Tâm tình của Lý Mộ bị một câu của cậu cho chơi tàu lượn siêu tốc: “… Thích tôi còn nói là phim điện ảnh của tôi?”
“Đều rất thích.” Trang Khâm bắt đầu cởi quần áo, khi cởi ra mới nhớ tới, “Anh đừng nhìn.”
Giờ phúc này Lý Mộ đang tự chìm đắm trong việc phải làm một quý ông có lễ phép như thế nào, nghe vậy thì quay đầu qua: “Tôi không nhìn.”
Trang Khâm tuy đã uống say, nhưng cũng nhớ rõ chuyện phải rửa mặt, cậu thay áo ngủ muốn đứng dậy, cả người lảo đảo, Lý Mộ đỡ cậu đi vào nhà vệ sinh, làm bảo mẫu chăm sóc rửa mặt cho cậu xong, lại đưa cậu lên giường, đắp chăn lên cho cậu.
“Cảm ơn anh.” Mắt Trang Khâm đã sắp nhắm lại, “Anh đừng… về nhà.”
Nói xong thì quay người, nhìn như đang nằm gọn lại nhường cho anh một vị trí vậy.
Đây là mời mình ngủ chung một giường với cậu ấy à?
Từ nhỏ Lý Mộ đã rất tự lập, anh không có anh chị em thân thiết, càng chưa từng ngủ chung với người khác trên một cái giường bao giờ, bây giờ dù tuy có một chút suy nghĩ như vậy, nhưng vẫn cho rằng chỉ nên làm vậy sau khi đã xác định quan hệ.
Lý Mộ ngồi xổm trên giường: “Cậu lặp lại lần nữa, nói thích tôi đi?”
Mắt Trang Khâm nhắm lại.
Lý Mộ: “Cậu lặp lại lần nữa tôi sẽ đồng ý.”
Trang Khâm ngủ rồi.
Lý Mộ chờ vài phút, không chờ được kết quả, có tức cũng chỉ đành nhịn, nhưng vẫn cúi đầu nhìn chằm chú khuôn mặt hồng hào đang ngủ của cậu, thở dài.
Đứng lên, tắt đèn, xuống tầng.
Anh suy tư, câu nói vừa rồi cậu tuyệt sẽ không giữ lời, lần sau nhất định phải để Trang Khâm thổ lộ lúc tỉnh táo, mình cũng phải suy nghĩ một chút, không thể đồng ý ngay được đâu.
Lý Mộ nhìn đồng hồ, để lại cho cậu một tờ giấy note, nói mười rưỡi sáng sẽ qua giúp cậu chuyển nhà.
–
“Tôi có mang theo bữa sáng, cậu mới tỉnh à?” Lý Mộ vào cửa, Trang Khâm vẫn còn buồn ngủ, ngáp: “Ừm… Anh cố tình đi một chuyến, tôi không biết nói cảm ơn thế nào đây.”
Trang Khâm nói buổi tối mời anh ăn cơm.
Trước mặt là chiếc bàn bằng đá cẩm thạch, hai người ngồi đối diện nhau, Trang Khâm uống nước, Lý Mộ không thay đổi sắc mặt nói: “Hôm qua cậu uống nhiều, đã xảy ra chuyện gì cậu còn nhớ không?”
“Nhớ rõ chứ.” Trang Khâm lấy bánh bao nhân thịt ra ăn, “Anh đưa tôi về nhà.”
Cậu nhớ mình ăn cơm với bên đoàn phim, hát Đỗ Lệ Nương cả tối.
Lý Mộ: “Ừm, tôi đưa cậu về nhà, rồi sao nữa?”
Trang Khâm bắt đầu suy nghĩ, nghĩ cả nửa ngày: “Có phải là gặp paparazzi chụp trộm, bắt được chưa?”
“… Bắt được rồi.” Lý Mộ, “Không nhớ gì nữa à?”
“Tôi vẫn còn nhớ anh làm đồ ăn cho tôi.” Trang Khâm càng nhớ lại càng cảm thấy Lý Mộ hoàn toàn bất đồng với vẻ bề ngoài, tưởng là một ngọn núi băng, ai ngờ mặt lạnh mà lòng ấm áp, tính tình tốt lại thân thiện.
Trong giới có một vài trường hợp như vậy, sau khi quay phim có duyên nên kết làm bạn tốt, mười mấy năm không hề suy suyển, chưa từng xa cách, chưa từng phản bội nhau.
Lý Mộ hỏi cậu: “Còn gì nữa không?”
Trang Khâm lắc đầu, rồi lại nhớ tới một chuyện rất quan trọng: “À! Nhớ ra rồi!”
Lý Mộ: “!”
Trang Khâm: “Anh thu mua Duyệt Động?”
Câu “được” sắp phá họng mà ra của Lý Mộ kia lại lần nữa nghẹn lại.
“Đúng vậy.”
“Vậy, công ty chúng ta có phải sẽ sáp nhập vào Mộ Quang của Khâu tổng kia không?”
“Không.” Anh ngắn gọn giải thích bản thân chỉ nắm giữ cổ phần, còn lại đều là chi phối quyết sách của công ty, tất cả đều giữ nguyên như cũ.
Hơn nữa trước mắt hợp đồng với mới thay đổi, truyền thông Duyệt Động cũng không phải là công ty niêm yết, cũng không cần tới cơ quan có thẩm quyền đăng ký lại, thế nên trên thực tế các cổ đông khác của truyền thông Duyệt Động cũng không biết ai đã thu mua cổ phần như vậy ở sau lưng, cho tới bây giờ, anh vẫn chưa chính thức lộ diện.
“Ồ…” Trang Khâm cảm thấy, nếu Lý Mộ thành đại cổ đông, mình cũng không thể hỏi quá nhiều, dù là bạn bè thì cũng thế.
Duyệt Động tuy quy mô không quá lớn, nhưng thu mua một công ty đang phát triển, nghiệp vụ giải trí phát đạt như vậy, chắc chắn phải tốn rất nhiều tiền, mà tốn bao nhiêu thì Trang Khâm không có mặt mũi nào để hỏi.
Trên trăm triệu là chắc chắn, có thể còn nhiều hơn.
Chỉ có điều, Lý Mộ bây giờ tương đương với cấp trên của cậu.
Trang Khâm suy nghĩ, quan hệ cá nhân của mình với cấp trên có phải là không được tốt lắm không?
Cậu bắt đầu thất thần, Lý Mộ nhấp ngụm cà phê, cắt đứt suy nghĩ của cậu: “Nghe nói, công ty trước kia đối xử với cậu không tốt lắm.”
“Hả?” Trang Khâm hoàn hồn.
“Hay là đổi người đại diện khác.”
“Không cần không cần,” Trang Khâm vội nói, “Người đại diện của tôi khá tốt.”
Chị Mân rất bận, nhưng dù bận nhiều cũng vẫn thường xuyên quan tâm cậu, hỏi tình hình đóng phim gần đây của cậu, sức khỏe cậu gần đây, tại sao không đăng Weibo gì đó.
Trang Khâm nói: “Không phải cho tôi đãi ngộ đặc biệt gì, việc công xử theo phép công, tôi sẽ kiếm tiền thật nhiều về cho anh.”
Tuy không hiểu lắm về chuyện của nhà tư bản nhưng Trang Khâm biết hợp đồng mình không phải là ký với cấp cao mà là ký với toàn bộ công ty Duyệt Động, Lý Mộ trở thành người khống chế cổ phần, cũng không thể ảnh hưởng tới chuyện khác.
Trang Khâm càng không nghĩ tới chuyện lợi dụng quan hệ này để đạt được mục đích khác.
Nên hoàn thành đánh cược thì vẫn nên hoàn thành.
Cậu không rõ Lý Mộ có hay chuyện đánh cược này không, có lẽ là đã nghe nói, bằng không sao lại biết công ty đối xử với cậu không tốt.
Lý Mộ nghiêm túc nhìn cậu một lát, “Ừm” một tiếng: “Việc công xử theo phép công, dù cậu đã ký cái gì, tôi cũng sẽ đều cho cậu đãi ngộ công bằng.”
Trang Khâm ngẩng đầu nhìn anh, Lý Mộ thong thả ung dung nói: “Công bằng tất cả như trước, trước kia đãi ngộ của cậu thế nào, giờ cũng thế.
Kịch bản có người xem giúp cậu, gặp đoàn có người đàm phán hợp đồng giúp.”
Lý Mộ hiển nhiên có thể làm nhiều hơn những việc đó, nhưng không nên gây cho cậu áp lực, công và tư phải rõ ràng, cho dù ban đầu mình thu mua Duyệt Động chỉ là tư tâm.
Anh còn rất nhiều lời muốn nói, muốn bảo Trang Khâm không cần phải vất vẩ kiếm tiền, kết quả tệ nhất cũng chỉ là làm công cho mình mười năm mà thôi, Lý Mộ sẽ không bạc đãi cậu, nhưng cuối cùng anh cũng chưa nói thêm gì.
Anh không tiện nói thẳng ra như vậy.
Nội thất đều là của công ty, có một vài thứ do Trang Khâm tự mua, nhưng cũng không nhiều lắm, Trang Khâm gọi điện cho bên công ty chuyển nhà, cuối cùng cũng không có nhiều đồ vật, quần áo và thú bông là nhiều nhất, chất đầy vài hộp, còn có một vài vật quý trọng, hai cái đồng hồ sáu bảy chục vạn, Trang Khâm cho vào túi sách, các loại tạo hình xa xỉ khi ra ngoài đều tự mình cầm lấy.
Thu dọn đồ đạc xong, Trang Khâm ngồi lên trên xe Lý Mộ, tới nhà mới trước, hai người ngồi trên xe tính giá thuê nhà, Lý Mộ không muốn so đo chuyện này, Trang Khâm lại cảm thấy không thể không trả, đây không phải chuyện nhỏ như mời đi ăn cơm, như chỗ trước kia cậu ở, nếu như thuê ngoài, thế nào cũng phải trả hai ba vạn một tháng, đưa cho Lý Mộ chắc chắn không thể ít hơn.
Lý Mộ xua tay: “Chờ cậu chuyển nhà rồi lại tới, không cần phải ký hợp đồng với tôi.”
Trước khi xe vào bãi đỗ xe ngầm của khu dân cư, có hai cửa, một cửa yêu cầu phải quét thẻ, một cửa có bảo vệ trông chừng, biển số xe bị chụp lại.
Sau khi vào bãi đỗ xe, Trang Khâm mơ hồ cảm nhận được, điều kiện của khu dân cư này vô cùng tốt, hộ gia đình đều là người có tiền, bởi vì bãi đỗ xe ngầm đều là những chiếc xe không thường thấy.
Quét thẻ lên tầng, thang máy được xây dựng tới xa hoa, không khác biệt gì khách sạn năm sao, một tầng là một hộ, mở cửa, Lý Mộ nhập mật khẩu vào mở cửa, đi vào là huyền quan, hai bên mở ra không gian, diện tích rộng rãi, liếc mắt nhìn từ trái qua phải, nhìn ra đã biết nơi này ít nhất rộng 500m2.
Ở nơi thế này, với diện tích này, người ở không giàu cũng sang.
Trang Khâm hơi ngây ra: “Chúng ta… không đi nhầm đấy chứ?”
“Không.” Lý Mộ liếc mắt nhìn mẫu đơn trắng đặt ở vách tường huyền quan, “Tôi cũng lần đầu tới thôi.
Trang trí hơi già, người trẻ tuổi chắc không thích, ở tạm một thời gian đi vậy.”
Nơi này phần lớn là nhà ở xí nghiệp, thẩm mỹ phần lớn là tráng lệ nguy nga, nhưng không thể quá tục, thời điểm thiết kế cũng tốn rất nhiều tâm tư, nơi nào cũng thể hiện nên sự phú quý.
Trang Khâm cảm thấy không ổn, nhà lớn như vậy mình sao có thể trả được tiền thuê, Lý Mộ đau đầu, cũng không biết phải nói thế nào để Trang Khâm hiểu đây chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức, nhà đằng nào cũng bỏ trống, mà vẫn trả phí theo thường lệ, không khác gì.
Cuối cùng anh bảo: “Cậu chỉ dùng một cái phòng ngủ, nhiều nhất là phòng bếp và phòng chiếu.”
Trang Khâm nghĩ cũng đúng, ở nơi này, thuê một cái phòng ngủ, giá cũng không chênh lệch là bao.
Công ty chuyển nhà đã tới cửa, chuyện còn chưa xong, điều phối viên nhắn tin tới, hỏi cậu lúc nào có thời gian tới ký hợp đồng.
Trang Khâm đang dọn quần áo, bận muốn xỉu, vì từ cửa đi tới phòng ngủ, dọn đồ phải tốn tới nửa phút.
Cậu đừng lại, gửi tin nhắn lại hỏi chi tiết, là nhân vật nào các thứ, điều phối viên nói là một vai phụ, theo cảnh diễn, hẳn coi là nam 4.
Tuy thiết lập nhân vật của nam số 4 này không tệ lắm nhưng quá ít đất diễn.
Ngón tay Trang Khâm đặt trên bàn phím màn hình, gõ gõ rồi lại thôi, cậu muốn hỏi mình đã thử vai hai nhân vật kia, là do mình diễn không tốt hay còn có nguyên nhân nào khác không.
Cuối cùng cậu cũng chỉ gửi đi một tin: “Tôi hỏi người đại diện một chút, ngày mai lại nhắn lại cho ngài được không?”
Điều phối viên nói được, nhưng cũng bảo cậu phải xác định nhanh, còn muộn thêm chút nữa, nhân vật nam 4 này cũng không có được đâu.
Cho dù tối qua cậu uống nhiều, nhưng chuyện hát hí kịch, cậu nhớ rõ mồn một.
Cậu vừa hát, đã có kẻ cười, con trai hát vai nam và vai đào giọng khác nhau, giọng của vai đào càng nhẹ hơn, trong mắt vài kẻ, chính là ẻo lả, Trang Khâm không hiểu vì sao mình lại phải hát cho một đám không hiểu gì về hí kịch nghe.
Cậu ôm quần áo, nhét từng món một vào ngăn tủ trong phòng để quần áo.
Vì thường xuyên phải nhẫn nhục, khả năng chống chịu đã sớm rất cao, nhưng tới lúc này, tâm tình cậu vẫn không tốt nổi, mình đã cố gắng, tranh thủ, nhưng vẫn bị khinh thường như trước.
Từng món quần áo được là phẳng, treo lên, điện thoại của Trang Khâm lại reo lên.
Lần này là số điện thoại lạ.
Cậu nhận máy, bên kia hỏi trước cậu có phải là Trang Khâm không.
Trang Khâm khựng lại, nói phải.
Đầu kia tự giác báo tên: “Chào thầy Trang, chúng tôi là đoàn phim điện ảnh “Nhất Bộ Chi Dao*”, vì không tìm được cách liên lạc với người đại diện của thầy nên đành gọi vào số điện thoại thầy để lại này —— mấy ngày trước thầy có tới chỗ chúng tôi thử vai có nhớ rõ không?”
*Tiếng Trung: 一步之遥 , phim này t search google có tên này thật, tên tiếng anh là Gone with the Bullets nhưng mà không biết cùng phải một tên hay không nên tạm thời để Hán Việt nhé.
“Nhớ rõ chứ…” Trang Khâm ngòi trên ghế đi giày trong phòng để quần áo, trước mặt là một chiếc gương, hiện rõ vẻ mặt vì kích động mà hơi run của cậu.
“Ngày đó thử vai đạo diện Khương của chúng tôi đã tỏ ý rất thích cách biểu diễn của thầy, sau đó đã dùng thời gian để nói chuyện với chủ nhiệm sản xuất, hôm nay xác nhận mời ngài tới đóng vai chính, không biết thời gian tới có xung đột thời gian biểu gì không? Phim điện ảnh tháng 12 này khởi quay.”
Thần kinh Trang Khâm kích động, khắc chế nói: “Được, được, cảm ơn mọi người đã thích tôi, tôi rất vinh hạnh, tháng 12 tôi không có sắp xếp gì, có thể tham gia đóng phim toàn thời gian.”
“Về catse, bên chúng tôi báo giá 2000 vạn, nếu thầy có suy nghĩ gì khác, lúc chúng ta ký hợp đồng lại bàn lại.”
“Được, không thành vấn đề.”
Bên kia vẫn khen mãi ngày diễn xuất trong buổi thử vai của cậu, còn hỏi số này của cậu có đăng ký WeChat không.
Trước khi gặp đoàn phim, Trang Khâm chưa đọc kịch bản, mà đương trường phát huy diễn xuất ngẫu hứng, ai ngờ hiệu quả còn mạnh hơn diễn viên đã thử vai trước đó tới vài lần.
Thực ra Quách Bảo Châm thường xuyên nói biểu diễn hiện tại của cậu không tồi, đạo diễn Chu cũng nói suốt ngày nhưng cậu chưa từng được nghe thấy lời tán dương chân tình từ người khác, tán thành kỹ thuật diễn, thực lực của cậu.
Đoàn phim của đối phương là chế tác lớn tiêu chuẩn, tuy đề tài không coi là quá đại chúng nhưng vẫn là phim thương mại, hơn nữa đạo diễn còn là đạo diễn lớn trong nước.
Tuy mấy năm nay lật xe hai lần, nhưng bộ phim này, trong ấn tượng của Trang Khâm thì doanh thu khá ổn.
Sở dĩ cậu đi thử vai là bởi vì một là có cơ hội, hai là biết chế tác lớn, catse đóng phim sẽ không thấp.
Cậu ngồi ở đó, trước mặt là gương, cậu có cảm giác xưa nay chưa từng có, cảm giác này rất khác với lúc ký hợp đồng với đạo diễn Quách để đầu cơ trục lợi, lúc này cậu tranh thủ bằng thực lực.
Cậu không thể kiềm chế được, muốn đứng lên làm gì đó, muốn lên giường lăn lộn, nhưng giường vẫn chưa thu dọn xong.
Muốn hét lên a a a một hồi phát tiết, lại lo ảnh hưởng tới người khác, cuối cùng cậu thấy không có ai, Lý Mộ hình như đang ở bên ngoài, liền trộm cụng đầu vào mấy cái ngăn tủ.
Lý Mộ tiễn công ty chuyển nhà về rồi, đóng cửa, khi vào phòng ngủ, rẽ sang phải vào phòng để quần áo thì đúng lúc thấy mặt gương kia.
Khóe mắt trào nước, Trang Khâm giơ tay lau đi một chút, thấy Lý Mộ đến gần qua gương, cậu cúi đầu, muốn ép cho nước mắt chảy ngược vào trong.
Lý Mộ nắm cằm cậu kéo qua, nhìn thẳng vào mắt cậu: “Ai bắt nạt cậu?”
“Không phải, không ai bắt nạt tôi hết.” Cậu kích động nói, “Là… là đoàn phim, đoàn phim gọi điện thoại cho tôi…”
Lý Mộ hiểu rõ, là đoàn phim chó má hôm qua.
Chắc là đã nói gì chọc đứa nhỏ khóc rồi.
Lý Mộ chửi thầm con mẹ nó.
Anh bực bội nhịn xúc động muốn mắng chửi thô tục lại, an ủi giơ tay lau nước mắt cho cậu: “Đừng buồn, đoàn phim này chúng ta không hiếm lạ gì.” Lý Mộ nói, “Có rất nhiều người thích cậu, đừng để ý tới chuyện đó.”
“Không, tôi không phải là buồn, mà là… một đoàn phim khác, một đoàn phim điện ảnh,” Trang Khâm bắt lấy cổ tay anh, nhảy nhót, “Gọi điện thoại cho tôi, muốn tôi làm nam chính.” Có lẽ tâm tình dao động quá lớn, giọng điệu lúc nói chuyện cũng đã không xong, nhưng đôi mắt cậu sáng ngời, “Họ gọi điện nói đạo diễn rất thích tôi, đạo diễn của bộ phim này là…”
Cậu nói rất nhiều, nói mình thích bộ phim này, Lý Mộ để ý cậu đã hơi run rẩy.
Lý Mộ hơi cúi người, vòng tay qua, ôm cậu vào trong lồng.
Trang Khâm nói xong, dừng lại, thở dốc, tim đập thình thịch.
Cậu cảm giác Lý Mộ đang chia sẻ niềm vui với cậu.
Lý Mộ cảm thấy cậu im lặng lại một chút, nhưng tim vẫn đạp rất nhanh, liền nói: “Cậu rất thích đạo diễn này?”
“Ừm.”
“Ai sẽ diễn cùng với cậu?”
“Trước mắt vẫn chưa biết, đến lúc ký hợp đồng mới biết được.”
“Ngoài đạo diễn này ra, cậu còn thích ai nữa?” Như là tôi chẳng hạn.
Trang Khâm nói: “Đạo diễn Quách cũng rất tốt, đạo diễn Chu tôi cũng thích.”
Lý Mộ: “Ồ.”
Nhịp tim của Trang Khâm đã hoàn toàn bình ổn trở lại, qua khoảng thời gian thật dài mới muộn màng phản ứng lại rằng mình và Lý Mộ đã ôm nhau thật lâu.
Không phải chưa từng ôm anh, cũng đã từng khi đóng phim, nhưng Trang Khâm có lẽ lần đầu tiên cảm nhận được ánh mặt trời từ trên người anh, ấm áp và yên ổn đến thế.
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Mộ: Tim đập nhanh như vậy còn không thừa nhận.