Tư Hạ đứng im không nhúc nhích, thấy cô vẫn im lặng, anh khom người lần nữa thủ thỉ.
- "Em giận tôi sao?."
Lúc này Tư Hạ ngước lên nhìn anh, đôi mắt cô hơi long lanh làm anh có chút đau lòng, 4 mắt họ nhìn nhau đắm đuối.
- " 2 năm không gặp, câu đầu tiên nói ra không phải là lời hỏi thăm... lúc đó anh nhìn tôi bằng ánh mắt đó... nói ra câu nói đó... Anh đang quát tôi đấy à?."
Vương Vũ Thần chìm sâu vào đôi mắt cô, cùng lời nói giống như làm nũng kia lại khiến trái tim anh tan chảy. Vương Vũ Thần không kìm được liền khom người xuống hôn lên môi cô, nụ hôn của anh nồng cháy như chút hết nỗi nhớ nhung của 2 năm ròng, anh dịu dàng gặm mút từng cánh môi đào, một lúc sau mới lưu luyến rời khỏi.
Hơi thở anh nóng ấm phả vào mặt cô mùi hương nam tính quyến rũ. Còn Từ Tư Hạ đứng bất động vì chưa kịp hoàn hồn sau nụ hôn bất ngờ.
Vương Vũ Thần khướn mày, rồi khe khẽ cất lời.
- " Vậy...như thế này... thì sao?."
Tư Hạ ngượng ngùng đẩy anh ra khỏi người mình, đúng lúc đang ngại chẳng biết nói gì thì An Tâm và Châu Dương từ đâu chạy tới gọi inh ỏi, Tư Hạ nghe thấy liền chạy ra.
- " An Tâm, tớ ở đây..."
An Tâm chạy lại rối rít lo lắng. Vương Vũ Thần ra sau, ánh mắt anh nhìn Châu Dương như ngay lập tức có thể nghiền nát cậu ta.
Châu Dương chỉ nhìn hình ảnh cũng đủ bắt sóng được âm thanh đang truyền tới ( Cậu dám làm hỏng chuyện tốt của tôi, để xem tôi xử lí cậu thế nào...)
Châu Dương rợn người, mấy cọng lông tơ dựng ngược cả lên, cậu ta liền tự mình ôm lấy cơ thể rồi khẽ lắc đầu. Để lảng tránh ánh mắt của Vương Vũ Thần, Châu Dương liền chuyển chủ đề.
- " Hai người không sao là tốt rồi,... chúng ta rời khỏi đây thôi... nơi này lạnh quá..."
Nói xong Châu Dương chạy "mất dép" khỏi hiện trường. An Tâm nghe xong liền cau mày.
- " Anh bị ốm sao, bây giờ là giữa mùa hè mà."
Cuối cùng họ cũng nhanh chóng ra xe. Tài xế dĩ nhiên là Châu Dương, hai cô gái ngồi ghế sau, Vương Vũ Thần ngồi ghế lái phụ.
Trong khi cả 3 người đã yên vị sẵn sàng xuất phát thì Vương Vũ Thần vẫn loay hoay với chiếc dây đeo an toàn, anh cứ cựa mình, tháo ra tháo vào như đang tìm vị trí phù hợp.
Châu Dương không nhìn nổi liền cất lời.
- " Vương tổng, cậu sao vậy?.. Không cài được à?... Để tôi làm giúp cậu."
Vương Vũ Thần vẫn rất tập trung, anh không nhìn Châu Dương, chỉ lạnh lùng buông 2 từ ngắn gọn.
- " Không cần."
Tuy nói là không cần nhưng Vương Vũ Thần vẫn tiếp tục chỉnh sửa. Lời nói không có tác dụng lần này Châu Dương liền dùng hành động, cậu ta đẩy lưng Vương Vũ Thần áp sát vào ghế định nhanh tay cài dây thắt lưng thì....
- " Á..."
Vương Vũ Thần kêu lên, khuôn mặt hiện rõ nét đau đớn trong vài giây rồi biến mất nhanh chóng. Châu Dương lo lắng.
- " Vương tổng, cậu sao vậy?... Đau ở đâu sao?.".
Vương Vũ Thần đối mặt với ánh mắt lo lắng của Châu Dương thì hơi lưỡng lự... dường như anh cảm nhận được Từ Tư Hạ cũng đang hướng mắt về phía mình.
Sau vài giây im lặng, anh đẩy tay Châu Dương ra khỏi vai mình.
- " Tôi không sao,... chúng ta về thôi...muộn rồi."
Châu Dương lúc này mới lật đật quay về phía vô lăng. Chiếc xe chạy êm ái trên đường, cả 4 người đều không ai cất lời, chỉ còn nghe thấy tiếng động cơ êm tai và tiếng lốp xe ma sát lêb mặt đường.
Vương Vũ Thần kéo cửa kính xuống tạo nên mọi khe nhỏ làm cho làn gió thổi ngược mái tóc của anh lên trông rất quyến rũ, anh thả hồn vào cảnh lung linh của thành phố... còn Từ Tư Hạ lại vô thức ngắm nhìn anh.