm qua Quốc Công trở về liền nói với ta, bảo ta giao một phần đối bài trong phủ cho con. Đối bài trong phủ đang ở trong tay của ta, chỉ là mọi việc ta cũng không thể tự tay quản hết. Tương lai Khánh ca nhi phải tập tước, Quốc Công phủ sẽ giao vào tay các con, con tiếp nhận sớm một ngày hay trễ một ngày cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Thật ra chuyện này ta đã sớm chuẩn bị từ nhiều năm qua, vốn dĩ luôn mong chờ để giao quyền lại cho tức phụ, không ngờ ngần ấy năm Khánh ca nhi đều không thành thân, do đó cứ luôn giữ mãi ở chỗ ta. Hiện giờ đã có con thì ta đã có người giúp đỡ, vậy đối bài này liền trao cho con. Sau này một số việc quản lý trong phủ con cứ xem sao rồi tự mình quyết định đi.”

Tiết Thần không ngờ trong hộp hóa ra là để đồ này, mở ra nhìn thử, quả nhiên là một cặp đối bài bằng gỗ khắc hình song ngư, điêu khắc rất tinh tế, bất quá hơi nhỏ hơn so với các đối bài bình thường nhưng vì thế mà trông càng tinh xảo hơn. Tiết Thần vội vàng khép hộp lại, đưa đến trước mặt Công chúa quỳ xuống nói: “Mẫu thân, tức nhi tự biết cân lượng của mình, không dám cùng mẫu thân tranh đoạt.  Đối bài này tức nhi không thể nhận, sau này trong phủ có chuyện gì, đương nhiên sẽ quay lại xin chỉ thị của mẫu thân.” Tiết Thần nghĩ có lẽ hôm qua mình quá mức cường thế cho nên hôm nay Công chúa mới có ý thử lòng mình, vì vậy nửa điểm cũng không dám thiếu cảnh giác.

Tuy nói Tiết Thần biết đại khái tính nết của Công chúa, chỉ là rốt cuộc mới ở chung mấy ngày nên còn chưa thể hoàn toàn hiểu biết ý nghĩ của Công chúa, vì thế không dám kết luận những lời bà bà nói là thật hay giả.

Công chúa thấy Tiết Thần quỳ xuống, hoảng sợ, vội vàng tiến lên tự mình đỡ Tiết Thần đứng dậy, thay nàng phủi bụi đất dính trên làn váy rồi than: “Ai nha, con làm gì vậy? Bất quá ta chỉ bảo con thay ta chia sẻ một ít việc quản gia thôi mà. Vốn dĩ con còn nhỏ tuổi thì ta cũng không nên bắt con theo ta làm việc sớm như vậy, chỉ là hôm qua Quốc Công đã mở miệng, ta cũng không tiện từ chối thay cho con, làm vậy sợ Quốc Công sẽ cho rằng con õng ẹo. Đối bài này con cứ nhận lấy, không cần phải bắt tay làm việc nặng nhọc ngay bây giờ đâu, sau này có chuyện gì mà con không muốn làm thì cứ lén đẩy cho ta cũng có thể được.”

“...”

Tiết Thần nhìn Công chúa như vậy, lại một lần nữa khẳng định Công chúa làm bà mẫu thật đủ tư cách không thể đủ tư cách hơn. Đối xử với tức phụ không có chút nào giữ kẽ, không có chút nào thử lòng, tâm tư rõ ràng chân thật. Ngược lại chính là Tiết Thần đã "lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử", nghi ngờ một mảnh chân thành của bà bà, Tiết Thần có chút hổ thẹn cúi đầu.

Dưới sự kiên trì của Công chúa, Tiết Thần vẫn phải nhận lấy đối bài xích mộc song ngư tượng trưng cho thân phận đương gia chủ mẫu, như suy tư gì rời khỏi Kình Thương viện.

Tiết Thần thật sự có chút không hiểu được, vì lý do gì mà Quốc Công lại muốn Công chúa giao cho nàng đối bài, xem ra phải chờ buổi tối Lâu Khánh Vân trở về hỏi kỹ càng một hồi mới được.

Tiết Thần theo sau Tô Uyển đi trên đường mòn về lại Thương Lan uyển. Quốc Công phủ quá lớn, nàng đã vào cửa hơn một tháng mà vẫn còn chưa hoàn toàn quen đường, mỗi lần đi đâu đều phải kêu Tô Uyển dẫn nàng đi, bằng không thế nào cũng có thể lạc đường.

Trải qua tiểu hồ cảnh sắc u tĩnh, Tiết Thần liền kêu Tô Uyển đưa nàng sang đó ngồi một chút.  Mới vừa ngồi vào trong đình bên hồ liền thấy hai gia đinh đang từ xa xa đi tới, vừa đi vừa nói nói cười cười, "ngươi đâm ta một chút, ta chạm ngươi một hồi", hai cái đầu dường như chụm vào nhau, động tác không thiếu sự thân mật.

Tiết Thần ngồi ở đình trên cao nhìn bọn họ, trong đầu bỗng nhiên có một tia sáng chợt lóe, nàng nhớ ra rồi, cái tên Khang Nghĩa Thần... đúng, chính là hắn! Đời trước bởi vì tranh giành nam kỹ hát tuồng mà vung tay đánh nhau với người khác, cuối cùng còn cùng nhau bỏ trốn.

Chính vì thế mà nàng thấy cái tên này nghe thật quen tai như vậy. Hóa ra là hắn, đích thứ tử Khang Nghĩa Thần của Tuyên Ninh Hầu gia, thời gian đó đã nhấc lên không ít sóng gió ở kinh thành. Nếu hắn thật là Khang Nghĩa Thần trong trí nhớ của Tiết Thần, vậy hắn chính là một tên đoạn tụ, người như vậy làm sao có thể gả Hàn tỷ nhi cho hắn, chắc hẳn là mấy năm sau Khang Nghĩa Thần sẽ làm ra chuyện hồ đồ kia. Nếu Hàn tỷ nhi gả cho hắn, vậy cuộc sống sau này phải tính làm sao?

Chỉ tiếc Tiết Thần không nhớ rõ đời trước thê tử của Khang Nghĩa Thần là ai, cũng không biết cuối cùng có phải Hàn tỷ nhi gả cho hắn hay không? Tiết Thần chỉ nhớ được khi tin tức về chuyện hắn cùng nam nhân bỏ trốn truyền ra, nàng còn thầm tội nghiệp cho thê tử của hắn, có thể thấy được khi đó hắn đã thành thân.

Vậy phải giải quyết chuyện này như thế nào cho phải đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.