Phác Tổng Sủng Hạnh Cô Nhóc Vô Tâm

Chương 14: 14: Công Kích Tuổi Tác




Triết Lực nghe cô nói thế thì gương mặt dường như bừng tỉnh, có vẻ anh đã quá nôn nóng.

Bàn tay nâng lên xoa nhẹ, nâng niu những lọn tóc của cô, anh nói:

-"Là anh sai, xin lỗi bé con."

Dường như tim cô lại lỡ thêm một nhịp nữa rồi, gương mặt thoáng đơ cùng đôi má ửng hồng.

Cô nghiêng đầu, khẽ đẩy nhẹ tay anh ra rồi nói:

-"Anh làm ơn tha cho tôi đi, tới bây giờ tôi vẫn không biết là mình có gì đặc biệt lại khiến anh để mắt tới đó.

Hay nói thẳng ra thì tôi đang sợ kiếp trước mình mắc nợ gì anh đấy !"

Cô nhận ra khi mình vừa dứt lời, biểu cảm trên gương mặt anh lại mang vẻ thoáng buồn.

Cô muốn mở lời nhằm xoa dịu nhưng cái tôi bên trong cô dường như không cho phép cô làm điều đó.

Trong suốt đoạn đường đến kí túc xá trường cô, cả hai lại một lần nữa đắm chìm vào thế giới riêng của mỗi người.

Vốn dĩ khi lên xe anh đã dặn tài xế kéo tấm vách ngăn nên bây giờ trong bầu không khí trì trệ này chỉ còn mỗi cô và anh.

Cô lại tiếp túc xoay đầu ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, còn anh thì im lặng ngắm cô.

Trong tâm trí hai người hiện đều đang nghĩ về đối phương, Khả Di đang nghĩ liệu bản thân có đang nặng lời với anh nhưng rất nhanh cô lại loé lên ý nghĩ phản bác.

Chắc hẳn ai cũng sẽ hành động trong tình huống thế này giống như cô, từ nhỏ đã mang một ý nghĩ độc lập không cần dựa dẫm vào ai, hay đôi lúc cô bông đùa rằng sẽ lấy chồng giàu nhưng giàu như anh thì cô chỉ có nằm mơ mới có thể nghĩ đến.

Nên khi định mệnh cho cô gặp anh - một người đàn ông hơn ba mươi lại sở hữu tất cả những thành công mà người khác ngày đêm ao ước - đến bây giờ cô vẫn chưa thể tin mình lại may mắn và tốt số như thế.

Rất nhanh cô đã yên vị vào bên trong căn phòng ở kí túc xá, vì không đem theo nhiều đồ về nên cô không cần phải nhờ vào sự giúp đỡ của anh để đến phòng.

Hôm nay căn phòng này vắng đến lạ, nhắn tin hỏi ra mới biết những người còn lại đã có hẹn riêng và sẽ về trước giờ giới nghiêm của kí túc.

Căn phòng này cô ở cùng ba người bạn nữa, trong đó gồm Anh Thư và hai người bạn học khác.

Sở dĩ Yến Băng không ở đây là vì cô nàng còn đang ở cùng với bố mẹ, nhà của Yến Băng nằm toạ lạc tại khu đô thị đắc đỏ cách trường không xa.

Khả Di tắm rửa và thay đồ xong xuôi, một tay vừa cầm khăn lau khô tóc, tay còn lại cầm chiếc điện thoại thử lướt xem các tin tức trên mạng xã hội.

Cô đang hăng say xem các câu chuyện trên mạng thì một cuộc gọi bất ngờ gọi đến, người gọi có tên "Phác Triết Lực" - là tên mạng xã hội của anh - cô chần chừ rồi nhấn nghe máy.

Phía bên kia đầu dây liền vang lên một giọng nói quen thuộc:

-"Em có đang rảnh không ?"

-"Có á, anh cần tìm tôi có việc gì à ?"

-"Em thay đồ đi rồi anh qua đón em đi ăn nha ?"

-"Ăn gì mới được ?"

-"Em cứ quyết định đi, anh chở em đi đến nơi em muốn."

Tầm mười phút sau có chiếc xe của nhãn hiệu BMW đậu chễm chệ trước cổng kí túc xá.

Hình ảnh một nam nhân đang dựa trước đầu xe hơi đợi người, thân diện một chiếc áo cộc tay có cổ màu trắng, sơ vin cùng chiếc quần tây màu đen, chân mang đôi giày thể thao cùng màu áo.

Phụ kiện gây chú ý hơn cả là chiếc đồng hồ Rolex đắc đỏ được anh đeo bên phía tay trái, phải nói đây có lẽ chính là hình mẫu lý tưởng của hội chị em bấy lâu nay.

Cô bước ra cổng đã thấy anh đứng đó, đưa mắt nhìn xung quanh rồi liền khẽ thở phù vì bác bảo vệ trong cổng đã đi đâu đó.

Nếu trông thấy thì sẽ bị bác ghẹo đến không còn mặt mũi mất, cô cũng sợ bị mọi người truyền tai nhau bảo cô cặp đại gia, cô còn chẳng dám nghĩ đến hậu quả sẽ kinh khủng tới mức nào nữa.

Triết Lực nhìn thấy cô thì dường như bị vẻ dễ thương cuốn hút thêm một lần nữa, ngay lúc này cô diện cho mình chiếc quần yếm cùng áo thun bên trong, chân mang đôi giày thể thao màu trắng có viền hồng, chiếc túi nhỏ nhắn đeo chéo cùng mái tóc được cột kiểu củ tỏi.

Gương mặt không trang điểm, dường như chỉ thoa một lớp son bóng nhẹ, cô vừa tiến lại phía anh vừa nở một nụ cười nhẹ.

Dù chỉ là một nụ cười nhẹ nhưng đối với anh thì nó lại mang tính xác thương rất cao.

Thấy anh cứ mãi nhìn mình mà không hề có phản ứng nào khác, cô liền hô to:

-"Này ông chú già kia có đi không thì bảo ?"

Anh vì câu nói của cô mà bày ra khuôn mặt "thanh niên biết hờn dỗi", anh nói:

-"Nay còn biết công kích tuổi tác của anh rồi cơ đấy, phải nhanh chóng dạy dỗ lại em thôi."

Hành động của anh ngay sau đó khiến cô không thể nào ngờ tới, là anh hôn lên trán cô.

Là hôn đó ! Ôi thôi rồi, cô thế mà lại bị một ông chú già chỉ mới theo đuổi mình "cưỡng hôn".

Khả Di lúc này chỉ biết ngây ngốc nhìn anh, cơ thể cứng đờ.

Còn anh lúc này vì phản ứng của cô mà phì cười, không ngại vì hành động vừa rồi của bản thân mà tự nhiên ôm eo cô đến phía bên kia ghế ngồi.

Ổn định chỗ ngồi cho cô rồi điều khiển chiếc xe lăn bánh, Khả Di lúc này vẫn đang trong tình trạng "xịt keo", tâm trí lúc này vẫn không thể nào tin được những việc đã xảy ra vừa rồi.

...- Còn tiếp -....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.