[Phần 1] Phế Thê Trùng Sinh

Chương 73: Tết Thượng Nguyên (2)




Hắc Tuyển Dực nhìn bọn Ô Thăng bên kia, sau đó nhìn về phía Hắc Càn.

Hắc Càn hiểu ý gật gật đầu, lấy một mảnh lá vàng ra cho Thi Nguyên: “Cho mỗi người mua một chiếc xe băng.”

“Dạ.” Thi Nguyên tiếp nhận vàng lá đổi lấy ba mươi xe băng rồi phát cho từng người. Xe băng mua về vô cùng đơn sơ, không khác mấy xe trượt bình thường, chỉ là mặt trên có thêm một cái ghế và hai gậy trượt tuyết. Khi trượt, cần tự mình dùng gậy điều khiển.

Hắc Càn đơn giản nói một câu ‘tùy ý chơi’, liền không hề nói thêm.

Từ trước đến nay đều mặt lạnh như băng các hộ vệ khi nhận được xe băng lại lộ vẻ tươi cười hiếm thấy.

Còn một đoạn thời gian nữa mới thi đấu, mọi người thử chạy vài vòng trên mặt sông trước.

Xe băng bọn Hắc Tín gấp gáp chế tạo tổng cộng có ba chỗ ngồi, Đản Đản ngồi đằng trước, còn Ô Nhược trọng lượng tương đối nặng an vị ở giữa, Hắc Tuyển Dực ngồi cuối cùng. Ba người thử trượt một chút, cảm giác cũng không tệ lắm. Quan trọng là Đản Đản và Hắc Tuyển Dực sức lực khá lớn, phối hợp cũng tốt. Một người điều khiển phía trước, một người phụ trách dùng sức, ngồi ở giữa chỉ phụ trách hưởng thụ.

Không bao lâu, thi đấu bắt đầu.

Người có xe băng đều đem đến bờ sông, thống nhất xong bắt đầu.

Thi đấu quy tắc rất đơn giản, không được sử dụng huyền thuật, chỉ có thể dựa vào tuyết trượt. Số người tham gia có thể tự chọn, có thể một người cũng có thể nhiều người thành tổ đội. Nhưng nếu từ hai người trở lên thì phải ngồi chung trên một xe băng. Thông thường, một người trượt tương đối nhanh, cũng tương đối linh hoạt, không cần phối hợp với người khác, cho nên, căn bản không có nhóm nào như Ô Nhược có tới ba người ngồi chung một chiếc xe.

Khởi điểm cùng điểm kết thúc, chính là từ bờ sông này đến bên đối diện, toàn bộ hành trình khoảng hai trăm trượng. Phía đối diện cắm ba lá cờ, ai bắt được lá cờ trước chính là 1 trong ba người chiến thắng.

Cả ba người chiến thắng đều có phần thưởng. Hạng nhất được năm nén vàng, hạng nhì ba nén, hạng ba chỉ có một thỏi. Tuy rằng khen thưởng không bằng số tiền mà bọn Ô Nhược đặt cược, nhưng đối dân chúng bình thường mà nói đã là một khoản rất lớn. Cho nên mọi người tới tham gia thi đấu đều là vì vàng, mà vàng này chính là của một phú thương từ Cao Lăng thành thích làm việc thiện.

Người thi đấu rất nhiều, ít nhất có một ngàn người trở lên. Ô Nhược và bọn Ô Thăng cũng xen lẫn trong đó thi đấu, định nếu là ai giành được lá cờ trước, chính là người thắng.

Ô Nhược nhìn bọn Ô Thăng, phát hiện có vài đệ tử của Ô gia cũng gia nhập thi đấu.

Trọng tài là một nữ tử, nàng ra lệnh một tiếng, mọi người như ong mật trong ổ dốc toàn bộ lực lượng, một tổ ong xông ra ngoài. Bá tánh bình thường dù sao cũng là người bình thường, cho dù không sử dụng huyền thuật thì nhờ vào sức lực quanh năm rèn luyện của các huyền thuật giả cũng thừa sức thắng họ.

Không đến nửa nén hương, bá tánh bình thường bị bỏ lại một khoảng cách. Đa số đều tự biết mình không có khả năng đuổi kịp, liền chủ động từ bỏ thi đấu, trượt đến một nửa, liền trở về.

Ô Nhược vừa mới bắt đầu còn động thủ vài cái, sau đó phát hiện cho dù cậu động hay không động, tốc độ đều nhanh như vậy, cậu liền thu gậy trượt lại, chỉnh lại áo choàng, an tĩnh nhìn phong cảnh phía trước.

Đột nhiên, ‘phanh’ một tiếng, thân xe bị người đụng phải, sau đó xe băng giống như con quay, xoay vài vòng.

Ô Nhược vội vàng dùng đôi tay nắm hai bên xe, ổn định thân mình.

Lả tả vài tiếng, bọn Ô Thăng như một làn gió lướt qua bên người bọn họ.

Đản Đản sốt ruột hô: “Phụ thân, mau, bọn họ đã vượt qua chúng ta.”

Hắc tuyển dực không nhanh không chậm nói: “Đừng có gấp.”

Dứt lời, Ô Nhược liền nhìn thấy người trong phủ của mình đã vọt tới phía trước, cùng bọn Ô Thăng bắt đầu dây dưa.

Hắc Tuyển Dực lại lần nữa đẩy xe băng, đuổi theo.

Tiếp theo, lại có người đánh tới.

Lúc này đây, Hắc Tuyển Dực sao có thể để đối phương thực hiện được, khi đối phương đâm lại đây, nháy mắt nhanh chóng tránh thoát.

Ô Nhược phát hiện người đâm bọn họ là bằng hữu đệ đệ của Ô Thằng, ánh mắt không khỏi một lệ. Khi đối phương lại đâm tới, cậu cầm lấy gậy trượt cắm vào phía dưới xe của bọn họ, lập tức đâm cho bọn họ người xe đều lật, hung hăng ngã văng ra ngoài.

Đản Đản hoan hô: “Cha, làm tốt lắm.”

Ô Nhược cong cong môi.

Rất nhanh, bọn họ liền đuổi theo bọn Ô Thăng.

Ô Nhược khi đi ngang qua bọn Ô Thăng, mị mị cười nói: “Thăng ca, đa tạ.”

Bị người của Hắc Tuyển Dực cuốn lấy, Ô Thăng và Ô Hạ nhìn thấy Ô Nhược giống như ông lớn ngồi trên xe hưởng thụ, lập tức tức đỏ mắt.

Đản Đản hưng phấn kêu lên: “Phụ thân, mau, mau bỏ rơi bọn họ.”

Hắc Tuyển Dực phát lực, xe băng tựa như một mũi tên vừa bắn ra khỏi cung tên, lao đi vun vút, nháy mắt, đem bọn Ô Thăng ném ở sau người, để lại cho bọn Ô Thăng chỉ có tiếng cười khanh khách của Đản Đản.

Sau nửa nén hương, phụ tử ba người thuận lợi đến bờ bên kia, nhổ xuống ba lá cờ.

Chờ khi bọn Ô Thăng chạy tới, bọn Ô Nhược đã lấy được phần thưởng.

Ô Nhược nói: “Thăng ca, chúng ta thắng.”

Ô Thăng, Ô Hạ và bằng hữu tức giận đến sắc mặt biến thành màu đen, lại không có ý muốn lấy ra ngân lượng.

Ô Nhược lại nói: “Đã đánh cuộc thì phải chịu thua.”

Ô Hạ cảm thấy chính mình rõ ràng có thể thắng, hiện tại lại thua, trong lòng đương nhiên không phục, ánh mắt đảo qua Ô Nhược, Hắc Tuyển Dực, Đản Đản ba người, ánh mắt đột nhiên hiện lên tinh quang, cả giận nói: “Không tính.”

Ô Nhược híp híp mắt: “Không tính?”

“Chúng ta đều là một người ngồi một chiếc xe, các ngươi lại là ba người ngồi một chiếc, không tính.”

Ô Nhược nói: “Trước khi thi đấu, các ngươi không có nói ba người không thể ngồi một chiếc xe, quy tắc cũng không nói chỉ có thể một người ngồi một chiếc xe.”

Ô Thăng nói: “Chúng ta đều là mỗi người một chiếc xe, làm sao nghĩ đến các ngươi ba người ngồi một chiếc, như vậy tỷ thí không công bằng.”

Ô Nhược ánh mắt lạnh lùng, gậy trượt trong tay chọc trên mặt tuyết một cái, lạnh lùng nói: “Thật, không, tính? Ân?”

Người Hắc phủ nhanh chóng vây lại đây, bọn họ tổng cộng ba mươi người, Ô Thăng bọn họ chỉ có mười mấy người, thấy thế nào cũng có hại.

Ô Thăng mặt trầm xuống: “Ô Nhược, ngươi là muốn dùng vũ lực bức chúng ta nhận thua sao?”

“Là các ngươi muốn quỵt nợ, bức chúng ta không thể không động thủ”. Ô Nhược liếc mắt bên cạnh hơn hai mươi bá tánh: “Thăng ca, tất cả mọi người đều đang nhìn, ngươi cũng không muốn các ngươi Đông Đại Viện giống chúng ta Nam Đại Viện bị truyền là thanh danh và nhân phẩm không tốt?”

Người Ô gia sắc mặt sôi nổi biến đổi.

Ô Thăng nghĩ đến hiện tại Nam Đại Viện bởi vì thanh danh và nhân phẩm quá kém, không có người tiêu tiền mời bọn họ làm việc, liền lấy ra ngân phiếu lúc trước Hắc Tín đưa cho, cùng với bọn họ thua một trăm lượng vàng đưa cho Ô Nhược.

Ô Nhược nhìn nhìn túi tiền vàng: “Thăng ca, các ngươi nhiều người như vậy bại bởi chúng ta, không phải nên là mỗi người một trăm lượng vàng sao?”

Ô Hạ giận dữ: “Ô Nhược, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.”

Ô Nhược ánh mắt một lệ: “Ô Hạ, ta không nghe rõ ngươi vừa rồi kêu ta là gì, ngươi kêu lại lần nữa cho ta nghe xem.”

Ô Hạ gắt gao trừng mắt, nghĩ đến mình tuổi tác so với cậu nhỏ hơn, hơn nữa, chung quanh đều là người của cậu, không cam lòng thấp giọng kêu lên: “Nhược ca.”

“Lần sau đừng gọi sai nữa.” Ô Nhược quét nhìn bọn họ: “Lần này xem là không nói rõ ràng quy tắc thi đấu, chỉ thu các ngươi một trăm lượng vàng. Tuyển Dực, chúng ta đi thôi.”

“Ân.” Hắc Tuyển Dực đỡ Ô Nhược ngồi trở lại trên xe, lại cầm lấy gậy trượt hướng mặt băng một đoạn, đẩy, vung một chút, xe trượt ra ngoài.

Người Hắc phủ sôi nổi theo ở phía sau rời đi.

Ô Hạ nhìn bọn họ rời đi trừng đỏ đôi mắt: “Ô Nhược, một ngày nào đó sẽ biết tay ta.”

Trần Hậu nói: “Đúng vậy, ta cũng không tin tiểu tử này mỗi lần đều có nhiều người như vậy bảo hộ hắn.”

Ô Thăng nhìn các bá tánh bên cạnh: “Có chuyện gì, trở về lại nói.”

Người Ô gia cùng bằng hữu của Ô Hạ đều gật gật đầu, lục tục ngồi trên xe trở lại.

Khi bọn hắn mới vừa trượt ra 30 mét, đột nhiên, dưới chân truyền đến tiếng tạp lạp tạp lạp.

Ô Thăng nhướn mày: “Là âm thanh gì?”

Ô Hạ hướng trên mặt băng nhìn lại, sắc mặt đại biến: “Không tốt, mặt băng nứt ra rồi, mọi người mau lui lại.”

“Cái gì?” Mọi người đều nhìn xuống dưới chân, chỉ thấy dưới chân vết nứt như mạng nhện, lấy tốc độ tia chớp lan rộng ra bốn phía.

Không đợi bọn họ phản ứng, phịch một tiếng lớn, toàn bộ mặt sông bị nổ tung, nháy mắt, mặt băng biến thành đá vụn, giống như toàn bộ chìm vào biển rộng. Cảnh tượng thập phần đồ sộ, còn ở trên bờ các bá tánh vẻ mặt kinh ngạc nhìn bọn Ô Hạ một đám bị rớt xuống sông lớn, biến thành chó rơi xuống nước.

Các bá tánh lại nhìn về phía đã đi xa Ô Nhược, nguyên tưởng rằng bọn họ cũng sẽ rơi xuống nước, không ngờ, lại thấy xe của bọn họ bay lên không.

Bay lên, hướng Cao Lăng thành bay trở về.

Ô Hạ bơi vào bờ, gió lạnh thổi qua, đông lạnh đến hàm răng ngăn không được lập cập, toàn thân trên dưới nước nháy mắt ngưng tụ thành vụn băng.

Hắn nhìn về phía Ô Nhược đã đi xa, trừng mắt đỏ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ô Nhược, ta cùng ngươi thề không đội trời chung.”

Đáng tiếc, Ô Nhược căn bản nghe không được lời hắn nói, cho dù nghe được, cũng sẽ không để trong lòng, bởi vì cậu hiện tại lực chú ý đều ở trên người Hắc Tuyển Dực.

Ô Nhược nhìn nước chảy ở phía dưới, quay đầu hỏi Hắc Tuyển Dực: “Là ngươi làm sao?”

Ở chỗ này, cũng chỉ có Hắc Tuyển Dực có năng lực đem toàn bộ sông băng chấn vỡ.

Hắc Tuyển Dực không phủ nhận.

Đản Đản vỗ tay kêu lên: “Phụ thân, thật lợi hại.”

Ô Nhược khẽ cười một tiếng, ánh mắt chuyển nhìn về phía hoàng hôn xuống núi, ánh nắng ôn hòa chiếu vào trên mặt sông, nước sông biến thành một sông vàng, chớp động quang mang ánh vàng.

Cậu kinh ngạc cảm thán nói: “Thật đẹp!”

Ô Nhược nhìn nhìn, ánh mắt bất tri bất giác dừng ở Hắc Càn cùng bên người nhóm hộ vệ, mặt vô biểu tình ở hoàng hôn chiếu xuống, trở nên nhu hòa rất nhiều, không giống trước kia nhìn lạnh như băng, làm người cảm thấy lạnh nhạt vô tình.

Chính là đời trước, cậu lại cảm thấy những người này mặt mày đen tối, mỗi lần nhìn thấy bọn họ đều không có sắc mặt tốt. Nhưng đời này, một lần nữa nhìn những người này, lại phát hiện bọn họ cũng có một mặt nhu tình, cũng không giống cậu tưởng tượng không có tình cảm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.