Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 165




Ở Yêu giới không thiếu người tóc bạc, cũng có vô số người có mắt bạc. Cho dù có cả tóc bạc lẫn mắt bạc cũng không phải là độc nhất vô nhị.

Dung mạo Quân Mặc vô cùng tuấn tú, thu hút ánh mắt của người khác. Tuy nhiên với Thẩm Thủy Yên mà nói thì đây không phải là điều khiến y chú ý.

Sở dĩ y nhìn thấy Quân Mặc lại giật mình là bởi vì... y biết Quân Mặc, hoặc nên nói là thiếu niên Quân Mặc có cơ thể tai ương.

Sở Mộ Vân chú ý đến ánh mắt của y. Hắn hơi giật mình, sau đó lập tức bừng tỉnh.

Hắn đã bất cẩn.

Lúc trước Quân Mặc được nuôi ở Vạn Thiên Cung (nơi ở của Tạ Thiên Lan), ngay cả Tạ Thiên Lan còn chẳng gặp y được mấy lần chứ đừng nói đến Thẩm Thủy Yên.

Ngàn năm này chỉ sợ Thẩm Thủy Yên đã điều tra tất cả mọi thứ về cuộc đời Thẩm Vân.

Chuyện có thể tìm được hay không tìm được, tồn tại hay không tồn tại có lẽ y đã điều tra tất cả.

Làm đến mức như vậy đương nhiên sẽ không bỏ qua thiếu niên được Thẩm Vân nhận nuôi.

Y từng mang Quân Mặc từ Vạn Thiên Cung ra muốn nuôi dưỡng. Đợi đến khi Thẩm Vân trở về thấy vậy sẽ rất vui.

Tuy nhiên tình trạng Quân Mặc quá đặc thù, sau khi Thẩm Vân chết thể trạng tai ương của y lại càng thêm trầm trọng. Cho dù là Thẩm Thủy Yên cũng không thể giữ được y. Sau một hồi khiến Vụ Thanh Cung gà bay chó sủa, Quân Mặc liền biến mất.

Vì vậy...

Không, chuyện này không phải là trọng điểm. Trọng điểm là tại sao Quân Mặc lại ở cùng nam nhân trông rất giống Thẩm Vân?

Trái tim hiu quạnh ngàn năm của Thẩm Thủy Yên lại lần nữa rung động.

Y quay lại nhìn Sở Mộ Vân.

Sở Mộ Vân hơi ngạc nhiên: "Vị công tử này biết A Mạc sao?"

Thẩm Thủy Yên không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm hắn. Vẻ mặt của y lúc này khác với trước - vẻ mặt sao có thể giống nhau khi nhìn một người giả mạo với một người rất có thể là Thẩm Vân?

Sắc mặt Sở Mộ Vân không thay đổi, hắn quay lại nhìn Quân Mặc, không nói gì mà dùng vẻ mặt dò hỏi y.

Quân Mặc lắc đầu: "Không biết."

Dù sao cũng chỉ gặp qua, chuyện trước kia chỉ là trò khôi hài. Qua ngàn năm, Quân Mặc đương nhiên không muốn nhắc đến nữa.

Sở Mộ Vân hơi ngạc nhiên, nhưng hắn che giấu rất tốt, chỉ nhìn Thẩm Thủy Yên mà không hỏi gì thêm.

Thẩm Thủy Yên bị hắn nhìn đến tim đập thình thịch. Tuy nhiên y không còn là tiểu tử mất đi kí ức lúc trước nữa, với thân phận và địa vị hiện tại, lòng dạ y đã thâm sâu hơn nhiều.

Sắc mặt Thẩm Thủy Yên thay đổi, giải thích: "Ngàn năm trước ta đã từng gặp y. Lúc đó ta muốn giúp đỡ nhưng năng lực không đủ, ngược lại trở thành trò cười."

Lời này của y ôn hòa lễ nghĩa, thậm chí còn mang theo ý tốt.

Sở Mộ Vân biết rõ thể chất Quân Mặc, lời Thẩm Thủy Yên nói hàm ý không hề nhỏ.

Nếu đã như vậy Sở Mộ Vân không thể phớt lờ. Hắn khom người, chân thành cảm tạ: "Với thể chất trước kia của A Mặc mà công tử vẫn ra tay giúp đỡ đã là đại ơn."

Thẩm Thủy Yên vội đỡ hắn dậy. Khuôn mặt xinh đẹp của y lại càng dịu dàng hơn: "Ta rất tiếc vì lúc đó không giúp được gì."

Hai người hàn huyên, Sở Mộ Vân cũng nhìn thấu tâm tư của y.

Tên này đối đãi với người lạ bằng bốn chữ- Coi như rác rưởi. Tuy nhiên khi y đã lấy lòng ai thì người bình thường sẽ không kìm lòng được.

Với dăm ba câu, xưng hô khách sáo lúc ban đầu đã đổi thành Thẩm huynh và A Mộc- Từ góc độ tuổi tác thì Thẩm Thủy Yên đúng là lớn hơn rất nhiều, gọi Thẩm huynh đã là khách sáo, gọi y là tổ tông cũng được nữa là.

Thẩm Thủy Yên hỏi: "A Mộc mới đến đây sao?"

Sở Mộ Vân nói: "Ta mới đến đây một ngày trước, tình cờ tìm được cửa vào. Do luôn hành động cẩn thận nên đến giờ vẫn chưa gặp phải chuyện gì."

Thẩm Thủy Yên hỏi: "Ngươi muốn tìm thứ gì sao?"

Sở Mộ Vân nói: Ta muốn phương thuốc vô thượng thì ngươi sẽ cho sao? Ha ha.

Bên ngoài mặt hắn lại rất ôn hòa: "Ta tình cờ vào được nên không có mục tiêu gì, chỉ muốn rèn luyện mà thôi."

Thẩm Thủy Yên: "Nếu đã như vậy thì có muốn đồng hành cùng ta không?"

Sở Mộ Vân hơi do dự.

Thẩm Thủy Yên giả vờ đáng thương. Y cụp mắt, lông mi như cánh bướm phe phẩy, lướt qua đầu quả tim.

Thẩm Thủy Yên khẽ thở dài: "Bạn của ta đều chết trong ảo cảnh, giờ còn mỗi mình ta. Nếu làm phiền hai người..."

Đây đúng là trợn mắt nói dối, bạn của Thẩm Thủy Yên? Trong từ điển của Tham lam có từ này sao? Về phần chỉ có một mình- Y mà truyền tin thì sẽ không thiếu người tìm đến như tre già măng mọc.

Tuy nhiên Sở Mộ Vân rất thích diễn kịch với y: "Đừng nói như vậy, tu vi của ta và A Mặc không thể bằng Thẩm huynh, sợ là bọn ta sẽ kéo chân huynh mất."

Hắn nói như vậy, Thẩm Thủy Yên lập tức nở nụ cười diễm lệ: "Gặp được A Mộc là may mắn của ta. Hôm nay đi cùng hai người, ta cảm giác sẽ có được thu hoạch."

Lời này có hai nghĩa, Sở Mộ Vân chỉ có thể hiểu một: "Nếu như vậy, ta rất vui vì có thể đồng hành cùng Thẩm huynh. Hy vọng huynh sẽ tìm được thứ mà mình muốn."

Thẩm Thủy Yên cười vô cùng mê hoặc.

Hành trình được quyết định như vậy. Sở Mộ Vân đã đồng ý, Quân Mặc đương nhiên sẽ không nói gì.

Trong bí cảnh có rất nhiều nguy hiểm. Dọc đường đi, bọn họ gặp không ít những cuộc tập kích bất ngờ. Thật ra Thẩm Thủy Yên nhấc ngón tay đã có thể giải quyết, tuy nhiên y nhường lại một vài lần cho Sở Mộ Vân ra tay.

Trông hành động này như thể đang tôn trọng Sở Mộ Vân. Dù sao không ai trong ba người là kẻ yếu, Thẩm Thủy Yên đảm nhận mọi việc không khác gì ra vẻ ngạo mạn.

Thế nhưng Sở Mộ Vân lại quá hiểu y. Tôn trọng sao? Rõ ràng là đang thử hắn.

Y đang xem phương thức công kích của hắn có dấu vết của Thẩm Vân hay không.

Tuy nhiên Sở Mộ Vân sao có thể để y nhìn ra sơ hở?

Vì vậy Thẩm Thủy Yên chỉ có thể chờ mong hết lần này đến lần khác, sau đó lại thất vọng. Tuy nhiên y vẫn không từ bỏ.

Sau khi đi được một ngày, trời bắt đầu tối dần, Sở Mộ Vân đề nghị: "Chúng ta nghỉ ngơi một đêm đi?"

Thẩm Thủy Yên: "Được, trong túi Càn Khôn của ta có lều, chọn một nơi dựng tạm là được."

Sở Mộ Vân đồng ý.

Thẩm Thủy Yên lấy ra ba cái lều rất đẹp, bên trong rất hoa mỹ. Mỗi cái đều có thể chứa được đến vài người. Sở Mộ Vân nhìn qua, muốn nói rồi lại thôi. Tuy nhiên Quân Mặc lại rất bình tĩnh.

Ba người đều mang theo đồ ăn, đặt vài viên Dạ Minh Châu là đã có thể chiếu sáng.

Cạnh nơi dựng trại có một suối nước nóng. Sau khi dùng cơm xong, Thẩm Thủy Yên đề nghị: "Chúng ta đi ngâm mình được không?"

Sở Mộ Vân hơi do dự.

Quân Mặc mở miệng: "Được."

Sở Mộ Vân quay lại nhìn y.

Quân Mặc nói: "Dưới suối nước nóng có khoáng thạch đặc biệt, ngâm mình sẽ tốt cho cơ thể."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.