Thiệu Đường một mình ở trong phòng ngốc đến hừng đông, hai mắt đều có chút đau nhức, cậu máy móc chớp chớp, đôi mắt mệt mỏi khi chớp tựa hồ phát ra tiếng. Chiếc nhẫn bạc bị cậu nắm chặt trong lòng bàn tay hằn lên da một vết sâu nhưng đối với Thiệu Đường bây giờ dường như không còn cảm thấy đau đớn.
Hoàng Dung vẫn cảm thấy lời nói của Võ Tam Thông có chút khó hiểu. Ngày hôm sau, Tiểu Long Nữ và Triệu Chí Kính cùng Doãn Chí Bình cũng không có xuất hiện. Cả Dương Quá cũng chưa có trở lại……
Hoàng Dung phái rất nhiều đệ tử của Cái Bang đi hỏi thăm về Dương Quá, nhưng một chút thu hoạch đều không có.
Mặt trời đã sắp lặn, Lục Vô Song rốt cục ngồi không yên, mắng chửi, quở trách Võ Tam Thông vì cái gì lại để Dương Quá ở lại một mình. Võ Tam Thông tự biết đuối lý cũng không dám nói lại, Đại Võ cùng Tiểu Võ cũng vô phương đối với nàng, ngược lại là Quách Phù Quách đại tiểu thư gặp chuyện như vậy liền cùng Lục Vô Song đấu đá.
Hai người bình thường lời nói đều chua chát điêu ngoa, lần này lại đấu khẩu với nhau càng làm cho người khác phiền lòng. Thiệu Đường vẫn không nói chuyện, chỉ ngồi ở bên cạnh, khẽ cúi đầu, theo bản năng mà nhíu nhíu mày. Ngẫm lại tối hôm qua, tựa hồ cậu hình như đã quá xúc động, giờ khắc này tâm tình đã bình tĩnh hơn một chút. Câu tự hỏi, Dương Quá hiện tại ở nơi nào? Nếu là thật sự bị bắt hoặc là đã chết, đã qua lâu như vậy, quân Mông Cổ bên kia không có khả năng không có động tĩnh, hẳn là đã phải sớm phái người đến thị uy.
Như thế…… Dương Quá hiện tại ở nơi đâu? Thiệu Đường không nghĩ ra được, ảo não khép hờ hai mắt cố gắng nhớ lại nguyên tác của Thần Điêu Đại Hiệp. Bộ truyện này vốn là khi đang còn học trung học cậu rảnh rỗi mới đọc, nếu không phải trí nhớ của bản thân cậu so với người bình thường tốt một chút, thì đã sớm quên đến bốn năm phần rồi. Cho dù hiện tại cố gắng nhớ lại nhưng một số chi tiết cũng không con nhớ rõ nữa. Hơn nữa, hiện tại nội dung câu chuyện cũng đã khác nguyên tác rất nhiều……
“Ân? Thiệu huynh ! Ngươi muốn đi đâu?” Gia Luật Tề gặp Thiệu Đường bỗng nhiên đứng lên đi ra ngoài, không khỏi thắc mắc, lập tức chạy theo cậu.
“Ta muốn đi núi Chung Nam!……” Thiệu Đường không ngừng bước, cũng không quay đầu, bổ sung thêm một câu, “Đi tìm Dương Quá !”
“A?!……” Gia Luật Tề khóe miệng run rẩy một chút, chiết phiến gõ gõ lên vai đối phương, nói: “Ta đây đề nghị ngươi đi lên chỗ con chim ngốc kia mà chờ.”
Thiệu Đường mắt trợn trắng, “Ta cũng muốn biết đỉnh núi kia nằm chỗ nào! Nhưng mà trong sách lại không ghi, cũng không có bản đồ.”
“…… Điều này cũng đúng.” Gia Luật Tề không có phản bác lời cậu, dừng lại chốc lát mới nói: “Nhưng là, Dương Quá nếu quay lại đây tìm không thấy ngươi thì làm sao bây giờ?”
“Ta ở trên núi Chung Nam chờ hắn, Dương Quá nếu có trở lại, ngươi nói hắn tới tìm ta.”
Gia Luật Tề bĩu môi, nói: “Ta là cảm thấy Dương Quá khi quay về việc đầu tiên là đến đây. Ngươi vẫn là thành thành thật thật ở lại đây chờ thì tốt hơn.”
Thiệu Đường không để ý tới hắn, tăng nhanh hơn cước bộ, hướng ngựa đi tới, nói: “Vậy rất tốt! Làm cho hắn tìm không thấy ta! Hắn làm cho ta sốt ruột, ta cũng sẽ chơi trò mất tích!” Nói xong tùy tay dắt một con ngựa đi ra, giữ chặt dây cương xoay người liền an ổn ngồi trên lưng ngựa.
“Từ từ, chờ đã!” Gia Luật Tề gặp Thiệu Đường thật muốn giục ngựa đi, chạy nhanh nắm lấy kia dây cương, lấy cái túi đeo bên hông đưa cho hắn, nói: “Ngươi thật là hấp tấp, muốn đi cũng phải đem theo bạc chứ? Nếu thật sự Dương Quá đi theo đại điêu học võ công, hắn có thể không có việc gì, còn ngươi ngốc nghếch chưa quá ba ngày đã chết đói thì sao!”
“…… Cảm tạ.” Thiệu Đường cầm lấy hà bao, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, tạm dừng một chút, nói: “Còn đoạn trường thảo……”
Gia Luật Tề hiểu ý, hiện tại cách ngày Dương Quá độc phát không còn mấy ngày, gật đầu cười nói: “Này ta biết. Ta trước sẽ cùng Thiên Trúc thần tăng đi Tuyệt Tình cốc tìm đoạn trường thảo. Nếu thuận lợi như họ nói, liền đưa đến Chung Nam sơn cho ngươi. Yên tâm.”
Thiệu Đường lại nói cám ơn, liền không nhiều lời, cương ngựa run lên, con ngựa “Tê” một tiếng, nhanh như chớp, liền ra khỏi thôn trang, nhìn không thấy bóng dáng.
Gia Luật Tề khép quạt lại khẽ quay quạt trong tay, xoay người trở về phòng. Có một số việc quả nhiên là không thể thay đổi? Mặc dù đã cách một vòng lớn như vậy cuối cùng vẫn phải theo nguyên tác……
Ngày hôm sau, Tương Dương thành cuối cùng yên tĩnh lại một chút, lương thảo của quân Mông Cổ bị thiêu hủy hoàn toàn, nhất thời chưa thể bổ sung được đành phải rút quân quay về. Gia Luật Tề cáo từ Quách Tĩnh, cùng Thiên Trúc thần tăng đi Tuyệt Tình cốc. Vốn Quách Tĩnh cũng muốn cùng đi, nhưng bị Hoàng Dung khuyên bảo ở lại. Người Mông Cổ tuy rằng đã lui quân, nhưng Tương Dương không thể không người tọa trấn. Cuối cùng Quách Tĩnh vẫn lấy đại cục làm trọng, tiếp tục lưu tại Tương Dương. Mà thân thể Hoàng Dung có thai không thích hợp đi xa, cũng không đi theo.
Gia Luật Tề cũng để Tam muội Gia Luật Yến nhà mình lưu tại Tương Dương, vạn nhất Dương Quá thật sự quay về Tương Dương, cũng sẽ có người nói cho hắn nơi Thiệu Đường tới.
Mà hết thảy đều quy về thời điểm bắt đầu, đã qua mười tám ngày, trong mười tám ngày này Dương Quá cũng không có trở lại Tương Dương. Lúc này, Dương Quá đang bất tĩnh trong sơn động…..
Ngày ấy, Dương Quá phụ trách việc đánh lén Quân doanh Mông Cổ ở kho lương thảo phía tây, theo kế hoạch hẳn là phải có năm người phụ trách nhiệm vụ này. Thời điểm mới bắt đầu Hoàng Dung nói cùng Dương Quá, Dương Quá vừa nghe hắn phải cùng hai người Toàn Chân giáo là Triệu Chí Kính và Doãn Chí Bình cũng đi, không khỏi không quá nguyện ý. Năm đó ở Chung Nam sơn Trùng Dương cung, chuỗi ngày khi ấy hồi tưởng lại không thể nào khiến người ta vui vẻ được, thời điểm sau này gặp lại Triệu Chí Kính khiến Dương Quá càng thêm không thoải mái, nếu có thể, hắn mong muốn không cần phải gặp lại người Toàn Chân giáo. Nhưng ngẫm lại vẫn đáp ứng, bản thân hắn bây giờ cũng không phải là tiểu hài tử, hẳn là nên lấy đại sự làm trọng. Nếu Quách bá mẫu an bài như thế, có lẽ có đạo lý của nàng, nghĩ vậy hắn liền đáp ứng.
Ai cũng không thể ngờ đêm đó, mình đồng hành cùng Võ Tam Thông ở chỗ hẹn đợi cả buổi lại không nhìn thấy Triệu Chí Kính cùng Doãn Chí Bình. Dương Quá không khỏi thấy kỳ quái, liền ngay cả cô cô mình cũng không thấy. Qua thời gian chờ ba người bọn họ, lại thấy thời gian hành động đã đến, nếu những người khác dựa theo kế hoạch bắt đầu phóng hỏa, nếu bên hắn còn không có hành động, chẳng phải là làm hỏng đại sự? Quách bá mẫu ngàn dò vạn dặn, nhiệm vụ phía tây này tương đối quan trọng, bằng bất cứ giá nào cũng không thể thất thủ!
Dương Quá lại đợi trong chốc lát, nhưng vẫn không thấy ba người kia, hắn liền cùng Võ Tam Thông đi quân doanh Mông Cổ. Hai người võ công đều là nhất lưu, lẻn vào, phóng hỏa, hết thảy đều coi như là thuận lợi, nhưng sau khi lửa cháy, gần trăm binh lính Mông Cổ liền chạy tới. Hai người Dương Quá cùng Võ Tam Thông cho dù có lợi hại thế nào cũng đánh không lại nhiều người như vậy.
Dương Quá liền kêu Võ Tam Thông đi trước, mình ở Quân doanh Mông Cổ chặn đường kẻ địch, dẫn dắt rời đi rất nhiều binh lính. Vốn khinh công của hắn độc nhất vô nhị, chạy khỏi quân doanh Mông Cổ cũng không có quá khó khăn, ai ngờ đánh bậy đánh bạ lại đụng trúng Kim Luân Pháp Vương! Võ công Dương Quá lợi hại, nhưng không phải đối thủ của Kim Luân Pháp Vương, hơn nữa đi cùng Kim Luân Pháp Vương không chỉ có một người, mà còn có rất nhiều cao thủ. Lần trước hắn cùng Quách bá bá, Gia Luật Tề ba người đến quân doanh Mông Cổ đã lĩnh giáo sự lợi hại của những người này. Lúc ấy ba người thiếu chút nữa không có toàn thân trở ra, huống hồ hiện tại chỉ có mình hắn!
Bất quá, Dương Quá cuối cùng vẫn là trốn được, nhưng toàn thân cao thấp đều là máu, thương thế cũng rất nghiêm trọng. Hắn một mình chạy ra khỏi quân doanh Mông Cổ, đáng tiếc mất phương hướng, lúc đó trời đã gần sáng, rốt cục kiên trì không được, bất tỉnh tại một vùng hoang vu……
Thời điểm tỉnh lại, Dương Quá nghĩ đến trở về Tương Dương, dù sao trong lòng hắn cũng lo lắng Thiệu Đường, không thể nói Thiệu Đường như thế nào, trước hết hắn lại không thể cùng bọn họ trở về, một chút tin tức đều không có, Thiệu Đường nhất định lo lắng gần chết. Có khi cậu sẽ nghĩ rằng hắn sẽ không bao giờ trở về nữa.
Lần thứ hai Dương Quá tỉnh lại, nơi hắn nằm không phải là chỗ lúc trước mà là một căn phòng nhỏ. Cả người đau đớn không động đậy, trên người cùng cánh tay nơi nơi đều là miệng vết thương, to có nhỏ có, có nơi cơ hồ lộ xương cốt, đầu óc hắn hỗn loạn có chút quay cuồng, chắc là do mất máu quá nhiều, hơn nữa nguyên khí cũng tổn hao nhiều.
Mà thời điểm một người bước vào phòng làm Dương Quá không khỏi nhíu mày. Người kia không thể nghi ngờ đúng là xích luyện tiên tử Lý Mạc Sầu!
Dương Quá không tự giác cau mày, tuy nói Lý Mạc Sầu là sư bá của mình, nhưng quan hệ của cô cô cùng Lý Mạc Sầu cho tới bây giờ đều là đối chọi gay gắt …… Hắn không rõ ràng lắm, tại sao Lý Mạc Sầu lại cứu hắn.
Nhưng Lý Mạc Sầu cũng không phải vô duyên vô cớ cứu hắn. Tất nhiên là nàng ta muốn lấy Dương Quá để uy hiếp Tiểu Long Nữ, trao đổi Cửu Âm Chân Kinh.
Lý Mạc Sầu buộc Dương Quá uống độc dược của mình, bắt hắn đưa mình cùng đi tìm Tiểu Long Nữ. Dương Quá khi đó thương thế rất nặng, căn bản không thể cùng Lý Mạc Sầu so chiêu, ngay cả việc có thể đứng vững cũng là một chuyện khó. Hơn nữa Lý Mạc Sầu hạ độc dược lên hắn, mỗi canh giờ liền phát tác một lần, đau đến chết đi sống lại, vốn dĩ đã mất nửa cái mạng là Dương Quá giờ chỉ còn lại mấy phần.
Dương Quá chỉ còn lại một ít khí lực, nhưng đối với Lý Mạc Sầu vẫn hoàn toàn không thèm để ý. Hắn không có khả năng mang theo Lý Mạc Sầu trở về Tương Dương, Tương Dương vốn đã rối loạn, Quách bá bá vốn đã ứng phó không nổi, Quách bá mẫu lại đang mang thai, Tương Dương căn bản không có ai là đối thủ là Lý Mạc Sầu ……. Hơn nữa Thiệu Đường còn đang ở đó, Dương Quá càng không thể đi mạo hiểm.
Qua hai ba ngày, thương thế trên người Dương Quá một chút đều không tốt lên, ngược lại càng thêm nghiêm trọng, mỗi lần độc phát đều sốt cao, miệng vết thương cũng chưa xử lý, rất nhiều nơi đều có dấu hiệu thối rữa.
Cũng may không quá một hai ngày, Dương Quá dùng kế đem Lý Mạc Sầu lừa đi, vốn định chạy nhanh trở về Tương Dương, hắn trong lòng nhớ thương Thiệu Đường, lại tự giận chính mình vô thanh vô tức ly khai lâu như vậy…… Còn có trong thân thể hắn tình hoa độc tựa hồ cũng sắp đến thời gian phát tác, không biết có phải hay không thật sự sẽ chết. Dương Quá lần đầu tiên cảm giác được sợ hãi, nếu giờ không nhanh chóng quay về, có thể sẽ không bao giờ được thấy được cậu nữa ……
Tuy nơi hắn ở không đến nỗi hoang sơ gì, nhưng căn bản một bóng người cũng không nhìn thấy. Ngay cả địa danh cũng không biết, lại càng đừng nói đến làm như thế nào có thể trở lại Tương Dương. Mà cho dù có biết đường quay lại Tương Dương thì với tình trạng thân thể hắn hiện nay, căn bản là không thể!
Dương Quá rốt cuộc đi được nửa ngày, nhưng vẫn không chịu nổi, cuối cùng trước mắt tối sầm, bất tỉnh.
Vào thời điểm thanh tỉnh, không biết đã qua bao nhiêu ngày. Cảm nhận được đau đớn từ trên người, Dương Quá cũng thật sự không ngờ rằng, hắn nguyên lai còn sống!
Hắn nằm trong một cái sơn động, bốn phía tối om, chỉ có một số nơi có ánh sáng lọt vào, cùng hắc ám trong động tương phản rõ ràng. Mà ánh sáng kia bị hắc ám phụ trợ liền càng sáng rõ, nhìn giống như những tấm giấy Tuyên Thành trắng bóc, trừ bỏ màu trắng ra cái gì cũng nhìn không thấy, nhìn không thấy tình huống bên ngoài……
Có rất nhiều sự việc cho dù như thế nào cũng không thể thay đổi, thật sự bất luận những chi tiết nhỏ nhặt thay đổi như thế nào, rất nhiều chuyện lệch khỏi quỹ đạo nhưng rốt cục vẫn là đúng hướng ban đầu đã định. Dương Quá có lẽ thật không ngờ, nhưng cứu hắn lại là một con chim rất to!
Thời điểm Dương Quá lần đầu tiên nhìn đến đại điêu còn tưởng rằng hắn đang nằm mơ, lại qua rất nhiều việc, Dương Quá cuối cùng đối với Đại Điêu này đau đầu không thôi.
Bình thường Dương Quá hẳn là cảm tạ đại điêu, dù sao nó so với Lý Mạc Sầu cũng tốt hơn, giúp hắn tìm thực vật, giúp hắn chữa thương. Vốn Dương Quá nửa chết nửa sống bây giờ đã khôi phục rất nhiều, hơn nữa mỗi ngày đại điêu đều cho hắn ăn rất nhiều thứ cổ quái, nội lực thế nhưng lại càng ngày càng cao.
Cũng mặc kệ như thế nào, Dương Quá lo lắng nhất vẫn là Thiệu Đường. Mỗi ngày hắn đều suy nghĩ về cậu …… Hơn mười ngày đó, chính bản thân hắn kỳ tích không có chết, mà vốn theo lý thuyết thì độc tình hoa đã sớm nên phát tác lại không có lấy đi mạng của hắn, nhưng vào thời điểm nghĩ đến Thiệu Đường vẫn là vô cùng đau đớn, khổ không nói nổi. Đôi khi độc tình hoa cùng với độc do Lý Mạc Sầu hạ cùng nhau phát tác, lại làm cho Dương Quá không có biện pháp, chỉ mong chính mình bất tỉnh để dễ chịu hơn một chút.
Dương Quá ban đầu tính nếu thương thế hắn tốt lên một chút liền rời đi, quay về Tương Dương đi tìm Thiệu Đường, ai có thể ngờ lúc thời điểm hắn đỡ hơn rất nhiều, đại điêu lại không cho hắn đi. Đáng thương nhất vẫn là…… Dương Quá bi ai phát hiện, hắn thế nhưng đánh không lại một con chim toàn lông! Đối phương khí lực rất lớn, động tác tương đối nhanh nhẹn, mỗi khi xuất thủ đều trực tiếp chụp hắn một phát lập tức ngất xỉu đi.
……
Thiệu Đường không biết làm sao để đi núi Chung Nam, cậu cho tới bây giờ cũng chưa từng đi qua. Nhớ lại thì, cậu cùng Dương Quá lần đầu tiên gặp mặt cũng không phải ở trên núi Chung Nam. Dọc theo đường đi, Thiệu Đường đã hỏi thăm vô số lần, cũng đi nhầm vô số lần. Cậu vốn là một đại thiếu gia, xuất môn đều là có người đưa kẻ đón, bình thường đi dạo cũng là có người chở đi, vì thế cho tới bây giờ, cậu còn không biết đến cái gì gọi là “phương hướng”. Vì vậy những người cậu hỏi đều bảo đi về hướng nam nhưng cậu không hiểu thế là càng đi càng lạc, càng lạc lại đi tiếp……
Thiệu Đường mơ mơ hồ hồ mà đi về phía nam, cưỡi ngựa đi rồi rất nhiều ngày, rốt cục cũng đến được Chung Nam sơn.
Hắn nhớ rõ trong sách có viết, Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ lúc còn ở trên núi có một căn nhà nhỏ, bọn họ khi không ở cổ mộ sẽ ở nơi đó. Liền ở trên núi tìm vài vòng, quả nhiên tìm thấy một gian phòng nhỏ, có chút đơn sơ, bất quá cuối cùng có nơi có thể đặt chân.
Trong phòng có giường có bàn có đồ, đều vừa đủ, một chút dư thừa cũng không có. Bởi vì thật lâu không ai ở, mỗi nơi trong phòng cũng đều bám không ít bụi.
Đơn giản thu thập một chút, Thiệu Đường lại đó cũng hơn mười ngày, một chút tin tức từ Tương Dương cũng không có, càng không thấy Dương Quá tới. Mà nay đã sớm qua ngày độc tình hoa trên người Dương Quá phát tác, không biết Thiên Trúc thần tăng có tìm được đoạn trường thảo, không biết Dương Quá có hay không……