[Phần 1] Phế Thê Trùng Sinh

Chương 70: Phu nhân của ngươi khi dễ ta




“Đáng đời, tên súc sinh nhà ngươi.” Lưu Tiểu Như dùng sức đá Ô Đại đang nằm chết ngất dưới đất, rồi khoác áo đi ra ngoài.

Đột nhiên một bóng người vọt ra.

Lưu Tiểu Như hoảng sợ, đang muốn kêu to, người tới lập tức nói: “Đại tẩu, là ta.”

*

Nàng vỗ vỗ ngực: “Ngươi đi sao không phát ra tiếng, thiếu chút nữa đã bị ngươi hù chết.”

*

“Vừa rồi người trong phòng ngươi đi ra có phải đại thiếu gia hay không?”

“Còn không phải là hắn sao, hắn biết các ngươi thu bạc của Ngũ công tử, tới chất vấn Ô Đại, nói Ô Đại nếu không thành thật trả lời sẽ giết chết, dưới tình thế cấp bách, ta liền thay hắn thừa nhận.”

*

Ô Tiểu sốt ruột nói: “Đại tẩu, ngươi làm sao có thể thừa nhận chuyện này, về sau ta cùng đại ca không thể quay về Ô gia làm việc.”

*

“Nếu không thừa nhận, hắn khẳng định sẽ chạy đi tìm ngươi, đến lúc đó người bị đánh chính là ngươi.”

*

“Đại tẩu, ngươi lo cho ta sao?” Ô Tiểu nhìn nhìn vào phòng, thấy Ô Đại té xỉu trên mặt đất, hì hì cười, kéo tay Lưu Tiểu Như đi đến một góc, đè lên trên tường, hôn ngấu ngiến.

Lưu Tiểu Như chống tay lên ngực hắn: “Tiểu quỷ, đại ca ngươi còn nằm dưới đất trong phòng kìa.”

*

“Đừng động hắn.” Ô Tiểu xoa nắn trên ngực nàng.

Lưu Tiểu Như rên rỉ một tiếng: “Đệ muội, cũng mặc kệ sao?”

*

Ô Tiểu khẽ động, hạ giọng nói: “Nàng cho rằng ta đi nhà xí, chúng ta thừa dịp đại ca không tỉnh, nhanh làm một lần.”

*

Lưu Tiểu Như yêu mị cười.

Hai người không biết bên ngoài góc phòng đứng một thân ảnh, người này là Trần Hỉ Nhi, cũng chính là vợ Ô Tiểu.

Trần Hỉ Nhi nghe trong góc truyền ra âm thanh thô suyễn, châm chọc bĩu môi, thấp giọng nói một câu ‘hai huynh đệ đều là một dạng’ liền xoay người trở về phòng.

*

Ô Trúc rời đi, trực tiếp trở lại Hắc phủ.

Quản Đồng thấy sắc mặt hắn khó coi, hai mắt đỏ lên, vội vàng đứng dậy hỏi: “Tiểu Trúc, ngươi có phải tìm thấy người kia không?”

*

Những người khác vẻ mặt quan tâm nhìn hắn.

Ô Trúc khàn khàn nói: “Xem như gặp được.”

Ô Tiền Thanh nhíu mày: “Xem như là có ý gì?”

Ô Nhược ý bảo Thi Nguyên đem cho Ô Trúc một ly trà nóng.

*

Ô Trúc nhìn Ô Tiền Thanh, uống trà nóng xong, nghĩ nghĩ: “Tạm thời ta không muốn nói.”

*

Ô Tiền Thanh nhíu mày, cảm thấy ánh mắt của đại nhi tử mang theo vài phần ẩn nhẫn, tựa hồ không muốn nói chuyện này cho hắn.

“Không nói thì không nói, ngươi chỉ cần biết tiểu nhân là ai là được. Đúng rồi, Tín quản gia nói, biết tiểu nhân là ai, ngươi đi rèn luyện sẽ thuận lợi rất nhiều, cho nên Tiểu Trúc ngươi về sau không chỉ đề phòng người này, còn phải cách xa tên tiểu nhân này có biết không?”.

*

Quản Đồng an ủi hắn, nhìn về phía Ô Nhược: “Tiểu Nhược, sắc trời không còn sớm, bọn ta đi về trước.”

*

Ô Nhược gật gật đầu: “Được. Thi Nguyên, ngươi thay ta tiễn cha mẹ ta.”

*

“Dạ.’’ Thi Nguyên làm một thủ thế mời.

*

Ô Nhược nhìn bọn họ rời đi, cong cong môi. Giờ phút này, tâm tình của cậu đặc biệt tốt, về sau không cần lo lắng đại ca bọn họ lại xem Ô Ngọc là người tốt.

Lúc này, Hắc Tín nắm tay Đản Đản và Hắc Tuyển Dực, Hắc Càn đi đến.

“Cha.’’ Đản Đản bước chân ngắn nhỏ, chạy đến trước mặt Ô Nhược, ngẩng đầu nhìn Ô Nhược, vẻ mặt ngây ngô hỏi: “Cha, ngươi cười gian như vậy, có phải làm chuyện xấu gì không?”

Hắc Tín bị đồng ngôn đồng ngữ  của nhóc chọc cười ra tiếng.

“……” Ô Nhược vừa bực mình vừa buồn cười nhẹ nhéo mặt Đản Đản: “Ngươi mỗi ngày cười ngây thơ đáng yêu như vậy, chẳng lẽ làm rất nhiều chuyện tốt, ân?”

Đản Đản đô đô miệng, ôm lấy cẳng chân Hắc Tuyển Dực đang ngồi một bên, cáo trạng nói: “Phụ thân, phu nhân của ngươi khi dễ ta.”

Hắc Tuyển Dực ôm nhóc ôm vào lòng, thay nhóc vén lại tóc trên trán, nhẹ giọng nói: “Ngươi không khi dễ cha ngươi đã là chuyện tốt.”

Ô Nhược thấy Hắc Tuyển Dực nói giúp cậu, vẻ mặt đắc ý nhìn nhóc con trong lòng hắn.

Đản Đản mếu máo, không cao hứng nói: “Các ngươi, các ngươi cấu kết với nhau làm việc xấu.”

Ô Nhược vỗ trán: “Lời này ai dạy ngươi nói, sao lại loạn dùng từ ngữ.”

Hắc Tín xấu hổ.

Hắn cũng không biết tiểu thiếu gia học được từ đâu.

Đứng ở bên cạnh Hắc Tuyển Dực, Hắc Càn mặt vô biểu tình đột nhiên lên tiếng nói: “Mỗi ngày ăn xong bữa sáng, tiểu thiếu gia sẽ cưỡi pi pi đến Túy Nguyệt Lâu vào bếp lấy trộm đồ ăn, trốn ở trên xà nhà một bên ăn vặt một bên nghe thuyết thư tiên sinh nói chuyện xưa. Buổi chiều nghỉ trưa sẽ chạy đến rạp hát nghe diễn, ăn xong cơm chiều, liền đến Thanh Lâu nghe cô nương đánh đàn hát khúc. Cuộc sống hàng ngày vô cùng phong phú.”

Cho nên, đừng nói là một ít từ, ngay cả những chuyện xưa cùng xướng khúc đều có thể nhớ kỹ. Hắn phụ trách mỗi ngày đều phải đi tìm tiểu thiếu gia, có thể đem chuyện xưa thuyết thư tiên sinh nói thuộc làu, ngay cả khuôn mặt tuấn tú này của hắn cũng không biết bị thanh lâu cô nương hôn bao nhiêu cái.

Hắc Tín: “……”

Hắc Tuyển Dực: “……”

Ô Nhược: “……”

Đứa nhỏ này mỗi ngày giải trí so với cậu là người lớn còn muốn muôn màu muôn vẻ hơn.

Đản Đản cúi đầu, đáng thương hề hề nói: “Ta đi những nơi đó, còn không phải bởi vì phụ thân mỗi ngày đều chỉ lo luyện khí, cha lại hành động không tiện không có người chơi với ta……”

Hắc Tín đau lòng nói: “Chủ tử, phu nhân, tiểu thiếu gia mỗi ngày cũng chỉ có pi pi bồi chơi, hai người không cần trách cứ.’’

Ô Nhược cũng rất thương con, chỉ là ít nhất phải một tháng nữa cậu mới có thể hoàn toàn gầy xuống. Cho nên hiện tại cậu muốn bồi hài tử chơi cũng là hữu tâm vô lực.

Hắc Tuyển Dực hơi chau ấn đường: “Hôm sau chính là tết Thượng Nguyên……”

Đản Đản ánh mắt sáng ngời: “Phụ thân muốn mang chúng ta ra ngoài chơi sao?”

“Ân.”

“Thật tốt quá.” Đản Đản hưng phấn trượt từ trong lồng ngực Hắc Tuyển Dực xuống: “Ta muốn đi chuẩn bị chuẩn bị.”

Ô Nhược nhướng mày: “Chỉ là đi ra ngoài chơi một ngày, ngươi muốn chuẩn bị cái gì?”

Vừa mới dứt lời, người đã không thấy bóng dáng.

Hắc Tín mị mị cười nói: “Tiểu thiếu gia lần đầu tiên cùng chủ tử phu nhân ra ngoài chơi, chắc chắn rất vui vẻ.”

“Ngươi thì sao?” Hắc Tuyển Dực nhìn về phía Ô Nhược: “Cao hứng không?”

“Ta có cái gì……” Ô Nhược nhìn thẳng đôi mắt sâu đen nghiêm túc của y, ba chữ ‘mà cao hứng’ phía sau tức khắc ngẹn ở yết hầu nói không nên lời.

Hắc Tuyển Dực vẫn luôn nhìn cậu, như là nếu không trả lời, thì ánh mắt sẽ không rời đi.

Tim Ô Nhược bỗng nhiên loạn nhảy, lập tức kêu bọn Thi Diệc dìu cậu đứng dậy: “Ta cũng phải đi chuẩn bị chuẩn bị.”

Hắc Tín cười nói: “Phu nhân ngượng ngùng.”

Hắc Tuyển Dực: “……”

Bên ngoài sắc trời càng ngày càng tối, không trung lất phất những bông tuyết nhỏ.

Ô Trúc từ khi ra khỏi Hắc phủ, chưa từng nói qua một câu, trở lại Thư Thanh Viện, lập tức nhốt mình trong phòng, làm Ô Tiền Thanh rất lo lắng. Nhưng mà sáng sớm hôm sau, Ô Trúc liền khôi phục bình thường, ăn xong bữa sáng liền cùng Ô Hi đi học đường.

Học đường đặt ở trung viện, cách Bặc Cẩm Viện chỉ cách một cái đại viện.

Ô Trúc và Ô Hi đi vào học đường, đã có rất nhiều đường huynh đệ tỷ muội ở trong đại viện luyện tập huyền thuật.

“Tiểu Hi, ta sắp đi rèn luyện, đến lúc đó nơi này không có người nguyện ý cùng ngươi chơi đùa. Ngươi……” Ô Trúc tưởng tượng đến muội muội về sau một mình đi học, không yên tâm, nhưng trước mắt lại không có biện pháp giải quyết.

Ô Hi lập tức ngắt lời nói: “Đại ca, ngươi đừng lo lắng, ta một người có thể chiếu cố tốt chính mình, ách, đại ca, ngươi làm sao vậy?”

Nàng nói đến một nửa, liền phát hiện Ô Trúc sắc mặt bỗng chốc trầm một chút: “Đại ca, ta có phải nói gì không đúng?”

Ô Trúc không trả lời, chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm người đang đi về phía bọn họ.

Ô Hi theo hắn ánh mắt nhìn lại, liền thấy Ô Ngọc vẻ mặt mỉm cười đi tới, nàng tươi cười, phất tay hô: “Ngũ ca.”

Ô Ngọc nói: “Tứ ca, Tiểu Hi, các ngươi đén sớm như vậy.”

Ô Hi cười nói: “Ngũ ca, ngươi cũng sớm như vậy.”

“Ta nghe nói các ngươi ngày hôm qua đi Hắc phủ ăn cơm, không biết Tiểu Nhược ở Hắc phủ đã quen hay chưa?”

Ô Trúc nghe thấy Ô Ngọc nhắc tới Ô Nhược, ánh mắt lại trầm trầm.

“Nhị ca ở bên kia rất khá, Ngũ ca, ta nói cho ngươi biết, nhi tử của Nhị ca rất xinh đẹp, nó.……”

“Ô Ngọc.” Ô Trúc lạnh lùng phun ra hai chữ, ngăn Ô Hi tiếp tục nói tiếp.

Ô Hi cùng Ô Ngọc đều sửng sốt một chút.

Ô Ngọc thu hồi tươi cười: “Tứ ca, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy.”

“Đương nhiên khó coi.” Ô Trúc lạnh lùng cười: “Bởi vì ta muốn đánh ngươi.”

Vừa mới nói xong, hắn liền nâng lên nắm tay, dùng đủ mười tầng sức lực đánh qua.

Ô Ngọc căn bản trước nay không nghĩ tới Ô Trúc sẽ đánh mình, cho nên không né tránh, trên mặt hung hăng mà ăn một quyền, người bị đánh bay ra ngoài, nặng nề mà đụng vào cây cột to cách đó không xa, trên mặt xương gò má cùng xương vai truyền ra tiếng vỡ vụn.

Mọi người kinh hô.

Ô Hi sửng sốt, vội vàng nói: “Đại ca, ngươi điên rồi sao? Ngươi sao có thể đánh Ngũ ca a?”

Ô Trúc vẻ mặt giận dữ Ô Ngọc đi qua: “Ta chỉ là dùng nắm tay đánh hắn đã xem như nhẹ, Tiểu Hi, ngươi biết bọn Vu Thiên Bảo vì sao mỗi lần nhìn thấy Tiểu Nhược đều khi dễ hắn không? Đều bởi vì Ô Ngọc tốn bạc sai bọn họ làm, sau đó chính hắn đảm đương người tốt chạy tới cứu Tiểu Nhược, chính là để Tiểu Nhược cảm kích hắn, sau đó hắn có thể kêu Tiểu Nhược giúp hắn hướng cha mượn nguyên liệu cùng pháp khí.”

Trước kia mình thật là mù mắt chó mới có thể cho rằng Ô Ngọc là chính nhân quân tử, là người thích giúp đỡ người khác.

“Cái gì?” Ô Hi khó tin nhìn Ô Trúc, nhưng ngẫm kỹ lại, chính xác mỗi lần cứu Nhị ca xong sau đó Ngũ ca liền hướng cha mượn nguyên liệu, cha phi thường cảm tạ Ô Ngọc cứu nhi tử của mình, đương nhiên không nói hai lời liền lấy nguyên liệu cùng pháp khí cho Ngũ ca mượn.

“Những lời này đều là đêm qua ta chính tai nghe được bọn Vu Thiên Bảo nói, còn có Ô Đại cùng Ô Tiểu cũng thu bạc của Ô Ngọc, cho nên mỗi lần bọn Vu Thiên Bảo khi dễ Tiểu Nhược, đều không có ai nói cho chúng ta biết.”

Ô Hi không phải người vụng về, nàng nhìn về phía Ô Ngọc hỏi: “Đại ca, Tín quản gia nói tiểu nhân không phải chính là……”

“Đúng vậy, chính là hắn.”

“Người này thật là đáng giận.” Ô Hi tức giận vội vàng đi đến trước mặt Ô Ngọc, dùng sức mà đạp mấy đạp vào trên ngực hắn: “Ta đạp chết ngươi, ngươi dám tìm người khi dễ Nhị ca, là ngươi tìm người khi dễ Nhị ca, ngươi đồ ngụy quân tử, ta đạp chết ngươi.”

Lúc này, một tiếng quát chói tai truyền tới: “Là ai ở chỗ này gây rối.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.