[Phần 1] Bảo Bối À!

Chương 60




"Ngươi đứng lại". Yuku gọi giật, trường kiếm nhanh như cắt phóng vế phía trước nhắm thẳng vào tứ hoàng tử. "Phập" một tiếng, trường kiếm cắm xuống đất. Nàng nhìn lại đã không thấy tứ hoàng tử đâu.

Yuku sững người, bước lên nhặt trường kiếm, nhìn quanh quất một hồi đều không tìm được động tĩnh gì. Lại phát hiện nơi cuối lối đi được chẻ ra làm hai nhánh.

Nàng cẩn trọng bước tới ngã rẽ, nhìn một vòng quyết định rẽ về hướng bên phải.

Sương khói lượn vòng, lối đi càng lúc càng rộng ra. Yuku khẽ khàng như con mèo nhỏ đi tới, bước chân không phát ra tiếng động.

"Yuku!"

Thanh âm trầm khàn từ một góc vang lên, Yuku có chút căng thẳng. Nàng chậm rãi quay người về phía đó.

"Sư... phụ?".

Yuku có chút không tin được vào mắt mình. Ân sư của nàng như thế nào lại ở đây?

Vẫn là vóc người bé nhỏ cứng cáp mà đơn bạc già nua, vẫn là giọng nói trầm khàn khó nghe rõ, vẫn là đôi mắt nhìn nàng như khi nàng mới xuyên không về thế giới này. Lại có bộ cung tên vàng lúc nào cũng cầm trên tay.

Yuku còn nhớ, khi đó nàng xuyên không vào cơ thể của tiểu Hỏa thần, mở mắt ra chính là được ánh mắt chuyên chú đầy lo lắng của ân sư chiếu cố, cho đến mãi sau này nàng cũng chỉ ở bên Người. Ân sư biết nàng không phải là tiểu Hỏa thần thực sự, vẫn ở cạnh bảo bọc nàng. Ân sư nói rằng tiểu Hỏa thần cùng Người đi lên núi tập luyện, không may bị ngã xuống vách núi ngừng thở, kết quả lại tỉnh lại, nên Người mới biết đó là nàng xuyên không nhập xác.

Yuku quan sát tấm lưng gầy gò vững chãi của ân sư nàng, trong lòng dâng lên không biết bao nhiêu hồi ức, chợt làm nàng có chút xúc động muốn lao tới cạnh Người, nhưng chân lại không nhúc nhích được chôn tại chỗ.

Ân sư từng nói, vì nàng ở trong thân xác tiểu Hỏa thần, cũng vì tiểu Hỏa thần do Người bất cẩn mới táng mạng nên Người không thể bỏ mặc, cũng bất giác xem nàng như tiểu Hỏa thần để yêu thương. Cho dù Yuku nhận thức được bản thân chỉ là một người thay thế, cũng như là một cơ hội cuối để ân sư nàng sửa sai với tiểu Hỏa thần, nàng vẫn chấp nhận.

Vì sự yêu thương chân thực đó nàng vốn rất thiếu thốn, vì quan tâm lo lắng như vậy ở hiện đại đã không còn tồn tại cho nàng, vì những gì ân sư dạy nàng đẹp đẽ và quý giá, hơn bất cứ người thầy nào.

Yuku rưng rưng, trường kiếm sớm đã rớt khỏi tay nằm yên trên đất. Bóng người ngồi kia cũng hướng về phía nàng, giọng nói trầm khàn lại vang lên: "Tiểu Hỏa thần".

Đôi tay Người vẫn mân mê bộ cung tên vàng, trong màn sương xám Yuku không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt Người. Nàng nghẹn ngào: "Ân sư... Tại sao?".

Tại sao hai năm trước Người không lời từ biệt bỏ con lại với gia đình Komunraki? Tại sao không để con theo Người? Người có biết con sợ như thế nào không? Con cứ ngỡ mình bị phản bội bởi người con xem như gia đình? Con đã chờ đợi Người suốt hai năm nay....

Ân sư vẫn không nói gì thêm. Bóng người cô tịch chậm rãi đứng dậy, đôi tay nâng niu cung tên vàng, Người hít vào thật sâu rồi thở dài.

Yuku biết mũi tên này, là binh khí riêng biệt chỉ ân sư nàng mới dùng được. Ân sư cả đời lưu lạc giang hồ tìm kiếm, cũng là tìm thứ duy nhất chưa hoàn thiện cho bộ cung tên này.

Về phần thứ đó là gì, bản thân nàng không rõ.

Khói xám mờ ảo che phủ thân ảnh của ân sư nàng, tưởng nhạt nhòa hoá ra lại dày đặc, làm Yuku có dụng thuật cũng không thể nhìn thấu bên kia.

Ân sư vẫn im lặng đến khó chịu. Yuku vừa định mở miệng, lại thấy cung tên Người yêu quý nhất hoá thành cát bụi rồi biến mất trên tay Người.

Yuku há miệng muốn lao tới chỗ kia xem thử, lại không thể nhúc nhích. Cơ thể dần như bị rút đi sức lực, nàng chỉ biết rã rời nhìn thứ người mà nàng xem trọng dùng cả đời đổi lấy biến mất.

Ân sư vẫn ở phía xa xa, như có như không nhìn nàng. Sau đó quay đầu, giọng nói trầm khàn vô định: "Cái gì cũng vậy, có đơm hoa rồi cũng sẽ tàn lụi, không thể níu giữ, càng không thể trói buộc".

Tiếng bước chân vang lên đi xa dần, Yuku chau chặt mày khuỵu xuống đất. Giọng nói trầm khàn kia vẫn mơ hồ rơi vào tai nàng, càng lúc càng xa: "Vốn chẳng có gì là mãi mãi".

Yuku vòng tay ôm lấy vai mình. Chẳng có gì.... phải rồi....

Sức lực dần bị hút cạn, Yuku nằm xuống nền đất lạnh, khoé môi nở ra nụ cười lạnh lẽo. Tầm mắt mờ dần mờ dần, nàng tĩnh lặng nhắm mắt, vô thần vô thức.....

Khói xám vẫn nhẹ nhàng lưu chuyển, lấp đầy không gian, che phủ lên thân thể run rẩy của Yuku.

_____________o_________o______________

Sau khi cự tuyệt bỏ Seika lại một mình, Hashi không có người đồng hành bên cạnh. Thành thử chăm sóc bản thân nàng cũng chỉ làm qua loa, ngày đêm thúc ngựa tìm đền thổ thần, thời gian cứ như vậy cũng rút ngắn đi rất nhiều.

Trong khoảng thời gian này, Hashi may mắn không gặp quá nhiều nguy hiểm. Rong ruổi một mình cũng giúp nàng bình tâm suy nghĩ được nhiều chuyện, tâm tình tĩnh lặng trở lại, nhẹ nhàng thư thái. Đến nỗi nhớ cũng không cồn cào thôi thúc mà như trở thành một bản nhạc đệm, êm ái mà da diết chảy khắp tâm khảm nàng.

Chưa tới mười ngày sau, Hashi đã tìm được chính xác đền thổ thần. Ngôi đền vừa vặn xinh xắn tọa lạc trên một quả đồi nhỏ, ngập tràn hơi thở của đất.

Cửa đền đóng kín im lìm, Hashi bỏ ngựa bên ngoài, tự nhiên đẩy cổng bước vào bên trong.

Bên trong đền bài trí sạch sẽ tươi mới như ngày nào cũng có người chăm sóc, nắng vàng ấm áp phủ đầy sân.

Hashi đi thẳng đến nơi cầu nguyện trong đền, nàng nhắm mắt chắp tay khấn: "Cầu xin thổ thần cho Himemiko được gặp Người thỉnh giáo."

Thổ thần luôn ở trong đền, lắng nghe lời cầu khấn và cố gắng thực hiện chúng. Hashi không phải đợi lâu. Một làn gió mang theo vài cánh anh đào nở sớm không biết từ đâu bay tới chỗ nàng. Hashi chậm rãi mở mắt, đã thấy trước mặt mình là một nam tử mặt mày như ngọc, khí tức trầm ổn mà vẫn dịu dàng.

Nam tử lên tiếng trước, giọng nhẹ như mây:"Himemiko không biết nguyên cớ gì lại đến đền của ta?"

Hashi thi lễ với thổ thần, nhã nhặn trả lời: "Ta đến đây là có việc liên quan đến Bạch nhãn chi lực. Ngài Yogen nhờ ta đến lấy nó lại từ chỗ ngài?"

"Ách....cái đó...". Thổ thần vỗ trán cái "bép", sau đó tinh quái hướng Hashi cười sáng lạng: "Yogen là ai? Bạch nhãn chi lực là cái gì? Cô là ai vậy?"

Sắc mặt Hashi sầm xuống. Cái này...quá là phá hình tượng rồi thổ thần! Nàng quả nhiên không nên vị nể quỷ thần nào hết, vốn dĩ bọn họ không hiểu được chữ "nghiêm túc" mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.