Buổi chiều mọi người ăn cơm qua loa xong, liền ra ngoài tìm kiếm đoạn trường thảo. Gia Luật Tề cầm bức vẽ của Thiên Trúc thần tăng đưa cho Dương Quá cùng Thiệu Đường xem, quả nhiên như Lục Vô Song nói, hình dáng đoạn trường thảo này cơ hồ cùng cỏ dại giống nhau như đúc, tuy vẫn có chút khác biệt, nhưng nếu không nhìn kĩ sẽ không thấy rõ. Mà Tuyệt Tình Cốc lớn như vậy, tìm kiếm đoan trường thảo quả thật không phải chuyện dễ dàng gì…..
Theo Gia Luật Tề nói, bọn họ đã ở đây tìm mười ngày, vậy mà một chút thu hoạch cũng không có. Vốn một tháng trước Gia Luật Tề cùng Thiên Trúc cùng đến tuyệt tình cốc, đáng tiếc Cừu Thiên Xích nghe nói bọn họ là vì Dương Quá mà tới tìm thuốc giải, vì thế tìm mọi cách cản trở. Theo trong sách người phải thu thập cục diện này vốn là Dương Quá, nhưng bây giờ mọi việc đều đẩy đến trên người Gia Luật Tề.
Đoàn người nhiều lần gặp khó khăn, nhưng cuối cùng cũng có thể thu xếp ổn thỏa, mọi việc cũng không khác trong sách là bao nhiêu, Cừu Thiên Xích cùng Công Tôn chỉ vì oán hận mà giao đấu, cuối cùng vẫn là rớt xuống đáy động mà chết. Cốc chủ đã chết, người trong Tuyệt Tình Cốc liền rời đi, cuối cùng trở thành nơi bỏ hoang, trừ bỏ Gia Luật Tề, Gia Luật Yến, Lục Vô Song, Trình Anh cùng Thiên Trúc thần tăng thì không còn ai tới nữa.
Nơi này không có người cũng không có gì không tốt, ít nhất Gia Luật Tề cho là như thế. Như vậy, việc tìm Đoan Trường Thảo cũng không bị ai cản trở. Lại chẳng ai có thể ngờ rằng ở Tuyệt Tình Cốc này đã hơn nửa tháng, bọn họ lúc này mới bắt đầu đi tìm đoạn trường thảo.
Càng làm Gia Luật Tề thật không ngờ là, đoạn trường Thảo căn bản không giống trong sách viết, vô cùng khó tìm. Mọi người ở Tuyệt Tình Cốc đã tìm kiếm mười ngày. Đoạn trường thảo còn chưa có tìm được, Dương Quá cùng Thiệu Đường thế nhưng lại tới nơi này.
Dương Quá ôm lấy vai Thiệu Đường, gió nhẹ thổi làm rối tóc cậu, hắn liền tùy tay vuốt tóc, lưu loát giúp cậu vén chúng ra sau tai, lại có vài phần thích ý, nói: “Nơi này tuy rằng không có người, nhưng thật sự giống như Tiên cảnh.”
“…… Ân.”
“Ngươi nói…… Chúng ta về sau ở nơi này được không?” Dương Quá nói xong không tự giác mang theo thản nhiên tươi cười, “Nơi này đẹp như vậy, vào lại không có người, sẽ không phiền toái.”
“…… Ân.”
“…… Đừng tìm nữa, Thiệu Đường.” Dương Quá nghe Thiệu Đường đáp cho có lệ, cũng không có chút phản ứng nào với lời hắn, không khỏi có chút ảo não, đối phương vừa tới đã bắt đầu tìm a tìm, trên tay cầm bản vẽ Đoạn Trường Thảo, cúi đầu không biết nhìn bao nhiêu lần, thế nhưng lại không để ý tới hắn.
“…… Ân.”
Bỗng nhiên tay trông trơn, Thiệu Đường chỉ cảm thấy hoa mắt, giấy kia lại bị Dương Quá đoạt đi qua, “Dương Quá ……”
Dương Quá cầm giấy Tuyên Thành mắt to trừng đôi mắt nhỏ một chút với cậu, lập tức không thèm để ý bản vẽ cầm vung vẩy, ra vẻ ai oán nói: “Nó so với ta đẹp hơn sao? Ngươi nãy giờ không thèm nhìn ta một cái lại luôn nhìn nó a ~.”
Trở mắt xem thường, Thiệu Đường bị hắn nói một câu làm tức giận đến mức thiếu chút nữa trợn trắng mắt, người nọ ghen tị……? Thân thủ nhanh chóng đoạt lại bản vẽ, nói: “Mau đưa cho ta, ta còn muốn tìm!”
Dương Quá không nghe lời cậu nói, giơ cao tay lên vốn tay hắn dài hơn tay Thiệu Đường, tờ giấy tự nhiên sẽ không để cậu dễ dàng lấy được, nói: “Ta thật đáng thương? Ngay cả tờ giấy cũng đi ghen tị ! Thiệu Đường ngươi nói có phải hay không?”
“Ngươi……” Thiệu Đường chán nản, vóc dáng so với người ta không bằng, liền cánh tay cũng không dài bằng đối phương. Nhìn bản vẽ lướt qua đầu ngón tay mình nhưng lại không lấy được….khiến cậu nảy sinh cảm giác — buồn bực!
Dương Quá giơ lên cánh tay hơi hơi về phía sau nghiêng thân tránh né, Thiệu Đường tự nhiên không nghĩ nhiều, trọng tâm tiền di chuyển, đưa hai tay với lên choàng qua cổ Dương Quá……
Dương Quá cười khẽ, thực nể tình để cho Thiệu Đường lấy được bản vẽ, chính mình lại buông tay nhanh chóng vòng tay ôm lấy cậu.
Thiệu Đường hoàn toàn không phản ứng lại, chờ lúc cậu phát giác, chính hành động vừa rồi của cậu giống như là đang ôm lấy người kia?! Không khỏi lập tức liền đỏ mặt, lại nhạ đối phương cười trộm một tiếng, ảo não xấu hổ giãy dụa nói: “Ngươi…… Buông ra. Ta đi tìm đoạn……”
“Hư –” Dương Quá không đợi hắn nói xong liền đánh gãy, hai tay ôm thật chặt, không cho cậu giãy, cúi đầu hôn lên mi tâm người trong lòng, nói: “Ta biết ngươi là lo lắng độc tình hoa trong người ta. Bất quá ta hiện tại không phải không có việc gì sao, không cần cấp bách như vậy. Bằng không ta thật muốn đi ghen tị với đoạn trường thảo kia!”
Thiệu Đường bất đắc dĩ, chỉ đành để mặc hắn ôm, cả người bị ôm chặt vào lòng người kia, mi tâm bỗng nhiên nóng lên làm cho cậu không khỏi híp mắt lại, lông mi thật dài run run. Vốn vì hắn mà buồn bực, hiện tại lại bị hành động ôn nhu của đối phương làm bay biến hết, trong lòng lại có một tia ngọt ý. Không khỏi nói: “Nhưng là…… Không tìm được đoạn trường thảo ta chưa thể yên tâm……. Chờ độc trong thân thể ngươi giải rồi, nếu ngươi không chê buồn chán, ở lại nơi này cũng rất hay, ta cũng thật thích a. Nếu ngươi ngày nào đó cảm thấy nhàm chán có thể đi ra ngoài một chút, muốn làm gì đều có thể.”
“Thiệu Đường ……” Dương Quá nghe giật mình, môi lại hôn lên mi tâm đối phương, nhẹ nhàng, sau đó chuyển xuống sóng mũi người kia, đồng dạng nhẹ nhàng mà hôn xuống.
……Cậu mỗi một câu hắn nói đều nhớ rõ rành mạch, không có một câu nào là không nghe…… lại luôn nhỡ kĩ mỗi một câu…
“…… Ngô.” Khép hờ mắt, cảm giác ấm áp đôi môi một đường chậm rãi di chuyển, Thiệu Đường cũng không phản kháng, thành thành thật thật nằm trong lòng hắn, mi dài run run. Mi tâm, mũi, cuối cùng là môi cậu…… hai đôi môi chạm nhau, sự ma xát nhẹ nhàng làm cho Thiệu Đường không tự giác rên rỉ……
Thiệu Đường chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ, cơ hồ sắp hít thở không thông, cả người vì nụ hôn mà có cảm giác khó nhìn, vô lực tựa vào trong lòng hắn, hai tay không tự giác ôm lấy bả vai Dương Quá, cũng không biết là muốn đẩy ra hay kéo lại gần……
“Cáp……” Không biết qua bao lâu, Thiệu Đường mới cảm thấy không thể thở được, không khỏi há miệng thở hổn hển, con ngươi ướt sũng nước mới miễn cưỡng bắt đầu có tiêu cự.
“Dương Quá ……!” Thiệu Đường mới vừa trợn mắt mở mắt, liền kinh ngạc nhảy dựng, “Ngươi làm sao vậy?!”
“Không có việc gì.” Dương Quá trả lời rất sảng khoái, nhưng bộ dáng hắn hiện tại cùng “Không có việc gì” Căn bản không đúng, trên trán mồ hôi không ngừng chảy, một giọt một giọt thi nhau lăn xuống, mày kiếm hơi khẽ nhăn.
“Có phải hay không là độc tình hoa?!” Thiệu Đường làm sao tin hắn nói hưu nói vượn, khẩn trương bắt lấy Dương Quá cánh tay, nói: “Ngươi đừng gạt ta! Ngươi…… Ngươi không phải……” Không phải không có gì chuyện gì sao? Vài ngày trước ở Trùng Dương cung, Dương Quá nói độc tình hoa tuy rằng còn có thể phát tác, nhưng không ngờ lại như vậy……
Thuận tay lau trên mồ hồi trán, Dương Quá trấn an Thiệu Đường đang sốt ruột đỏ mắt, nói: “Đừng nóng vội, ta làm sao dám lừa ngươi. Chính là có điểm đau, không có chuyện gì……”
“Không có chuyện gì cái đầu người!” Thiệu Đường thật sự rất muốn đánh hắn, quần áo đều ướt một tầng, còn nói không có chuyện gì? Vẫn là chỉ có một chút đau? Trong lòng cậu se lại, đưa tay nắm lấy Dương Quá, chạy nhanh đi, “Chúng ta trở về! Kêu Thiên trúc thần tăng cho xem xem.”
Dương Quá cười cười, bị Thiệu Đường lôi kéo đi cũng không ngăn cản. Có lẽ Thiệu Đường nhìn không tới, cước bộ hắn có chút lảo đảo ……
Dương Quá hơi lắc đầu, trong đầu vựng vựng, vốn chính là ngực đau đớn, hiện nay lại lan ra toàn thân, hoàn toàn không hiểu được rốt cuộc tại sao lại cảm thấy đau đớn. Hắn không nhịn được cảm thấy kỳ quái, thời điểm ở Trùng Dương Cung vui vẻ cùng Thiệu Đường, cũng chỉ là cảm thấy ngực hơi nhói, căn bản không đáng nhắc tới. Như thế nào vừa rồi một khắc tâm động…… Tay trái đè lại trái tim, nơi này giống như bị xé rách, đau đớn làm cho người ta có chút khó chịu, thật giống như bị một vật sắc nhọn đâm vào, sau đó liền không ngừng đổ máu, lại lấy tay từng chút một xé rách, từng khối từng khối kéo xuống……
Đau đớn làm cho đầu hắn có chút choáng váng, tiêu cự chậm rãi biến mất. Dương Quá không tự giác trở nên căng thẳng, nắm chặt tay trái Thiệu Đường, ngón tay mảnh khảnh đeo chiếc nhẫn màu bạc giống hắn, nhưng ánh sáng ấy ngày càng mờ nhạt, càng ngày càng mơ hồ…… bàn tay nắm tay cậu không ngừng nắm chặt……
Cuối cùng, rốt cục hắn rơi vào bòng tối. Dương Quá muốn nắm lấy một cái gì đó, nhưng cái gì cũng chưa nắm được, trước mắt nhoáng lên, lúc sau liền cái gì cũng không biết, ngất đi ……
……
“Thiệu Đường ngươi cũng đừng đi ra ngoài tìm, ngươi nên ở cùng Dương Quá.”
“…… Hảo.”
“Tam muội xuất cốc sẽ nhanh chóng trở lại, dược hẳn sẽ mau đem tới thôi, chờ nấu xong sẽ đem đến cho ngươi. Ta trước hết đi ra ngoài tiếp tục tìm…… Xem ra……”
Dương Quá ý thức hỗn độn, bên tai là mơ mơ hồ hồ nghe thấy người nói, hình như là thanh âm Gia Luật Tề cùng Thiệu Đường, qua một chút liền yên tĩnh trở lại. Sau đó cảm thấy trên trán một trận cảm giác mát mát, tựa hồ là một bàn tay áp lên trán hắn……
“…… Thiệu Đường !……” Dương Quá theo bản năng gọi, muốn bắt lấy cánh tay kia, đáng tiếc mới vừa mới động một chút khiến toàn thân đau đớn không khỏi kêu lên, một trận một trận mồ hôi lạnh chảy ra như suối.
“Dương Quá ! Tỉnh?!” Thiệu Đường giật mình thiếu chút nữa nhảy dựng lên, giữ chặt chăn không cho hắn động, nói: “Ngươi đừng động! Gia Luật cô nương đi mua thuốc cho ngươi, trong chốc lát uống thuốc sẽ không đau nữa ……. Đúng rồi, trước đem cái này ăn đi.” Nói xong chạy nhanh đến bên bàn đem một chén nước ấm mang lại.
Dương Quá chỉ cảm thấy ngực đau đớn tựa hồ một chút cũng không có giảm bớt, liên tục đàn áp ý thức hắn, nhưng nhìn thấy Thiệu Đường kích động cùng sốt ruột, bộ dáng thật cẩn thận, trong lòng lại cảm thấy cao hứng. Nghiêng thân thể, khuỷu tay dùng sức, chậm rãi ngồi dậy.
“Ta giúp ngươi!” Thiệu Đường chạy nhanh giúp đỡ hắn ngồi xuống, cầm gối mềm cho hắn để hắn dựa vào, nói: “Đây là thuốc Thiên trúc thần tăng đem cho ngươi, uống trước đi.”
“Ân……” Dương Quá không nhiều lời, tiếp nhận chén thuốc, nói: “Ta cảm thấy tốt hơn nhiều, không có việc gì …… Hại ngươi lo lắng……”
Thiệu Đường không tiếng động thở dài, trong lòng chuyển, vừa rồi thật sự hù chết cậu, ai ngờ đến Dương Quá lại đột nhiên té xỉu ! Vốn mọi người đang ở bên ngoài tìm đoạn trường thảo nghe đến việc này, liền đều chạy trở về. Thiên Trúc thần tăng thay Dương Quá chẩn trị, mà kết quả khiến tất cả mọi người không thể nói gì. Độc tình hoa trong thân thể Dương Quá đột nhiên trở nên cường thế, đã lan đến huyết mạch, nếu không phải bởi vì nội lực Dương Quá hùng hậu, từ lâu chắc đã chết rồi. Bất quá, cho dù nội lực hắn hùng hậu như thế nào, có thể sống cũng không quá hai ba ngày ……
Ngày đó Thiên Trúc thần tăng nói, độc tình hoa trong cơ thể Dương Quá vốn bị một loại kịch độc khác khắc chế, thế nhưng hiện tại loại độc này đã giải, ngược lại làm cho độc tình hoa bạo phát. Mà hiện tại cho dù dùng loại kịch độc kia lấy độc trị độc cũng chỉ sợ là không có hiệu quả, độc tình hoa đã mạnh hơn rất nhiều, tự nhiên sẽ không dễ dàng bị kiềm chế như vậy. Nay biện pháp cũng chỉ có tìm được đoạn trường thảo giúp Dương Quá giải độc !
Thiệu Đường không nói gì, nghĩ đến đây, trong lòng lại đau đớn…… Vì sao tìm không thấy đoạn trường thảo?! Thật sự cũng chỉ còn lại hai ba ngày !Như vậy……
“Vì cái gì khóc…… Đừng khóc……”
Dương Quá nâng tay xoa xoa hai má cậu, Thiệu Đường lúc này mới cảm giác trên mặt ẩm ướt, dĩ nhiên khóc, mi dài không tự giác nhăn lại.
“Đừng khóc, ta sẽ đau lòng.” Dương Quá sắc mặt có chút xám trắng, nhưng cười rộ lên lại hết sức tiêu sái, đem Thiệu Đường kéo vào trong lòng nói: “Có phải hay không do Thiên Trúc thần tăng nói gì đó?…… Ta không chết được, yên tâm. Ta như thế nào bỏ ngươi được. Ta không ở bên cạnh ngươi, ngươi lại bị người khác khi dễ thì làm thế nào! Ngươi là của ta, kiếp này, kiếp sau, đời đời kiếp kiếp. Cho dù ngươi đối ta phiền chán, ngươi nhất định cũng trốn không thoát !……”
Thiệu Đường như trước không nói chuyện, nhắm mắt lại đem mặt chôn ở ngựa khắn, sợ rằng nếu nói chuyện sẽ không kìm được mà nức nỡ, cậu lại không nghĩ rơi lệ, cuối cùng vẫn là không tiếng động mà khóc……
Ngoài phòng bỗng nhiên một tiếng sấm đột nhiên vang lên, giống như bổ vào trên đỉnh đầu, dọa Thiệu Đường nhảy dựng. Sau tiếng sấm trời bắt đầu mưa. Ban đêm vốn không có ánh trăng, lại liên tiếp xuất hiện tia chớp xé rách bầu trời.
“Dương huynh đệ ! Thiệu huynh đệ! Mau tới!”
Dương Quá im lặng ôm Thiệu Đường nửa khép hai mắt, chợt nghe Gia Luật Yến hưng phấn lại là kích động hô to “Loảng xoảng” Đẩy cửa tiến vào, toàn thân đều ướt đẫm, tóc bị vì nước mà bị ép xuống, nhìn tương đối chật vật, nhưng nàng lại một bộ cao hứng. Còn không chờ Dương Quá bọn họ hỏi ra sự tình gì, Gia Luật Yến sớm tiến lại đây không đầu không đuôi kêu lên: “Lục Vô Song nàng tìm được rồi!”
“……!…… Đoạn trường thảo tìm được rồi?!” Thiệu Đường nghe nói lập tức đứng lên, thanh âm đều có chút phát run.
“Đúng vậy!” Gia Luật Yến càng thêm hưng phấn, nói “Các ngươi không biết có bao nhiêu khó tìm, ở nơi này vòng qua vòng lại, ai ngờ thuốc ở nơi đó! Nếu không phải lục Đại tiểu thư nổi điên thật đúng là tìm không thấy!……”
Thiệu Đường giật mình sửng sốt hai giây, lập tức trên mặt kinh hỉ, hỏi “Ở nơi nào?”
“Nga! Ở bụi tình hoa! Mọi người còn đều ở nơi đó!……”
“…… Thiệu Đường !” Dương Quá trên người đau đớn chưa tiêu, động tác không thể so với bình thường nhanh nhẹn, không kịp bắt đối phương lại, nhìn người nọ chạy nhanh ra ngoài, cũng không lấy dù, trực tiếp chạy vào màn mưa, hắn đành chạy nhanh theo người kia.
“Dương huynh đệ ……” Gia Luật Yến gặp Dương Quá muốn đi không khỏi nói: “Ngươi trên người không phải còn đau sao, đừng đi!”
“Ta đi đem dù cho Thiệu Đường!” Dương Quá tự nhiên sẽ không nghe nàng khuyên, nhìn bóng dáng Thiệu Đường đã chìm vào bóng đêm, xoay người lấy dù cũng đuổi theo……
Đáng tiếc thời điểm hắn đuổi theo, mưa to không bình thường, che khuất thân ảnh mông lung phía trước, không thấy được. Dương Quá không nghĩ nhiều, trực tiếp hướng tình bụi hoa chạy tới……
Hắn tự nhiên thật không ngờ, cũng tuyệt đối lường trước…… hình dáng người kia chạy ra khỏi cửa lại là “ lần cuối hắn nhìn thấy”……