Phái Diễn Xuất

Chương 20: Diễn Phim Luôn Cần Phải Hy Sinh




“Cậu ta nói lúc đọc kịch bản chung sẽ tới, không bởi vì không ở cùng nhau mà vắng họp, đương nhiên, điều kiện bên chỗ cậu ta kia chắc chắn là tốt hơn nhiều, tôi còn đang nghĩ xem có nên ôm chân cậu ta, cũng đi qua đó ở hay không đây.”

Trang Khâm: “…”

Quách Bảo Châm giải thích: “Tôi nói vậy thôi chứ cả đoàn phim đều cùng ở lại đây, tôi cũng không thể khác người được, nhưng cậu thì có thể, các cậu đóng phim, cần tạo quan hệ tốt, ở luôn chỗ của cậu ta, vai diễn giữa hai người phải phối hợp quá nhiều, thường xuyên phải đối diễn.”

Trang Khâm cười cười, không nói gì.

Đùi cậu muốn ôm, quan hệ tốt một chút cũng ổn, nhưng không cần phải dính sát lấy người ta, vô duyên vô cớ làm người chán ghét.

Đạo diễn Quách dẫn cậu đi ăn tối: “Cơm tối mọi người tự lo, Khâu tổng sợ diễn viên đoàn chúng ta ăn không quen, nói tự tìm vài đầu bếp tới đây, hai ngày này thì tạm tự lo liệu, mấy ngày nữa sẽ có đồ Trung Quốc ăn, chờ đoàn phim khởi quay rồi, mỗi ngày cơm hộp sẽ được đưa tới đây phục vụ các nhân viên công tác.

Ở đây là nhà ăn, có một khu bên ngoài, một khu bên trong, sáng tối đều ăn ở đây cả.” Anh ta chỉ vào, nói.

Toàn bộ người trong các tổ của đoàn phim, lên tới 50 60 người, đều là người chuyên nghiệp do Khâu Minh tự mình tìm tới, hai người ở một phòng, mấy phòng còn lại để dự trữ cho các diễn viên còn chưa vào đoàn.

“Đây là phó đạo diễn, đạo diễn Chu.”

“Chào ngài.” Trang Khâm nhìn phó đạo diễn trung niên hói đầu, cảm thấy khá quen mắt, nhưng đạo diễn Quách lại không giới thiệu đầy đủ tên, cậu cũng không nhớ ra.

“Vị này chính là thầy Lâm Tùng, đóng đại ca xã hội đen trong phim.”

“Vì này chính là…”

Mọi người đều rất nhiệt tình với Trang Khâm, trong chào đón mang theo chút cẩn thận lễ phép, cậu trong đoàn phim này, chính là người có địa vị cao nhất.

Trang Khâm tới làm quen với từng người trong đoàn phim, Tiểu Liên thì lặng lẽ nhớ tên của người từng người.

Tối, Trang Khâm ở một đất nước xa lạ, điều kiện lạ lẫm chìm vào giấc ngủ, không biết là do lạ giường hay quá hưng phấn mà lăn lộn tới tận nửa đêm mới ngủ được.

Ngày hôm sau tới, cậu làm quen với phong cảnh xung quanh một chút, vừa ra ngoài chính là một con đường, đạo diễn Quách giới thiệu: “Phim trường rất gần, đi bộ thì cũng chỉ mười lăm phút, ở đây rất nhỏ, nếu cậu muốn tới bờ biển, thì chỉ cần 40 phút.”

Anh ta đưa Trang Khâm tới phim trường chính của bộ phim này —— nhà của An Khả, xem một vòng: “Vẫn chưa bố trí xong, còn một vài đồ đạc còn thiếu.”

Đây là một căn nhà mặt đất, gồm hai tầng, sát nhà là đường phố, ngay cả tiệm tạp hóa cũng được phục dựng lại giống y như trong kịch bản.

Bên cạnh cũng đã được thuê, dùng làm phòng hóa trang, và nơi chứa các thiết bị quay phim.

Chỉ là đây đều là sự bố trí trước đó, tiền thuê khách sạn mấy tháng, đều là dùng mấy trăm vạn để bù vào.

Quách Bảo Châm hỏi: “Đúng rồi, buổi chiều cậu muốn đi dạo hay là nghỉ trong khách sạn? Tối chúng ta tiến hành tập hợp đọc kịch bản cùng nhau.”

“Tôi đi dạo.” Trang Khâm nói.

“Lần đầu tới Thái Lan?”

“Ừm, lần đầu.”

“Vậy cậu đi dạo đi, có rất nhiều món ngon, nhưng tôi không đi cùng cậu được.”

“Không sao, Tiểu Liên sẽ đi cùng với tôi.” Tới một nơi xa lạ đóng phim, còn là nơi dị quốc tha hương, dung nhập vào hoàn cảnh mới luôn là điều khó khăn nhất.

Diện mạo của người xung quanh, khẩu âm, cách ăn mặc, diện mạo của thành phố này, tất cả đều hòa cùng một nhịp thở với nhân vật cậu biểu diễn.

Hơn nữa khi đi dạo phố, còn có thể mua được một vài vật phẩm có thể dùng làm đạo cụ.

Tuy đây không phải là thành phố du lịch, Trang Khâm vẫn không dám mạo hiểm, vẫn bịt kín người đi ra ngoài, kết quả đi cả buổi chiều, mua chút đồ, thì còn lại đều tốn thời gian trên việc mua đồ ăn.

Sáu giờ chiều, đạo diễn Quách nhắc bảy giờ bắt đầu tiến hành đọc kịch bản, Trang Khâm mới ôm một quả dừa non về khách sạn.

“Về rồi đấy à? Đúng lúc, còn nửa tiếng nữa là đến giờ đọc kịch bản chung của chúng ta.

Đã ăn tối chưa?”

“Tôi ăn ở bên ngoài rồi.” Cậu vừa nói vừa đi về phòng tắm rửa, mười lăm phút sau, cậu thay một bộ quần áo xuống tầng, thấy các diễn viên đều đã ngồi trên ghế dựa cạnh bể bơi.

Ghế dựa được xếp thành một vòng tròn, bầu không khí đọc kịch bản này tuy có phần không được chính thức, nhưng lại rất thư giãn.

Lý Mộ cũng đã ở đây.

Trong “Tàng Tâm”, ngoài giá trị nhan sách của hai nhân vật chính được thiết lập vô cùng nghịch thiên, thì đều là diễn viên trung lão niên, ngồi trong một đám người, Lý Mộ quả thực như có tiên khí bay ra.

Lúc này anh mặc đồ thoải mái, áo ngắn tay, quần dài, ngồi cùng với những người khác, dáng vẻ thật lười biếng, lưng thả lỏng dựa vào ghế, bởi vì ngồi ở chỗ xa nhất, đôi chân dài có thể duỗi ra, chân anh hơi tách, trên tay cầm kịch bản.

Khi anh không nói lời nào, có khí tràng cực kì kinh người, ánh sáng nhàn nhạt quét trên sườn mặt anh, Trang Khâm đã gặp không ít mĩ nhân trong giới, đủ loại hình, nhưng người như Lý Mộ, thật sự là độc nhất vô nhị, một khuôn mặt 360 độ không góc chết, không cần phải chọn góc.

Trang Khâm nhìn qua, ánh mắt hai người tiếp xúc, anh gật đầu, coi như chào hỏi.

Mà Khâu Minh thì nhàn nhãn nằm trên ghế dài dưới tán ô che, uống bia, như tới chỉ để xem vậy.

“Được rồi, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, tuy rằng trong tay mọi người đều đã có tư liệu thành viên đoàn phim, nhưng chúng ta vẫn giới thiệu lại một lần, sau đó bắt đầu đọc kịch bản.”

Trang Khâm ngồi xuống chỗ trống, ghế dựa là ghế mây, đặt hai tấm đệm.

Cậu ngồi xuống, nghe thấy đạo diễn Quách nói: “Vậy thì theo chiều kim đồng hồ, bắt đầu từ tôi đi, tôi tên là Quách Bảo Châm, là đạo diễn của Tàng Tâm, cũng là một trong hai biên kịch, một biên kịch còn lại là bạn tốt của tôi, hôm nay không tới, lần tới chúng ta giới thiệu sau.”

Anh ta nói xong thì đến lượt phó đạo diễn: “Tôi là Chu Ngôn Văn, đã hành nghề hơn hai mươi năm.”

Nghe được cái tên này, Trang Khâm mới nhớ ra danh tiếng của đạo diễn Chu.

Quay phim thương mại hơn hai mươi năm, kinh nghiệm cực kì phong phú, tại sao lại tới chỗ đoàn phim của họ làm phó đạo diễn?

Giới thiệu xong, bắt đầu cùng đọc kịch bản.

Trang Khâm cố ý cầm theo sổ, mục đích chủ yếu của đọc kịch bản chính là sửa lại lời thoại còn chưa hợp lí, lưu loát.

Các diễn viên đọc kịch bản chỉ có vài người, mà đa số các lời thoại trước đó đều là của Lý Mộ và Trang Khâm.

Xung quanh còn có một vòng người từ các tổ khác trong đoàn phim, Trang Khâm mới đầu còn thấy ngài ngại, nhưng rất nhanh đã có thái độ chuyên nghiệp.

Cậu vừa cất tiếng, mọi người xung quanh đều kinh ngạc.

Bản lĩnh đọc thoại của hot boy bây giờ tốt như vậy?!

Trước đó xem phim truyền hình của cậu đều là lồng tiếng, còn tưởng rằng cậu đọc thoại không ra gì, hóa ra lại lợi hại tới vậy, vừa cất giọng, đã có thể nghe ra được nhân vật.

Không hổ xuất thân chính quy.

Ngày đó Trang Khâm đã đối diễn với Lý Mộ một lần, đây là lần thứ hai, đối thoại giữa họ vô cùng trôi chảy, hai người đều nhập vai —— Lý Mộ là người mới tinh chưa từng thấy bao giờ, lại càng khiến người xung quanh phải giật mình hơn.

Sau khi vào đoàn, tin tức được lan truyền rộng rãi, Lý Mộ mang vốn vào đoàn đã không còn là bí mật gì.

Nhân vật có thể cho đạo diễn Quách mấy nghìn vạn, ai ngờ thấy người thật, không ngờ đặt vào trong giới, dáng vẻ lại có thể sánh được với nổi bật anh tuấn, khí chất giống công tử danh môn quý phái, lại rất ít nói, giọng điệu thật lễ phép, lời thoại đọc cũng tốt, nhìn không giống với diễn viên mang vốn vào đoàn chút nào.

Đương nhiên, mọi người đều là diễn viên chuyên nghiệp, trong lòng kinh ngạc, mặt lại không mảy may hiện cảm xúc.

Lời thoại của Trang Khâm quá nhiều, hơn nữa cậu lại tập trung, toàn thân căng thẳng, vẫn toát mồ hôi suốt, Tiểu Liên đi lấy quạt tới, bật cho cậu.

Nấc gió lớn nhất thổi bay mái tóc đen của cậu, nói tới chỗ không được thuận miệng, Trang Khâm hơi dừng một chút, đạo diễn Quách sẽ đề ra cách sửa chữa: “Sửa lại từ này đi.”

Về sau lời thoại có chút mờ ám, Trang Khâm lại đột nhiên như bị thoát vai, ngắc ngứ rất nhiều lần.

Đạo diễn Quách lật kịch bản đằng sau: “Hôm nay tới đây thôi.”

Chín rưỡi, giọng Trang Khâm đã có chút nghẹn.

“Ngày mai chúng ta tiếp tục đọc kịch bản tiếp, thu phục chỗ kịch bản còn lại, ngày kia tổ chức nghi thức khởi quay, sau đó quyết định tạo hình, ngày 13 chính thức khởi quay.” Nói xong, từng nhân viên trong đoàn tản ra, Quách Bảo Châm giữ Trang Khâm và Lý Mộ lại: “Lời thoại của hai người đều rất trôi chảy, đã đối diễn rồi?”

Lý Mộ: “Ừm.”

Trang Khâm: “Mấy hôm trước có đối diễn một lần.”

Quách Bảo Châm dùng kịch bản tự quạt cho mình: “Tôi mới đầu còn sợ hai người sẽ thấy ngượng.”

Trang Khâm cười: “Tôi là diễn viên, đây là chức nghiệp của tôi.”

“Được, rất chuyên nghiệp.” Giọng điệu của Quách Bảo Châm mang theo sự thưởng thức, “Có điều có vài chỗ vẫn bị mắc, tôi tách riêng phần diễn giữa hai người ra, chiều mai ba người chúng ta cùng đối diễn, những cảnh khác tối tiến hành.”

Trang Khâm nhẹ nhàng thở ra, người nhiều cậu thấy căng thẳng hơn, ít người thì tốt hơn rất nhiều.

“Cảm ơn đạo diễn Quách.”

“Không có gì.”

Quách Bảo Châm chuyển qua Lý Mộ: “Vai diễn phối hợp giữa hai người quá nhiều, ngày 13 chính thức quay, phải giao lưu ở chung với nhau nhiều hơn, hôm sau diễn thì ngày trước đó phải tập đối diễn trước, đây là yêu cầu của tôi với hai người, có điều cậu ở xa vậy…”

Lý Mộ đáp: “Về sau tôi sẽ hoạt động ở bên này, tối ngủ lại qua đó, sáng cũng sẽ tới sớm, đạo diễn Quách yên tâm.”

Quách Bảo Châm gật đầu: “Nếu đã vậy, tôi không giữ phòng lại cho cậu nữa, hai người đối diễn, thì tự mình tìm chỗ nhé.”

Việc trong đoàn còn rất nhiều, anh ta vội tới bù đầu, nói xong việc với diễn viên chính, thì đi tìm camera, sau đó tìm chỉ đạo mĩ thuật, dặn dò từng người một.

Đêm dài, bể bơi màu lam hắt ánh đèn sáng ngời lên, không khí oi bức, quạt điện chạy ù ù, hai người ngồi tại chỗ, Trang Khâm đang định nói chuyện, Khâu Minh lại từ đâu chen vào, nhiệt tình nói với Trang Khâm: “Thầy Trang đọc thoại tốt quá!”

Trang Khâm bỗng bị hắn nắm lấy tay, không thoải mái, lại nghĩ tới những lời đồn sau lưng Khâu tổng, thì theo phản xạ rút tay lại —— nhưng Khâu Minh cũng chỉ nắm lấy lắc lắc, không khác gì fans thân thiết, rất nhanh đã buông ra.

“Mới vừa rồi tôi ngồi bên cạnh xem đó nha…” Lời còn chưa nói xong, Khâu Minh đã bị Lý Mộ đẩy ra rồi.

Khâu Minh lùi về sau vài bước, nhìn về phía anh.

“Tôi có vài lời muốn nói với cậu ấy, cậu qua bên kia đợi đi.”

“… Hả?” Khâu Minh nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, rụt lại, “… À.”

Khâu Minh đi rồi, Lý Mộ lại không nói gì, Trang Khâm có hơi buồn bực, chuẩn bị lời nói thôi mà lâu thế cơ à?

Hai người trầm mặc nhìn nhau một lát.

Lý Mộ nói: “Hôm nay tạm không đối diễn nữa, đợi tối mai lại đối diễn, giọng cậu hơi khàn, có kẹo nhuận họng chưa?”

“Tôi có mang theo,” Trnag Khâm nói, “Anh có mang theo không, chỗ tôi còn rất nhiều.”

Lý Mộ nói là không mang, Trang Khâm: “Anh đợi chút, tôi đi lấy cho anh.”

“Ngày mai lại đưa cho tôi sau đi.”

Hai người nói câu ngủ ngon qua loa, Trang Khâm lên tầng nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau kết thúc đọc kịch bản chung, lại sửa chữa một chút, liên quan tới những chỗ mờ ám, Trang Khâm chỉ là hơi chậm chạp, sau đó lại tiếp tiếp lời thoại một cách trôi chảy.

Quách Bảo Châm cảm thấy cậu đọc thoại không tồi, thế nên cũng không giảng giải kịch bản cho cậu: “Phương hướng cũng đúng rồi, tình cảm cũng có, chỉ là chưa đủ, ngày 13 diễn rồi, cậu chuẩn bị tốt được chứ?”

“Tôi và Lý Mộ tối mai sẽ thử diễn trước với nhau một chút, hẳn là không thành vấn đề.”

Chốt tạo hình nhân vật, lại càng đơn giản, phim điện ảnh chú ý chính là khuynh hướng cảm xúc, trang điểm chỉ cần toát lên đặc điểm của nhân vật là đủ.

Chuyên viên trang điểm cũng còn chẳng đánh kem nền cho cậu, chỉ bôi một lớp contour: “Lên hình trông sẽ béo hơn, nhân vật An Khả này phải gầy gầy một chút.”

Trang Khâm nghĩ tới chuyện mấy ngày nay mình ăn hơi nhiều, cũng chưa luyện công, thì hơi chột dạ.

Ở tại loại khách sạn này, có khuyết điểm đó là cậu chỉ có thể trồng cây chuối trong phòng, những cái khác không làm được, cũng không thể dậy sớm luyện giọng, sẽ làm ổn tới những người khác.

Cũng may chỉ cần quay hơn ba tháng, rất nhanh là có thể kết thúc rồi.

Chụp ảnh tạo hình cho từng diễn viên chủ chốt, cả đạo diễn và phó đạo diễn đến tới xem, không có vấn đề thì định kết thúc, buổi tối chính là tiệc mừng khởi quay, Trang Khâm rời khỏi phim trường trước, cậu đứng ven đường nhắn tin cho Lý Mộ: “Bây giờ chúng ta về đối diễn?”

“Chờ tôi, tôi đang ra.”

Chỉ chốc lát sau, Lý Mộ đã đi ra, ngón tay thon dài của anh vặn chìa khóa xe, anh hơi nghiêng đầu, gọi cậu: “Lên xe.”

Đoàn phim cho thuê rất nhiều xe, nhưng chiếc Hummer này của Lý Mộ hẳn là vừa mới mua.

Trang Khâm ngồi lên xe, Tiểu Liên cũng lên theo, đóng kĩ cửa xe rồi, Lý Mộ khởi động máy: “Về khách sạn? Hay là tới chỗ tôi?”

“Về chỗ tôi đi, đạo diễn Quách nói ngày mai diễn từ sáng sớm tới muộn, mua đồ ăn này nọ, cũng chỉ có vài lời thoại.

Trang Khâm lấy kịch bản từ balo ra, lật tới cảnh quay đã được sắp xếp trong kế hoạch.

Lý Mộ “ừ” một tiếng.

Cảnh ngày mai phải quay, là cảnh quay bên ngoài, là một cảnh Giang Trác đưa An Khả – người rất ít khi ra khỏi nhà đi dạo phố mua một vài đồ dùng hàng ngày, cũng là plot twist phản diện sau này tìm tới cửa mai phục.

Trông thì nhiều vậy, nhưng theo kinh nghiệm cắt ghép của Trang Khâm, cảnh này ghi lên màn hình chỉ giữ lại nhiều nhất là 30 giây, còn lại đều cắt bỏ hết.

Cho dù là vậy, quay phim vẫn tốn cả một ngày.

Tới khách sạn, vào phòng, Trang Khâm bảo anh đi vào, đá văng vali đặt trên mặt đất ra: “Chỗ tôi có hơi bừa, anh đừng để ý.”

Lý Mộ giờ mới biết hoàn cảnh chỗ họ không ngờ lại đơn sơ như vậy, trên giá áo còn treo một vài bộ quần áo mùa hè, sản phẩm điện tử đều để hết lên bàn, còn có một vài túi đồ ăn vặt này nọ.

Ba người cùng một phòng, làm phòng lập tức có chút chật chội hẳn.

Anh khẽ nhíu mày, hoàn cảnh sống thế này, có thể nghỉ ngơi tử tế được sao?

Trang Khâm mở máy tính bảng lên, mở kịch bản cảnh quay đạo diễn Quách gửi tới hôm qua ra, cũng mở cả kịch bản: “Chỗ này là chúng ta đứng này, đây là đường ray chạy của camera, camera từ sau lưng chúng ta, qua vai phải, đến cảnh chính diện, quay đặc tả, sau đó chúng ta dừng lại…”

Trang Khâm đầu tiên là nói lại một lần theo sự hiểu biết của mình, cậu nói ít nhất ba phút, nói xong mới phát hiện Lý Mộ không nói gì, đang cúi đầu nhìn mình, ánh mắt có vẻ sâu thẳm, thì lại xấu hổ: “Tôi nói tùy tiện vậy thôi, chúng ta bắt đầu luôn đi.”

Lý Mộ đánh giá: “Cậu có năng khiếu làm đạo diễn.”

Trang Khâm nghe ra được lời khen ngợi nghiêm túc của anh, có chút hưng phấn: “Cảm ơn, chúng ta bắt đầu nhé?”

Cảnh này không có quá nhiều tiếp xúc tứ chi, nhiều nhất chính là động tác “nắm chặt” được miêu tả này.

Lý Mộ nắm chặt cổ tay cậu.

Một cảnh này rất thông thuận được diễn tập hai lần, Lý Mộ đi rồi, trước khi ngủ Trang Khâm lại tự cân nhắc vài lần, thấy vấn đề của cảnh quay ngày mai không lớn, thì an tâm đi ngủ.

Phim trường thiết lập ở đầu đường, các tổ của đoàn phim đều ở đây, còn có rất nhiều dân bản địa, ồn ào náo nhiệt.

Trâng Khâm đã hóa trang xong, thay quần áo, cậu ngồi trên xe có bật điều hòa, cúi đầu xem kịch bản trong chốt lát, lại ngẩng đầu nhìn phim trường đã bị vây lại ngoài cửa sổ.

Đạo diễn Quách đang giảng giải cho diễn viên quần chúng ở hiện trường: “Khi máy quay tới, mọi người nhất định đừng có nhìn nó, thấy diễn viên cũng đừng có chú ý tới quá, ngày thường thế nào, thì hôm nay cũng như thế, không khác gì cả, chờ quay xong, ai cũng có lì xì.”

Người phiên dịch thông báo lại y hệt cho những người xung quanh.

Trang Khâm xuống xe, đi tới bên cạnh một chiếc xe Hummer khác đang đỗ bên phố, gõ gõ cửa sổ xe.

Cửa mở ra từ bên trong, Trang Khâm hỏi dò: “Chắc là phải còn một lúc nữa mới bắt đầu quay, chúng ta đối diễn trước không?”

Lý Mộ mở khóa cửa xe, để cậu lên.

“Uống nước đá không?”

“Uống.”

Lý Mộ lấy một chai nước từ trong tủ lạnh của xe ra cho cậu, lời thoại chỉ có vài câu, đọc qua đọc lại mấy lần, thành ra hơi thiếu chút cảm giác.

Lý Mộ thấy cậu nôn nóng: “Đừng khẩn trương, chúng ta làm lại.”

Trang Khâm gật mạnh đầu.

Hai tiếng sau, Quách Bảo Châm gọi họ xuống xe, bắt đầu giảng giả vị trí di chuyển: “Đi tới trước quầy hàng này, mua đồ được chứ?”

“Được.” Trang Khâm vừa nghe đã hiểu, cậu chỉ cần xem kịch bản phân cảnh đã biết cần phải đứng ở đâu.

“Đều chuẩn bị tốt rồi chứ?”

“Rồi.”

Thư ký trường quay đập bảng: “Tàng Tâm, cảnh 17, phân cảnh 1, Action!”

An Khả khi ra cửa có chút chần chừ, Giang Trác nói: “Đừng sợ, đi theo tôi.”

Hai người một trước một sau, Giang Trác quay đầu nhìn cậu đi theo mình, tiếp đó, hai người đi đến trước quầy hàng, An Khả ngửi mùi hương, hỏi đây là thứ gì.

Giang Trác nhìn chữ Thái trước mặt, phiên dịch cho cậu.

Các cảnh trước đó đều rất thuận lợi, chỉ NG hai lần đã qua.

Ngày đầu tiên đóng phim, đã là mở đầu cực kì thuận lợi.

Tận đến khi Giang Trác phát hiện cậu quá hiếu kì, thường xuyên không thấy người đâu, muốn nắm lấy tay cậu: “Theo sát tôi.”

“Cut!” Quách Bảo Châm ló đầu ra khỏi thiết bị quan sát, “Nắm chặt cổ tay như vậy làm gì! Kéo cậu ấy đi! Dắt tay ấy!”

Lý Mộ cúi đầu nhìn cậu một cái, Trang Khâm gật đầu tỏ ý đã hiểu ý đạo diễn.

“Tàng Tâm, cảnh thứ 17, phân cảnh 4, lần 2, Action!”

“Theo sát tôi.” Lý Mộ nắm lấy tay cậu.

“Cut!”

“Không đúng không đúng, rất mất tự nhiên, làm lại lần ba!”

NG rồi lại NG, ai nấy ở đây đều ướt đẫm mồ hôi, mặt trời trên đầu, Trang Khâm ướt đẫm lưng, bàn tay toát mồ hôi.

Lúc này Trang Khâm mới phát hiện, Quách Bảo Châm khi đạo diễn ở trường quay, nghiêm khắc tới cỡ nào, thái độ vô cùng chuyên nghiệp, khác hẳn với thái độ ngốc nghếch lại lộ ra sự khôn khéo ngày thường.

NG lần thứ mười hai.

“Cut!”

“Cả hai đều là diễn viên, nắm cái tay thôi có gì mà ngượng! Về sau phải quay cảnh hôn, diễn yêu đương thế nào?!” Anh ta hô to, “Nghỉ tạm nửa tiếng!”

Anh ta ngồi sau thiết bị quan sát, thấy trạng thái của cả hai người Trang Khâm Lý Mộ đều không đúng, vấn đề hình như là ở động tác nắm tay này.

Trang Khâm đi sang bên cạnh uống nước, Tiểu Liên đưa cho cậu cái quạt nhỏ, Quách Bảo Châm gọi cậu qua.

“Cả Lý Mộ nữa! Hai người đều lại đây!”

Lý Mộ cũng đã vã mồ hôi, áo trước ngực và sau lưng đều bị mồ hôi tẩm ướt, dán sát vào da, đường cong cơ bắp tràn ngập sức sống lộ không sót tí nào: “Là vấn đề của tôi.”

Trang Khâm vội nói: “Đạo diễn Quách, rất xin lỗi, trạng thái của tôi hơi… không phải tôi cố tình làm lãng phí thời gian của mọi người đâu.”

“Tôi biết, cả hai cậu đều có vấn đề, chính là không được tự nhiên, nắm cái tay người đã cứng đờ lại, cảm giác không đúng.”

“Cảm giác không đúng” này rất vi diệu, anh ta không thể nói thẳng ra được, bởi vì nó không thể không trải qua diễn xuất, đây là điều diễn viên phải tự trải nghiệm.

Trang Khâm lại nói xin lỗi lần nữa: “Tôi sẽ điều chỉnh lại.”

Quách Bảo Châm xua tay: “Hôm nay là ngày đầu, tôi hiểu, nhưng phải có thái độ chuyên nghiệp, mọi người nghỉ ngơi đi, hai người không được nghỉ ngơi, đi ra kia đứng, nắm tay nhau nửa tiếng cho tôi! Phải nắm thật đấy, tôi chưa cho phép không được buông ra, đi WC cũng không cho thả!”

Tác giả có lời muốn nói:

Lần sau:

Đạo diễn Quách: Cảnh hôn cũng không quay được hai người còn làm diễn viên làm gì, có còn muốn quay cảnh giường chiếu nữa không! Đi ra kia hôn nhau nửa tiếng cho tôi, tôi chưa nói dừng thì không được dừng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.