[Phần 1] Bảo Bối À!

Chương 71




Khói đen dần tản ra xung quanh, chuyển động theo đám mây đen tụ thành một cụm. Hashi bị đám yêu quái bắt lên đám mây đầy yêu khí đó, cạnh nàng toàn bộ là yêu quái nhe răng lè lưỡi. Hashi lạnh mặt liếc chúng, bọn yêu quái lùi lại, rồi lại vươn tới gầm gừ nàng.

Nhưng ngồi phía đối diện nàng, hoá ra không chỉ có tên thái giám kia, mà còn có nhân vật được tìm kiếm bấy lâu-thủy thần.

Trông ông ta vẫn là bộ dáng trẻ trung tràn trề, nhưng bây giờ để ý kĩ, Hashi mới thấy tròng mắt đen của ông ta không có chút ánh sáng nào. Tuy vậy, điệu bộ nhanh nhẹn có thần thức vẫn khiến người ta bị mắc lừa.

Thủy thần không nói gì, chỉ im lặng ngồi cạnh tên thái giám, cũng không nhìn nàng.

Hashi vốn có nhiều điều muốn hỏi, nàng vừa lúc mở miệng: "Thủy thần không nghĩ tới cũng là người của các ngươi, ta tự hỏi âm mưu này các ngươi đã nung nấu bao lâu?".

Tên thái giám rất tươi tỉnh, giọng the thé lại cất lên tiếng cười khiến Hashi nhíu mày.

"Giờ ngươi hỏi có phải quá muộn không?".

Hashi cũng nhàn nhạt cười: "Ngươi không biết lúc sắp chết, cho kẻ thù biết mưu sâu kế hiểm của mình để hắn tức giận tự trách mình ngu ngốc cũng là một loại khoái hoạt sao?"

Tên thái giám nghe vậy liền cười một tràng đủ khoái hoạt, sau đó giương đôi mắt hẹp dài nhìn Hashi: "Ngươi đã muốn, ta sẽ cho ngươi nếm thử cảm giác đó!"

Đuôi rắn của hắn quét qua thủy thần, ông ta vẫn ngồi yên. Tên thái giám dương dương tự đắc kể: "Từ cái ngày các ngươi gặp tên thành chủ Shitafui kia, bọn ta cũng sớm tìm cách khống chế thủy thần rồi".

Hashi không đổi sắc mặt, ánh mắt xoáy sâu vào hắn: "Bằng cách nào?"

"Ha..". Tên thái giám nhếch môi: "Thần tiên các ngươi không ngờ có những kẻ ngu ngốc đến đáng sợ. Ta chỉ cần nói có loại thuốc lạ hắn liền cho phép ta vào thủy cung. Sau đó còn đích thân thử loại thuốc ta mang tới. Cuối cùng hắn nuốt phải yêu dược của ta, trở thành người của ta chỉ là chuyện sớm muộn".

"Ồ..". Hashi như cũ nhàn tản, tên này đúng là không tầm thường, biết được thủy thần ham mê luyện thuốc mới khiến ông ta nhanh chóng mắc câu như vậy. "Ta có lời khen".

Tên thái giám nhìn Hashi, chợt nhận ra hắn không tìm được chút khoái hoạt nào từ nàng.

"Bây giờ đến chuyện khác. Yuku.. tiểu Hỏa thần, nàng bị như vậy là do các ngươi? Các ngươi đã làm gì nàng?"

Đây mới đích thực là điều Hashi muốn hỏi.

"À..". Đôi mắt híp của tên thái giám nhìn nàng hứng thú: "Ngươi không nhận ra sao?"

Hashi khó hiểu nhìn lại hắn.

"Ánh sáng trắng từ người cô ta phát ra, ngươi thực không biết?". Tên thái giám rất vui vẻ cười nhạo nàng.

Hashi âm thầm hồi tưởng, trán dần túa ra mồ hôi, lại nghe giọng nói the thé kia nói tiếp.

"Ngươi không nhận ra đó là sức mạnh của Bạch nhãn chi lực sao?".

Hashi chấn động, khuôn mặt cũng tái nhợt.

Hiện tại tên thái giám mới cảm giác được khoái cảm trả thù từ biểu hiện của Hashi.

Tức giận đi, sợ hãi đi!

Ngươi càng thống khổ, ta càng vui vẻ.

Lồng ngực Hashi phập phồng. Nàng cố gắng không liều mạng với kẻ trước mặt.

Đám mây đen vẫn đi, trời dần ngả về đêm. Áng chừng ngày mai mới đến được nơi đó.

Bạch nhãn chi lực sức mạnh vô song, chỉ có Hồng ngọc mới bao bọc mới chế ngự được sức mạnh đó... Mà nay bị đưa vào cơ thể của Yuku cũng mang đầy linh lực..... Hai nguồn sức mạnh cường đại tranh đấu, nói gì thì nói cơ thể Yuku vẫn bằng da bằng thịt, chịu đựng cũng phải có giới hạn. Có lẽ vừa rồi gặp yêu khí dày đặc, Bạch nhãn chi lực vốn nhạy cảm với yêu khí nên bộc phát, Yuku do đó mới xảy ra chuyện.

Hashi giữ lại chút bình tĩnh cuối cùng, hỏi.

"Từ bao giờ?".

Tên thái giám rất thoải mái nói: "Ngay trong đêm ngươi bị Shitafui tấn công, ta đã hoá rắn nhập Bạch nhãn chi lực vào tiểu Hỏa thần".

Hashi nhíu mày nhớ lại, đêm đó lúc Yuku tỉnh lại nàng có ngửi được mùi yêu khí, nhưng cho là ảo giác nên không để ý. Không ngờ yêu khí chính là của tên này.

"Ngươi vì sao có thể mang Bạch nhãn chi lực nhập xác Yuku?".

Tên thái giám hé mắt nhìn nàng rồi cười lớn.

Hashi kiên nhẫn chờ đợi.

"Chẳng phải cô ta không phải là tiểu Hỏa thần sao? Thân xác đó đã bị thoát hồn chính chủ, muốn ra muốn vào có gì khó? Đêm đó Shitafui nhập được vào cô ta cũng là do ta khống chế hắn hút máu ngươi. Ngươi nghĩ một ác linh như hắn cần đến linh lực của ngươi sao??"

Hashi hơi giật mình. Chuyện Yuku là xuyên không nhập xác, sao hắn.... Ánh mắt nàng loé lên quét qua phía thủy thần. Chỉ có thể là thủy thần biết, dù sao ông ta cũng là bằng hữu của ân sư Yuku.

Mải miết tìm kiếm bấy lâu, không ngờ Bạch nhãn chi lực sớm đã ở trong cơ thể Yuku, khống chế sức mạnh của Yuku.

Hashi càng nghĩ càng thấy nực cười, trong lòng lại giận khôn nguôi. Không nhìn cũng mặc kệ thái độ của tên thái giám đang vui sướng cợt nhả nhìn nàng.

Các nàng quả thực rất ngu ngốc, cho rằng có thể an ổn khi Yêu vương vẫn còn sống. Giờ thì hay rồi, bị người ta gài bẫy từ lúc nào cũng chẳng biết.

Hashi thở dài, quả thực quá lơ là, bản thân nàng cũng quá dựa dẫm vào Yuku nên mới ra nông nỗi này.

Nàng nhắm mắt dưỡng thần. Chuyện này nàng sẽ không buông xuôi như vậy. Sáng mai bọn chúng sẽ đưa nàng đến Kasai, nơi phong ấn bị phá vỡ để bày Yêu trận lấy mạng nàng.

Cho nên, ngày mai, nhất định sẽ là huyết chiến.

___________o_______________o_________

Đêm xuống gió thổi hiu hiu, luồn lách qua từng kẽ lá, phảng phất mang mùi thuốc dìu dịu lướt qua cánh mũi Yuku.

Hàng mi cong vút của nàng khẽ rung, rồi đôi mắt sáng ngời mở bừng.

Xung quanh xuất hiện một khung cảnh quen thuộc. Căn mộc phòng nhỏ nhắn, không gian tràn ngập mùi thuốc. Là biệt phòng của nàng và Hashi khi còn ở chỗ của Yogen.

Yuku bật dậy, chân hấp tấp xuống giường. Nàng phải đi cứu bảo bối

Cánh tay chợt bị chặn lại, Yuku lúc này mới để ý. Ngồi gần nàng đúng là Yogen, đằng sau ông ta còn có một cô gái, xem chừng là đệ tử đang cầm một bát thuốc.

Yuku nóng lòng nói trước: "Himemiko bị yêu quái bắt đi rồi"

Yogen gật đầu: "Ta biết". Rồi ông phất phất tay, cô gái để bát thuốc lên bàn, ngoan ngoãn ra ngoài.

"Ta phải đi cứu nàng. Ông đừng cản ta". Yuku ruột nóng như lửa, không nể nang gạt tay Yogen, cầm trường kiếm bên giường muốn rời khỏi.

"Ngươi tới đó rồi lại ngất như hôm nay sao?". Yogen vẫn không vội, giọng ông đều đều đánh trúng trọng tâm.

Yuku lúc này mới dừng bước nhìn lại, chợt nhận ra cơ thể nàng đã không còn đau buốt.

"Ta rốt cuộc bị làm sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.